• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe xong lời Âm Trữ nói, trong lòng Thạch Mặc có chút ảm đạm cũng có chút lo lắng, nàng gần đây không ổn sao? Là vì chuyện của hắn sao

Nhưng mà, hắn lâu rồi cũng không nhìn thấy nàng… Hơn nữa, hắn cuối cùng vẫn không quên được chuyện kia trong quá khứ nha….

" Âm công tử, ta, ta, thực xin lỗi, ta cũng không biết nên làm cái gì nữa, ta chỉ muốn hài tử có một cuộc sống tốt hơn. Chuyện của vương gia thì ta làm sao có thể quản được, hơn nữa, ta cũng không muốn trông nom đến, nếu ngươi vì chuyện này mà tới, thì hãy đi đi, hài tử sắp dậy rồi, ta không tiễn ngươi được. "

Cũng không biết nếu dùng từ chạy trối chết có thể hình dung chuẩn xác được Thạch Mặc vào lúc này hay không, nhưng Thạch Mặc vừa nói xong thì đã vội vàng rời đi, liền không để chút thời gian cho Âm Trữ kịp phản ứng nữa, chỉ để lại một mình Âm Trữ có chút ngạc nhiên ngồi nguyên tại chỗ.



Có câu không xảo không thành thư*, lúc Thạch Mặc vội vàng rời khỏi tầm mắt của Âm Trữ, bởi vì trong lòng có chút lo lắng, nên cũng trực tiếp trở về phòng, hài tử sắp tỉnh dậy cũng chỉ là cái cớ, trẻ nhỏ vốn thích ngủ, làm sao có thể tỉnh dậy nhanh như vậy.

Không xảo không thành thư* : ví con cho câu " sự việc vô cùng trùng hợp "

Thạch Mặc đi tới thì nhìn thấy một bóng dáng, có chút quen thuộc, hình như đang đứng ở ngoài sân nhà của mình, rồi lại do dự không đi vào.

Thạch Mặc đứng cách bóng dáng đó không xa, không biết có nên tiến đến hay không, đối mặt với người nam nhân này, không hiểu tại sao, hắn lại có chút chột dạ, có chút hâm mộ, có chút không tưởng được.

" Thạch công tử ? " Lời nói của nam nhân đó mang theo một hương vị mềm mại.

Thạch Mặc có chút khẩn trương, lại đi hai bước, liền dừng lại.

" … Tham kiến vương phi. " Hắn lại làm như vậy a, trong lòng Thạch Mặc như trúng cổ, trưng ra một bộ dạng tượng trưng như đang thi lễ.

" … " Người đến thì ra là vị vương phi Trọng Minh Thu của Mị Ngạn Nhi, lúc này cũng không nói lời nào, ánh mắt chỉ đang công khai quan sát Thạch Mặc.

Ra là người nam tử này sao? Thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc, nếu như không phải người hầu của hắn nói đó là sự thật, thì hắn thật đúng là không thể tin được…

" Đứng lên đi, đều cùng hầu hạ vương gia, không cần đa lễ như vậy. " Trọng Minh Thu chậm rãi nói, trong lời nói mang theo một tia khiêu khích cùng khinh thường…

Thạch Mặc mẫn cảm cảm thấy thái độ của Trọng Minh làm cho người khác cảm thấy rất không thoải mái, hơn nữa câu nói cùng hầu hạ vương gia kia càng như đang đâm vào trong lòng hắn!

Người nam nhân này tới để làm gì? Là tới thị uy sao?

" Vương phi, người là chủ tử, ta chỉ là nô tài, đều là người trong phủ thì cũng không thể không tuân thủ quy củ, không biết người tới đây để phân phó việc gì, có lời gì thì xin người cứ nói thẳng. "

Thạch Mặc biểu hiện ra sự quật cường, ngôn từ càng thêm kiên quyết, hắn không thích nhất chính là gặp mấy chuyện tình dây dưa, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ tranh giành thứ gì với người khác, người nam nhân này dùng một ngữ điệu không thoải mái làm cho người khác cũng không thấy vui vẻ gì… hắn đúng là không thể tiếp nhận được!

" … Hừ, thì ra ngươi còn biết ngươi chỉ là một nô tài, vậy hẳn cũng hiểu rõ được bổn phận của mình, không cần phải vọng tưởng bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, cũng không nhìn đến bộ dáng của ngươi chút đi, Thạch Mặc, bổn vương phi cũng là hảo tâm khuyên ngươi, Vương gia đối với ngươi chẳng qua chỉ là thích cái mới mẻ, bổn vương phi hiện tại đang mang thai nên người mới sủng hạnh ngươi, ngươi chớ có nghĩ gì quá nhiều, cũng đừng tự mình đa tình, chờ đến thời điểm vương gia không còn nhớ ngươi là ai nữa thì đến lúc đó cũng đừng có tự mình khó coi. "

Nuông chiều của hắn, mang theo một loại kiêu ngạo cao quý, đây là do nguyên nhân hoàn cảnh, cũng là do bẩm sinh mà có…

" … " Thạch Mặc trầm mặc, trong lời nói của nam nhân này đều là giận lẫy, sự tình của hắn và Mị Ngạn Nhi trước đây hình như cũng không biết đến, nhưng cũng không phải là lời nói dối, trong lòng hắn cũng đang một mực tồn tại một bóng ma như vậy…

Không biết đến khi nào thì nữ nhân kia sẽ không còn chút nhiệt tình với mình nữa, dù sao thì hắn cũng chỉ là một người không tài không sắc, không cò gì hơn người.

" Tại sao không nói chuyện, bổn vương phi nói trúng tâm tư của ngươi rồi chứ gì ? " Mang theo một nụ cười chiến thắng, Trọng Minh Thu không chút khách khí tiếp tục châm chọc Thạch Mặc…

Nghe hạ nhân nói trong phủ có thêm một người đàn ông, vương gia hình như rất yêu mến hắn, hắn cũng có chút lo lắng, hơn nữa hạ nhân nói bộ dáng của người nam nhân này cũng không tốt, lại càng làm cho hắn cảm thấy lo lắng, mặc dù nói người tài không coi trọng nhan sắc, nhưng cũng là việc chống trả khó khăn nhất (mm:=_= ko hiểu), nhưng mà, thời điểm khi nhìn thấy nhan sắc thật sự của Thạch mặc, hắn cũng có chút yên lòng rồi, bộ dạng của người nam nhân này khó coi như vậy, còn rất thô lỗ, tựa hồ còn mang theo một loại phúc hậu ngu đần, cũng không hiểu vì sao lại được nhập vào phủ…

Thạch Mặc dùng một loại ánh mắt phẫn nộ cùng âm trầm nhìn Trọng Minh Thu, mà thời điểm Trọng Minh Thu cho rằng Thạch Mặc sẽ nói những cái gì, thì Thạch Mặc lại chỉ cúi đầu, dùng một ngữ điệu vững vàng nói: " Vương phi, nếu người không còn phân phó nào khác, Thạch Mặc xin cáo lui. "

Thạch Mặc nói xong, cũng không đợi phản ứng của Trọng Minh Thu, liền trực tiếp lướt qua người của Trọng Minh Thu, Thạch Mặc đi vào trong sân nhỏ.

" Vương Phi, hắn thật vô lý mà, căn bản chính là một người thô kệch không hiểu gì, cũng không hiểu vì sao vương gia lại có thể cho hắn nhập phủ. " Một gã sai vặt một mực luôn đi sau lưng Trọng Minh Thu nói ra, giọng nói lại lớn làm cho Thạch Mặc cũng nghe thấy hết, hiển nhiên là hướng về phía Thạch Mặc mà nói.

Đưa lưng về phía chủ tử hai người, trên mặt Thạch Mặc lộ ra một nụ cười trào phúng, bước đi cũng không dừng lại mà đi vào trong nhà.

Trọng Minh Thu ở sau lưng hơi nhíu mày lại, trên mặt biểu lộ có chút khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK