“… Vâng.” Mị Ngạn Nhi cũng không còn cãi cọ nữa, liền thuận thế đứng lên, cung kính thoái lui ra ngoài cửa.
“Thạch Mặc, ngươi còn muốn nhìn thấy đứa bé kia không?” Sau khi hìn thấy thân thể Thạch Mặc đã lui về sau cửa, Mị Ngạn Nhi đột nhiên nói ra một câu như thế.
Thạch Mặc bỗng dừng lại, mang theo một chút vui mừng nhìn Mị Ngạn Nhi.
“Ta còn có thể nhìn thấy Niệm nhi sao?” Thạch Mặc cẩn thận hỏi.
“… Vào ngày mai, bổn vương sẽ an bài Mộng nhi đưa tới, ngươi trước tiên về đi, bổn vương có mấy lời muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời, ngày mới có thể cho ngươi nhìn thấy đứa bé kia.” Thật ra cũng không muốn để cho bọn họ gặp mặt, nhưng đây cũng là lợi thế hữu dụng nhất mà nàng sở hữu được, nàng tin tưởng nó là một điều kiện thực hấp dẫn, Thạch Mặc nhất định sẽ kể chi tiết về chuyện tình mà nàng muốn biết.
“Được, người muốn hỏi điều gì, ta… nô tài nhất định sẽ thành thật trả lời!” Dưới tình thế cấp bách nên đành nói ra, Thạch Mặc vụng trộm liếc nhìn Mị Ngạn Nhi, phát hiện nàng không chút so đo mới có thể hạ xuống chút tâm tình nhỏ bé, nếu nàng đã không còn so đo, nếu không không may xãy ra việc gì thì sẽ không cho hắn gặp lại hài tử thì làm sao bây giờ?
“Nữ nhân kia, đối xử với ngươi có tốt không?” Mị Ngạn Nhi hỏi lấy vấn đề mà mình luôn muốn hỏi.
Thạch Mặc sững sờ, không biết Mị Ngạn Nhi có ý gì, nữ nhân kia… nữ nhân nào?
“Thế nào, không muốn nói?” Mị Ngạn Nhi hiểu lầm khi thấy Thạch Mặc im lặng nên tưởng không muốn nói, giọng điệu trầm xuống.
“Không, không phải, nô tài không biết người đang nói đến người nào…” Thạch Mặc nhanh chóng trả lời, không muốn nhìn thấy Mị Ngạn Nhi không vui, hắn không muốn hi vọng nhìn thấy hài tử lại biến mất như thế.
“Hừ, còn giả bộ làm gì, bổn vương đương nhiên là nói đến mẫu thân của hài tử kìa, bằng không còn nói đến ai nữa, hay là ngươi không chỉ có một nữ nhân!” Mang theo một chút khinh thường, Mị Ngạn Nhi đè nén đau đớn tràn ngập trong lòng mình mà nói ra.
“Ta, ta không có!” Dưới tình thế cấp bách, Thạch Mặc một lần nữa xưng ta, nàng làm sao có thể vu hãm hắn như vậy! Hắn mới không có nữ nhân gì! Hắn… ngay từ lúc đó đến giờ, hắn chỉ có mỗi mình nàng!
“Nói xạo, không có nữ nhân thì hài tử kia ở đâu ra!” Mị Ngạn Nhi ngồi dậy, lớn tiếng quát hỏi.
(mm lèm bèm: của mặt mo ngươi ấy! *xoay mông ăn bánh tiếp*)
Người nam nhân này cho tới hiện tại vẫn còn không nói thật sao?
“Không có, thật sự không có, ta không nói xạo, thật không có nữ nhân nào cả, hài tử, hài tử là của ta…” Mặt Thạch Mặc đỏ lên, nói năng cãi cọ có chút lộn xộn.
Mị Ngạn Nhi nhăn lại lông mày, nàng cảm giác được bộ dạng Thạch Mặc không giống như đang nói dối, nhưng mà cũng rất không đúng, suy đi nghĩ lại đột nhiên nghĩ tới cái gì…
“Có phải là đứa trẻ lúc trước, nhưng không bị mất đi phải không?” Đúng rồi, hài tử lớn như vậy không phải phù hợp ngay với thời điểm đó sao, hơn nữa với cá tính Thạch Mặc, cũng không thể tìm nữ nhân khác được, nói như vậy, lúc trước hắn rời đi…
“Thạch Mặc, lúc trước ngươi rời đi, có phải là vì nguyên nhân đó không!” Mị Ngạn Nhi khẳng định hỏi.
Sắc mặt Thạch Mặc có chút tái nhợt, nguyên nhân lúc trước rời đi đúng là thế, hơn nữa đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi, nếu như không có nam nhân kia âm thầm giúp đỡ, có lẽ đứa con của hắn sợ là không còn tồn tại.
“…” Thạch Mặc nắm chặt tay lại, đứng ở nơi đó không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt của y lại rất bi thống.
Nhìn thấy Thạch Mặc như thế, Mị Ngạn nhi cũng không cần nói thêm lời nào nữa, hết thảy đều sáng tỏ rồi, chỉ là, lại tăng thêm rất nhiều nghi vấn…
“Là ai nói cho ngươi biết? "
" … " Thạch Mặc như cũ không nói gì, hắn không thể nói.
" Ngươi không muốn gặp lại đứa bé kia sao? " Mị Ngạn Nhi lạnh lùng lên tiếng uy hiếp.
Thạch Mặc mạnh mẽ ngẩng đầu, không thể tin được nhìn nữ nhân trước mặt, nàng lại không quên ở phía sau uy hiếp hắn! Nàng làm sao có thể như vậy?
" Đừng còn dùng ánh mắt đó nhìn bổn vương, bổng vương cũng không phải người tốt lành gì, huống chi đây là do ngươi thiếu nợ bổn vương, không phải bổn vương thiếu nợ ngươi. " Mị Ngạn Nhi bị Thạch Mặc nhìn có chút cảm thấy không được tự nhiên, chẳng biết tại sao, nàng trong lúc đó lại có chút chột dạ.
" Không, ta mới không nợ ngươi, ta nợ ngươi cái gì, ta vốn không phải là của ngươi, thời điểm đó ta cũng không có danh phận gì, vì sao lại không thể rời đi, huống chị, nó vốn là hài tử của ta, ngươi làm sao có thể không hỏi qua ý ta mà đã tự ý muốn xóa sạch con ta rồi, còn không cho ta biết được, ngươi biết không, nếu như hài tử thật không còn nữa, ta sẽ khống thổ đến mức nào không? "
(mm đập bàn : ô ô… bánh bao cũng lớn rồi, đập nó đi, đập nó đi!!!! *gào thét điên loạn*)
Thạch Mặc liều lĩnh gào lớn, lúc này, cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy hài tử của mình hay không thì nó đã không còn trọng yếu nữa rồi, hắn hiện tại thầm nghĩ chỉ muốn phát tiến hết phẫn nộ trong lòng, thầm nghĩ muốn lớn tiéng nói ra ủy khuất của mình.
" … " lúc này tới lượt Mị Ngạn Nhi không biết nói gì, nàng xanh mặt không nói một câu!
Không phải là không đau lòng, nhưng mà đã bị phẫn nộ cùng thương tâm thay thế, chỉ là lúc này nghe thấy Thạch Mặc nói đến, nhưng trong lòng lại càng không mang theo tư vị gì, hắn đang trách nàng ư, quái quỉ tại sao nàng lúc trước nàng lại hủy đi đứa bé kia, nhưng đây quả thực là lỗi của nàng sao? Nàng lúc ấy chỉ nghĩ thật không muốn để hài tử của người khác xa cách mất hai người, thật sự là sai rồi ư?
" ta… " Mị Ngạn Nhi nghĩ muốn giải thích, nhưng lại bị câu nói kế tiếp của Thạch Mặc cắt đứt đi.
" Ngươi biết không? Ta hận ngươi, thời điểm khi biết được ngươi muốn hủy đi đứa con của ta, ta thật sự hận ngươi, hận ngươi tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy, cho nên, lúc này ta mới quyết định rời đi, rời đi khỏi nơi làm cho người ta thương tâm này, hơn nữa, trong lòng ngươi, ta căn bản chẳng là cái gì cả, chỉ là một nam nhân ti tiện mà thôi, không biết vì sao lại làm ngươi cảm thấy hứng thú, như một ma tước bay lên đầu cành, nhưng khi con ma tước này cuối cùng vẫn mãi không trèo lên được, ngươi cũng vẫn khinh thường ta, thân phận ti tiện như vậy, thân thể dơ bẩn như vậy, trong mắt ngươi, ta đây căn bản chỉ là một món đồ chơi mà thôi, mà cơn giận ập đến kia chẳng qua là ta không chịu trải qua sự cho phép của ngươi thôi… "
Thạch Mặc không muốn ra những lời này, nhưng lại không nhịn được mà nói ra, ý nghĩ đó đã tồn tại trong hắn quá lâu, hắn cảm thấy nó đã chân thực thái quá rồi, hắn đã không muốn tiếp tục trở thành người duy nhất nhận thức hết thảy những thứ này…
…