Lúc mở mắt ra nàng liền không khỏi hoảng hốt, cũng không biết nơi đây là đâu.
Giật giật tay, đụng vào chỗ cứng rắn lạnh như băng mới phát giác mình đang nằm chỗ mặt đất lạnh băng, nhíu nhíu mày, trí nhớ chậm rãi trở lại…
Chết tiệt, không nghĩ đã đề phòng đến thế vậy mà còn bị mẫu vương nắm được, bất quá cũng không tệ, nàng cuối cùng cũng trốn thoát được, chỉ là… nơi này là chỗ nào?
Cũng phải nói, cả đêm qua nàng ngây ngốc sầu não, nghĩ nàng đường đường mang thân phận là tiểu vương gia, tướng mạo xuất chúng, anh tuấn tiêu sái, tự nhiên lại vì những tiểu quan mà nàng yêu nhất mang đến một trận oanh động rất không nhỏ, nàng vừa bước vào tiểu quan quán thì tú bà cũng nịnh nọt tiếu dung mang theo tiểu quan tốt nhất lâu đến… Lại không nghĩ đến đó lại là âm mưu của mẫu vương, cái kia tiểu quan tươi cười trẻ trung lại là nhị công tử của hộ bộ thị lang!
Tiếc rằng khi nàng biết rõ chân tướng thì cũng không còn kịp nữa rồi, bởi vì lúc nàng đã uống cạn hơn nửa bình rượu có chứa xuân dược thì cũng chính nam nhân kia đã tự nói với nàng nguyên nhân chân tướng…
Hừ, nhân sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, nàng nói không cần là không cần, người khác muốn kín đáo dấn thân cho nàng cũng tuyệt đối không có khả năng!
Nàng dùng tia lí trí còn sót lại phản kháng hắn, rồi theo lối cửa sổ từ lầu hai mà nhảy ra ngoài, mặc cho người nam nhân kia ở phía sau hô to gọi nhỏ, cũng chỉ làm nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng, không có bất người nào có thể miễn cưỡng nàng làm chuyện gì, cho dù là mẫu thân nàng cũng quyết không được.
Chỉ là lí trí bị chôn vùi quá nhanh, thời điểm nàng ngay cả mình là ai cũng không biết, dược tính cũng bởi vì nàng dùng nội lực mà khuyếch tán ra, không thể vãn hồi hơn nữa…
Trí nhớ đến đây cũng kết thúc, sau đó chỉ là một đoạn ngắn mơ hồ, chính minh hình như nhìn thấy một nam nhân rồi ôm lấy nam nhân kia hôn sâu một điểm…
Trong quá trình hình như cảm thấy đối phương giãy dụa, muốn nói gì đó, nàng tuy phong lưu nhưng tuyệt đối không hạ lưu, loại chuyện miễn cưỡng người khác kiểu này thì nàng tuyệt đối không bao giờ làm, chẳng qua chính nàng bị dược tính khống chế, nàng cũng là bất đắc dĩ a…
Chỉ là… nam nhân kia đâu?
Suy nghĩ cũng trở về hiện thực, Mi Ngạn Nhi phát hiện trừ mình ra thì ở đây cũng tuyệt đối không còn người nào khác, nơi này là một ngõ hẻm thập phần vắng vẻ, đại khái nơi đây hẳn là chỗ ở của người nghèo, ngói tường vỡ nát, phòng ốc chiều cao không đồng nhất, hương vị hôi thối thoang thoảng bên mũi, nàng thật sự rất hoài nghi mình thế nào mà lại có thể ngủ ở chỗ này một đêm, nhưng sự thật nàng đã làm nên loại chuyện này.
Làm hắn a… kỳ thật Mị Ngạn Nhi cũng có chút không xác định, dù sao cái trí nhớ cuối cùng lúc mình hôn nam nhân kia tựu cũng không nhớ rõ…
Không tìm được bóng dáng nam nhân kia, Mị Ngạn Nhi bắt đầu kiểm tra lại đồ đạc của mình, nàng nghĩ có lẽ nam nhân kia đã mang đồ đạc của mình mà tháo chạy, như vậy cũng tốt, coi như là đối với hắn đền bù tổn thất đi, tuy nhiên nàng cũng không xác định có hay không đã làm chuyện gì, bất quá làm chuyện đó với hắn cũng là cái giải dược với nàng, không có nam nhân là giải không được, hiện tại thân thể của nàng ngoại trừ ngủ trên đất là không thích hợp thì dược tính trong cơ thể cũng không còn tồn tại, hơn nữa trên người còn phát ra nhàn nhạt… mùi vị giao hoan, cũng làm cho nàng có thể xác định thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Di ? Mị Ngạn Nhi trong lòng kinh ngạc, cho dù trong ngực bạc vẫn còn nguyên, bất quá quần áo dây lưng lại đối hôm qua bất đồng… hẳn là nam nhân kia đã vì mình mà sửa sang lại, sau đó cũng thừa dịp nàng chưa tỉnh lại tựu biến mất, hơn nữa lại là không mang cái gì cả mà biến mất !
Phát hiện như vậy, Mị Ngạn Nhi trong lòng có chút không vui, người nam nhân này làm gì mà phải vội vàng như vậy, nếu như cầm tiền hay cầm cái gì khác thì còn dễ nói, nhưng mà hắn lại thật sự không cầm thậm chí còn giúp nàng sửa sang lại quần áo, đây quả thật gây sốc nàng mà, lòng nàng hiện cũng rất không khoải mái, tính nàng không thích người khác thiếu nợ mình nhưng nàng càng chán ghét mình nợ người khác !
Lắc lắc đầu, phát hiện đầu óc như trước còn đôi chút mê muội, tựa hồ bị cảm lạnh một chút.
Lần cuối cẩn thận quan sát xung quanh một chút, phát hiện không có địa phương gì khả nghi, Mị Nhạn Nhi mới quyết định trước là rời khỏi nơi này trước tiên, dựa vào tính cách của mẫu vương thì nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, xem ra nàng phải cẩn thận suy nghĩ.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ…
…
Li Nhan Quốc chỉ có một vương gia duy nhất, cũng chính là mẫu vương của nàng, đương kim hoàng đế - Thân muội muội Mộ Ly Thương, là một người có vẻ ngoài xem ra rất khí phách tôn quý, mà cái này nữ nhân này sự thật lại là người háo sắc thành tánh, tàn nhẫn vô tình.
Kỳ thật, nói vô tình cũng không đúng, nữ nhân này đối xử với mấy vị phi tử của mình thật ra cũng không tệ, nhưng còn đối với các nam nhân khác thì lại hết mực vô tình, kể cả đối với huynh đệ tỷ muội của mình cũng đã bị nàng đì cho bi thảm kể từ khi còn thuở nhỏ.
Mẫu vương cũng không cho phép phu phi chiếu cố con của họ mà luôn đem những tiểu hài tử này ném cho hạ nhân, còn bản thân thì đem các phu phi cùng đi du sơn ngoạn thủy, làm cho những hài tử này chỉ có thể ở thời điểm năm mới mới có thể may ra gặp được phụ mẫu của mình, thật đáng thương a…
Bất quá, cách nuôi dạy như vậy cũng có chỗ tốt, mặc dù cuộc sống của các hài tử này không khác gì cô nhi không cha không mẹ nhưng lại có được sự phát triển tốt nhất, cũng không cần dưới sự ước thúc của người khác, mỗi người đều theo cá tính của mình mà khôn lớn, bọn họ hoàn toàn là những nữ tử hoàng gia sống tự do, cũng không khỏi cảm kích những phu mẫu không chút trách nhiệm của mình.
(mm: @,@ :v)
Nhưng cũng vì như vậy mà mẫu vương cũng bắt đầu bị kích thích bởi những nguy cơ cực kỳ nghiêm trọng, đương kim nữ hoàng đã ẵm cháu gái của bà đi !
Cái này cũng không khỏi thật to kích thích ! Sau đó nàng cùng tỷ muội của mình đã gặp phải thảm trạng hôn nhân kinh khủng, nhất là nàng, trưởng nữ của vương phủ, nữ nhân quyền lực chỉ xếp sau mẫu thân Mị Li Thương !
Đại ca của nàng là một nam nhân ôn nhu, sau cũng đã an bài gả cho một nữ nhân, mà cũng trong hai tháng này cũng là khoảng thời gian mà nàng hồi hộp gần chết, bởi vì mẫu vương sau khi gả xong đại ca thì mục tiêu tiếp theo không sai chính là nàng, chắc chắn bà sẽ dùng mọi thủ đoạn tồi tệ sao cho nàng lấy được nam nhân đem về…
Nhưng là nàng còn không hưởng đủ quãng thời tự do tiêu dao nga, như thế nào lại quên tâm ý của mẫu vương mà lại thường xuyên đi đến Tiêu Dao Lâu, để rồi cuối cùng lại chui vào bẫy rập, bất quá hiện tại cũng khá tốt, may là nàng không đụng vào nam nhân kia, nói đến cũng không khỏi khinh thường chính nàng, nếu không phải nam nhân kia tự mình bại lộ thân phận thì có lẽ nàng tựu đã làm hắn, sau đó bị mẫu vương ép kết hôn để chịu trách nhiệm…
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật… Mị Ngạn Nhi trong lòng cảm thấy may mắn, nhưng mà cũng có phiền não, nàng cảm thấy ngôi nhà này rốt cuộc cũng không thể trở về được nữa, cũng không muốn lần nữa trải qua cuộc sống lo lắng sốt ruột, bằng không… hắc hắc hắc, hay nhân dịp này mà trốn nhà a, cũng có thể hảo hảo hưởng thụ nhân sinh mỹ diệu, về phần gia vụ phức tạp cũng nên để cho mẫu vương tự mình xử lý thôi, nếu không thì làm phiền bọn muội muội, tóm lại nàng là nàng mặc kệ, Tiêu Dao tiểu vương gia cũng không quan tâm, ha ha ha ha…