• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội thị muốn ta và hắn chuyển lên hàng ghế trước.

Hàng ghế trước vốn đã có Hiền Vương và Thái Tử, Lý Huyền Ca vì liên quan tới Tứ muội nên cũng ngồi ở đó, giờ chỉ thiếu ta và Thôi Tống.

Nhưng nếu vậy, A Hành sẽ bị bỏ lại một mình.

"Ngài ở lại với A Hành đi. Người mà Hoàng Thượng muốn gặp là ta."

Thôi Tống lại nói: "Thọ yến của bậc đế vương, chúng ta vốn là được ban hôn, cùng xuất hiện càng thêm ý nghĩa."

Đúng lúc đó, A Hành vô ý làm đổ bát canh, nước súp chảy dọc theo mu bàn tay xuống cánh tay, phát ra tiếng ồn ào.

Ta kéo nàng vào lòng: "Không sao chứ?"

Thôi Tống lấy khăn tay đưa cho nàng: "May mà canh đều đã nguội."

A Hành cúi đầu không nói, nhận lấy khăn tay, lau sạch tay mình đến đỏ lên, sau đó định tháo chiếc vòng tay màu vàng sáp ong ra.

"Chiếc vòng này quý giá, không nên dính nước."

Nội thị bước đến thúc giục Thôi Tống.

Hắn khuyên ta đi cùng hắn trước, lát nữa sẽ quay lại với A Hành.

A Hành đứng đó, loay hoay mãi vẫn không tháo được vòng, như đang cố chấp với ai, gương mặt đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.

Ta chợt nghĩ ngợi điều gì đó.

Bảo Thôi Tống chờ, ta cầm lấy cổ tay A Hành, nhẹ nhàng tháo chiếc vòng xuống cho nàng.

Mạch tượng của nàng rất tốt.

Ta khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "A Hành, gần đây có phải ngươi đã... đẫy đà hơn không?"

A Hành từ từ xoay người, nhìn Thôi Tống: "Ta mang thai rồi."

Thôi Tống sững người.

Dương Hành cứ thế nhìn hắn, rồi gọi cung nhân bên cạnh, nói rằng bản thân không khỏe và bảo họ đi mời thái y.

Thôi Tống không kịp ngăn cản.

Tin tức Dương Hành mang thai lan ra khắp lục cung ngay trong đêm, rồi nhanh chóng truyền khắp kinh thành.

Ta ngồi một mình ở hàng ghế phía trước.

Không lâu sau, bắt đầu phần chúc thọ và dâng lễ vật.

Thái Tử dâng lên một bức thư "Vạn Dân Chúc Phúc".

Hiền Vương dâng một bức bình phong "Vạn Thọ".

Thôi Tống dâng một bức thư pháp của danh gia triều trước.

Ta tặng một con vẹt toàn thân đỏ như máu.

Đến lượt Lý Huyền Ca, hắn dâng lên hai con ngựa Hãn Huyết, vượt ngàn dặm từ Bắc Cương đưa đến.

Lễ vật nặng, nhưng lòng trung thành từ Bắc Cương càng nặng hơn.

 

Tứ muội lại dâng một bức họa mang tên "Tử Độc Thâm Tình Đồ" (Bức họa về tình yêu thương sâu sắc của cha mẹ đối với con cái).

Rõ ràng, Lý Huyền Ca không hề hay biết trước về món lễ vật này.

Không khí cả hội trường lặng ngắt như tờ.

Mãi đến khi Hoàng Đế nhìn bức họa, nước mắt bỗng chảy dài, khiến ai cũng ngạc nhiên.

Thái Tử lập tức quỳ gối, bò từng bước đến bên Hoàng Đế, dùng tay áo lau nước mắt cho ngài, đồng thời nhận lỗi, khóc nức nở một hồi lâu.

Cha con nhà đế vương, cuối cùng đã hàn gắn lại quan hệ.

Lý Huyền Ca thấy ta ngồi một mình, liền đến chỗ ta mời rượu:

"Nàng ấy lại phát điên gì vậy... Tự dưng dâng bức họa ấy, xem như cho Thái Tử một món quà tình nghĩa."

Ta nâng cốc, chạm cốc với hắn: "Lễ vật của chàng vẫn tốt hơn nhiều. Ta vừa nhìn thấy, hai con ngựa đó đúng là giá trị vạn lượng vàng. Hãn Huyết Bảo Mã vốn đã khó tìm, lại từ Bắc Cương chuyển về kinh thành, không biết tốn bao nhiêu sức lực và tài lực."

Lý Huyền Ca nghe vậy, thu lại ánh mắt, uống cạn chén rượu, rồi chuyển sang chủ đề khác: "Đợi yến tiệc tan, ta đưa nàng về."

Ta gật đầu, nghĩ rằng Thôi Tống và Dương Hành trở về vội vàng, chưa chắc đã để lại xe ngựa cho ta.

Lúc này, trên đài cao, Hoàng Đế đứng dậy rời bàn, vừa đi được hai bước thì đột nhiên ngã ngửa vào ghế.

Mắt ngài ấy mở to, miệng không nói được, giống như có dấu hiệu bị đột quỵ.

Cả hội trường rơi vào cảnh kinh hoàng.

Thái Tử vội ôm Hoàng Đế rời đi, Tứ muội cũng theo sau.

Cửa cung đóng lại.

Cửa đại điện bị khóa chặt.

Hơn chục người dự yến, ngoài hoàng thân quốc thích thì đều là các đại thần, tất cả đều bị giam lại trong điện.

Thị vệ dẫn thái y đến, kiểm tra từng món ăn, lột áo kiểm tra từng người, lục soát suốt cả đêm, không ai được ngủ, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ điều gì khả nghi.

Đến trưa ngày hôm sau, họ ghi lại danh tính từng người, lấy dấu vân tay, rồi mới cho phép rời đi.

Cổng cung chật ních xe ngựa của các phủ.

Lý Huyền Ca khoác áo choàng lên vai ta, quan tâm ôm lấy ta, nói: "Ngồi xe ta, ta đưa nàng về."

Ta vừa chuẩn bị đi cùng hắn thì có người gọi lại: "Thu phu nhân."

Ta và Lý Huyền Ca đều lặng người một lúc mới nhớ ra, đây là cách bọn hạ nhân ở Thôi phủ gọi ta.

Xe ngựa của Thôi phủ đỗ rất gần cổng cung, chắc hẳn đã chờ sẵn từ đêm qua.

Ta liền lên xe ngựa của Thôi phủ.

Tưởng là xe trống, không ngờ bên trong lại có Thôi Tống, chỉ mỗi mình hắn.

"Đại nhân, đây là...?"

Thôi Tống chăm chú nhìn ta: "Ra ngoài hít thở chút không khí."

Ta ngồi xuống gần cửa, im lặng suốt chặng đường. Vốn đã mệt rã rời, nhưng vẫn chẳng thể chợp mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK