• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dẫn ta rời đi, cầu ngươi, dẫn ta rời đi…”

“Vương gia phân phó, chỉ cần người muốn rời đi, ta liền có thể mang người rời đi, chỉ là Vương gia còn để cho ta nói với người một câu, vô luận người lựa chọn thế nào, đều hi vọng sẽ không phải hối hận, ngài phải biết rằng một cái nam tử độc thân có thai mà tồn tại ở cuộc sống bên ngoài thì thật là một chuyện tình vất vả.”

“… Ta không hối hận, thật sự không hối hận, xin ngươi dẫn ta rời đi a!” Thạch Mặc kiên định nói!

Hắn không hối hận, mặc dù sẽ cảm thấy khổ sở, cảm thấy thương tâm, nhưng nhất định sẽ không hối hận, trong giọng điệu vì trải qua cuộc sống sung túc rồi lại mâu thuẫn, không bằng là bỏ đi một thời gian, trải qua năm tháng vất vả rồi sẽ bình tĩnh lại, dù sao, tự mình một người trong lời nói tựu cũng không có người lừa gạt tình cảm của hắn, hơn nữa, hắn không phải chỉ có một người, trong bụng hắn còn có một cái bảo bảo nho nhỏ…

Nghĩ tới đó, trên gương mặt cương nghị của Thạch Mặc lộ ra một nụ cười ôn nhu, làm cho một bên lãnh nhãn một mực xem xét bóng dáng hắn liền kinh ngạc không thôi, nguyên lai hắn cười rộ lên lại là bộ dạng như thế này a, làm cho người ta thoải mái muốn tới gần, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà tiểu vương gia thích người nam nhân này a…

Một cái nam nhân bình thường tựa hồ lại có chút không đồng dạng bình thường chút nào.

“Vậy người nghĩ khi nào thì rời đi?”

“Ta… Mấy ngày nữa được không?” Tuy quyết định muốn rời đi, nhưng lại không bỏ được hiện tại mà rời đi, ít nhất là cho hắn thư thả vài ngày, làm cho hắn có thể ở tại chốn này, lại thoáng cảm thụ một chút nàng cái loại này mang theo ôn nhu cùng tàn khốc…

Bóng dáng nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm, tựu như thời điểm đồng dạng xuất hiện, lặng yên không một tiếng động tựu biến mất.

Không để ý tới bóng dáng kia biến mất, Thạch Mặc ngơ ngác đứng ở phía trước cửa sổ, sắc mặt thay đổi thất thường, trong ánh mắt lộ ra hương vị phức tạp,

Vốn cho rằng hắn sẽ như thế yên bình sinh hoạt tại đây, thẳng đến khi nữ nhân kia chán ghét hoặc là chính mình già đi, lại không nghĩ tới, thời điểm rời đi lại tới nhanh như vậy, nguyên nhân rời đi càng làm cho người ta trở tay không kịp.

Hắn chưa từng nghĩ tới chính mình hội dựng dục ra một cái tánh mạng, càng không nghĩ tới sẽ là dưới tình huống như thế này, bất quá, hắn vẫn là như thế có chút thỏa mãn rồi, dù sao hắn cũng biết rõ mẫu thân của hài tử là ai, dưới tình huống biết mình đang mang thai, dù cho mẫu thân hài tử cũng không biết, dù cho mẫu thân hài tử muốn xóa sạch đứa bé này.

Hơn nữa, đứa bé này vẫn là của mình cùng nữ nhân hài tử yêu mến có được, hắn thật sự rất thỏa mãn, hắn hiện tại cũng đã bắt đầu ảo tưởng cùng tánh mạng này của mình sau khi sinh ra từ nay về sau sống như thế nào.

Tựa hồ bởi vì nguyên nhân có hài tử, Thạch Mặc tại cảm giác mình thương tâm còn tốt hơn nhiều đối với cuộc sống chỉ biết chờ đợi cùng hi vọng trước đây, tại thời điểm không muốn lại tăng thêm kinh hỉ cùng vui sướng, trong lúc nhất thời, Thạch Mặc cảm giác được tâm tình mình lại như thế chưa từng có phức tạp qua.

Mấy ngày nữa a, sẽ còn ở chung với nữ nhân kia mấy ngày nữa a, làm cho hắn nhiều hơn nữa nhớ thoáng qua một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng, làm cho hắn nhiều hơn nữa nhớ lại, dù cho những cái tốt đẹp đó chỉ là mộng ảo, dù gây cho hắn nhiều thống khổ, nhưng cũng là một giấc mộng đáng giá nhất mà hắn có thể lưu lại.

Mang tâm tình phức tạp như thế, Thạch Mặc đứng dưới ánh trăng trước khung cửa sổ, thật lâu không hề động đậy.



Có lẽ lão thiên thật sự nghe được tâm nguyện của Thạch Mặc đi, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, ngày hôm sau, Mị Ngạn Nhi tựu nở một nụ cười đi đến, sau đó cùng Thạch Mặc một chỗ dùng điểm tâm.

“Mặc, ta hôm nay không có gì làm, mang ngươi đi ra ngoài một chút, được không.” Mị Ngạn Nhi thoạt nhìn tâm tình cũng rất tốt, chính là nàng hiện tại muốn cái gì là có cái đó, còn có tâm tình cái gì không tốt a.

“…Hảo.” Thạch Mặc một đêm không ngủ, đáy mắt có chút quầng thâm, nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhất là khi nghe thấy lời đề nghị của Mị Ngạn Nhi, càng làm cho tinh thần hắn tăng thêm tỉnh táo.

Kỳ thật, nếu là lúc trước, hắn có thể là không muốn đi ra ngoài, hắn bây giờ đối với ngoại giới có một loại cảm giác thập phần bài xích, ngày ấy trí nhớ nhớ lại luôn bồi hồi không thôi, làm cho hắn hắn nghĩ sẽ không đi ra ngoài gặp người nào, đoán rằng những người kia sẽ dùng đến ánh mắt khinh bỉ khinh miệt nhìn mình.

Bất quá, hắn rời đi rồi, nếu như không nắm chặt thời gian vài ngày này, từ nay về sau cũng sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa, hắn làm sao có thể buông ra được…

Ánh mắt Thạch Mặc một mực lưu luyến trên người Mị Ngạn Nhi, mang theo một loại thâm trầm đau nhức cùng yêu say đắm, Mị Ngạn Nhi chỉ là cảm giác được có một chút gì đó không giống, cũng không để tâm cho lắm.



Gã sai vặt lập tức hảo chuẩn bị, Thạch Mặc tùy ý để Mị Ngạn Nhi nắm tay lôi theo, người giữ ngựa thấy hai người ngồi xong liền chậm rãi khu động* xe di chuyển.

*Khu động: khởi động

Thạch Mặc ngồi ở bên cạnh Mị Ngạn Nhi, xuyên qua khung cửa sổ mà chứng kiến cảnh sắc bên ngoài, bên ngoài dương quang sáng sủa, đám người trên đường muôn hình muôn vẻ đều tự thân bận rộn, có vẻ sinh cơ bừng bừng.

“Mặc, không muốn cái gì sao?” Thạch Mặc hội thẳng bước vào biệt viện thời gian cũng không dài, Mị Ngạn Nhi cũng một mực chưa kịp tặng cho hắn cái gì, mà hắn cũng không cần, làm cho Mị Ngạn Nhi cứ thế một lần có chút bỏ qua.

Một ít nam nhân trước kia, cho dù nàng không nói gì thì bọn họ cũng sẽ mở miệng nói muốn cái gì đó, mà nàng cũng sẽ vừa phải thỏa mãn bọn họ.

“Ta? Ta không có… Ân, tiểu vương gia, ta nghĩ muốn một vật, cái gì cũng tốt, không cần phải quá đáng giá là được.” Vốn Thạch Mặc muốn nói hắn cái gì cũng không cần, nhưng nghĩ lại chính mình muốn rời đi, có lẽ nào có thể mong nàng tặng cho mình một vật coi như làm kỷ niệm cũng tốt lắm.

Mị Ngạn Nhi nhìn Thạch Mặc, mỉm cười gật đầu, yêu cầu như vậy rất tri kỷ, cũng làm cho nàng cảm thấy rất kỳ lạ hiếm hoi, thông minh như nàng tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của Thạch Mặc, hắn là muốn cái tín vật đính ước… gì đó a…

Cũng phải nói, loại ý nghĩ này của Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc lại có chút bất đồng, nhưng mà cũng có điểm giống, không khác nhau mấy…

Sau đó, xe ngựa đi đến một khu buôn bán phồn hoa nhất hoàng thành, Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc xuống xe rồi đi dạo qua vài địa phương, cuối cùng tại một tiểu điếm thấy được một cây mộc trâm xưa cũ tinh xảo, Thạch Mặc rất yêu thích nhưng lại cảm thấy mắc quá, Mị Ngạn Nhi nhìn thấy Thạch Mặc yêu thích liền con mắt đều không nháy mà mua món đồ đó.

Thạch Mặc chú tâm thu hồi, đặt ở trong ngực - nơi địa phương gần trái tim nhất….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK