Mà Thạch Mặc cũng bị động tác thân mật của Mị Ngạn Nhi làm cho hù chết rồi, muốn giãy ra tránh thoát lại không mở được lực đạo của Mị Ngạn Nhi.
"Ngươi làm cái gì… buông tay…” Thạch Mặc nhìn Mị Ngạn Nhi không có chút ý tứ thả ra, không khỏi sốt ruột quát lớn.
“Không thả… ta thích nắm tay của ngươi.” Hắn đã lựa chọn lưu lại, lựa chọn tin tưởng nàng, như vậy, nàng đoán rằng (mm(thẹn thùng): … hắn muốn hiến thân :v…) hắn cũng là có chút ít thích nàng, bằng không như thế nào có thể lưu lại.
“Đừng, đừng cái này, nam nữ thụ thụ bất thân… ngươi như vậy… không tốt.” Mặt Thạch Mặc có chút đỏ, nàng nói thích nắm tay của hắn… Chỉ là, ý nàng cho rằng là hắn có ý tứ sao? Hắn không dám nghĩ thế.
“Không tốt, có cái gì không tốt, ngươi chẳng lẽ không thích sao?” Mị Ngạn Nhi nháy mắt mập mờ, phát huy bản sắc vô lại.
Thạch Mặc bị nói, gương mặt đỏ bừng, tiến không được lùi cũng không xong, hắn không nghĩ nho nhỏ tâm tình cứ như vậy mà bị nói thẳng ra.
Thạch Mặc thân thể cứng đờ, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Thời điểm Mị Ngạn Nhi xuất hiện trong tiệm bán bánh bao, chính là hắn thời điểm bàng hoàng bất lực nhất, hắn chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện như thế lại rơi vào trên người mình, nhưng cũng không thể dự đoán trước, chuyện tình hắn coi như là bình thường cũng theo đó mà bị phá vỡ.
Kỳ thật, hết thảy cũng không có gì thay đổi, nhưng tâm tình hắn cũng không như trước giống nhau, nhất là mỗi lần nữ nhân này thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt hắn thì dường như mọi hơi thở của hắn cũng không còn là của hắn nữa.
Mà cũng trong đoạn thời gian này, một việc làm hắn chán ghét đã xãy ra, hắn lại vì một nữ nhân đột nhiên xuất hiện trong tiệm bánh bao nhà hắn mà động tâm!
Nàng tạo cho người khác cảm giác rất đặc biệt, tuy cực lực thích ứng loại cuộc sống này, nhưng hắn lại cảm nhận được loại khí tức không hợp lý này, nàng căn bản không thuộc về nơi này, nàng là loại bất cần đời, tùy tâm sở dục, cũng không phải loại cuộc sống chèn ép người khác mà có được, nàng như một tiểu công chúa chưa từng trải qua gian khổ, mang theo tiếu dung dạo chơi nhân gian xuất hiện trước mặt hắn.
Nụ cười của nàng có chút du côn, thường xuyên là một bộ dáng không thèm đếm xỉa nhưng trong ánh mắt ngẫu nhiên lóe lên sắc bén càng làm cho hắn vững tin (vững chắc tin tưởng) nàng không phải phàm nhân, hắn nghĩ… nữ nhân này rồi sẽ có một ngày cảm thấy trò chơi này nhàm chán mà sẽ rời đi a...
Hắn không phải người ngu, ngược lại lại là một người có tâm tư thập phần rõ ràng, hắn từ nhỏ đã bắt đầu việc buôn bán, tiếp xúc với vô số loại người, ít nhiều cũng có con mắt nhìn người, hơn nữa nữ nhân này cũng không có cố ý che dấu cái gì, giống như ánh mắt của nàng vậy, nàng thường xuyên dùng loại soi mói hứng thú nghiền ngẫm nhìn hắn, làm cho hắn không liệu trước mà tránh kịp, cho nên hắn mới tận lực không xuất hiện trước mặt nàng, chỉ là… cái phòng này cũng quá nhỏ đi, hắn chỉ có thể tránh trong một không gian hạn hẹp.
Hắn không biết ở mình có chỗ nào tốt khiến nàng thích mình, cũng không cho rằng nàng thật sự thích mình… Bộ dáng của chính mình ra sao còn không tự hiểu lấy ư, nếu như không có quẻ bói kia thì làm gì có người nguyện ý lấy hắn, hơn nữa những người ấy ý tưởng cũng không quá rõ ràng, phần lớn toàn tập trung lên đệ đệ dung mạo xinh đẹp của hắn.
Ai, trước kia hắn cũng không chút vọng tưởng sẽ có một nữ nhân thật lòng yêu hắn, huống chi hiện tại hắn đã thất thân, còn cái gì mà để vọng tưởng nữa đây...
Hắn là một nam nhân nhận mệnh này, cũng là một nam nhân quật cường, cũng là tự biết rõ bản thân có bao nhiêu phân lượng, hắn hiểu được tâm ý của mình, coi như đối phương dù có đồng ý, mặc dù cái cảm giác rung động này chỉ là thoáng qua, hắn cũng biết rõ… thứ không thuộc về mình thì cuối cùng cũng sẽ không thuộc về mình.
Dị thường chậm rãi gỡ ngón tay đang nắm chặt tay mình, Thạch Mặc không quay đầu lại mà cứ thế bước vào phòng trong, lưu lại một Mị Ngạn Nhi có chút không không thể tin được.
Người nam nhân này rõ ràng là có cảm giác với nàng, vì sao lại vẫn như cũ cự tuyệt nàng, nàng biểu hiện không đủ rõ ràng sao, làm cho hắn không rõ ý nàng sao?
Nghĩ đến nam nhân đã bước vào kia, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay còn chưa kịp biến mất, Mị Ngạn Nhi sắc mặt trở nên dị thường khó coi.
…
Vào buổi tối, không khí vẫn giống như ngày thường, tựa hồ cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, chỉ có điều Mị Ngạn Nhi lại trở nên dị thường ân cần, nàng thỉnh thoảng đưa cho Thạch Mặc cùng Thạch Triệt dĩa rau, dù trên bàn chỉ có một món duy nhất.
…
“Mị nhi tỷ tỷ, hôm nay ngươi gặp phải chuyện gì vui sao?” Thạch Triệt nhỏ giọng hỏi, con mắt không có tiêu cự mở thật to…
“Ta mỗi ngày đều rất vui vẻ a.” Mị Ngạn Nhi qua loa đáp, bất quá sung sướng tiếu dung trên mặt cũng không giống giả cho lắm.
Thạch Mặc yên lặng nghe hai người nói chuyện, mặc dù có chút nghi hoặc thái độ của Mị Ngạn Nhi nhưng mà cũng không có nói gì, hắn vốn tưởng nàng nhất sẽ tức giận, nàng cũng không giống loại người chấp nhận để người khác cự tuyệt, chỉ là thái độ hiện tại càng trở nên ân cần, nàng đã buông tha cho hắn rồi sao?
Thạch Mặc cảm giác bữa ăn này làm hắn ăn vào có chút vô vị.
…
Sau bữa cơm tối, ba người đều tự trở về gian phòng của mình, nhưng Thạch Mặc dù làm thế nào cũng không thể ngủ được, đứng dậy mặc áo ngoài vào, chuẩn bị bước ra ngoài một chút.
Mị Ngạn Nhi trong phòng một mực nghe lấy động tĩnh bên ngoài, cửa phòng Thạch Mặc vừa mở nàng liền biết ngay, chờ thêm một chút, nàng cũng mặc áo ngoài rồi bước ra ngoài.
(mm: đồ mặt dày :v…)
“ Trùng hợp vậy a, ngươi cũng không ngủ được.” Mị Ngạn Nhi dùng thanh âm du côn chào hỏi, nói xong cũng không đợi Thạch Mặc trả lời, liền đến thẳng chỗ hắn rồi ngồi xuống.
Thạch Mặc thân thể cách xa một chút, cảnh giác nhìn Mị Ngạn Nhi.
“Này, không cần như vậy, ta thật sẽ không làm gì đâu.” Mị Ngạn Nhi mang theo chút ủy khuất nói.
“Mị Nhi, ngươi… ngươi đừng như vậy, ta… ta chỉ là một nam nhân bình thường, ta chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thường, nếu như ngươi có thể một mực ở tại chỗ này, nếu như ngươi thật sự thích, yêu mến… nhưng… ta biết đó là không có khả năng, một ngày nào đó ngươi sẽ rời đi a, ngươi không cần gạt ta, ta biết rõ.”
Đây là lần đầu tiên Thạch Mặc hướng đến người khác thổ lộ tâm tư của mình, Mị Ngạn không khỏi kinh ngạc, sau lại dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Thạch Mặc.
Đây là lần đầu Mị Ngạn Nhi nhìn thẳng vào gương mặt của nam nhân này, tuy sự khinh thường bị che dấu đi nhưng nàng lại không nghĩ tới sẽ bị người khác nhìn thấu tâm tư của mình… Mị Ngạn Nhi lần đầu nhìn thấy một nam nhân thế này, một Thạch Mặc nhận xét chân thật.
“…” Thạch Mặc nói xong câu đó thì cũng đã triệt gọn mọi khí lực toàn thân, có chút vô lực ngồi tại chỗ, yên lặng không nói gì chờ phản ứng của Mị Ngạn Nhi.