Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói mắt, tựa như che kín mọi cảnh vật trong phòng, chỉ còn lại thiếu niên hăng hái này trước mắt.
Cậu ngây thơ vươn bàn tay do dự: “Chào.”
“Đừng dùng cách chào hỏi khách khí như thế chứ?” Đối phương cười to, cầm tay cậu, rồi rút tay về kéo người bên cạnh mình lên.
“Đây là Hứa Hi, bạn cùng lớp của tôi, ở phòng bên cạnh.”
Nam sinh tóc nâu lộ ra hàm răng trắng tinh, rạng rỡ nhìn cậu cười cười, trên má hiện ra đôi lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Hai người sóng vai đứng đối diện cậu, gió nhẹ thổi qua, trong vườn trường rộ tiếng ve rả rích.
Đó là một mùa hè sắc màu loang lổ.
Dường như từ nay về sau, cậu không còn nhìn thấy ánh dương tươi đẹp như thế nữa.
Trên lầu có vài tiếng vang vụn vặt, khiến Lâm Lạc Ninh bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Phòng khách to như vậy nhưng trống rỗng, chỉ có chiếc đèn màu quả quýt trên hành lang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Cậu theo thói quen day day cổ. Không biết từ lúc nào, lại ngủ thiếp đi trên ghế sa lông.
Lại còn nằm mơ như vậy nữa.
Rõ ràng là chuyện bảy năm trước, rõ ràng tưởng rằng đã xóa nó khỏi trí nhớ, thế mà lại hiện về trong đầu rõ mồn một.
Mới hai mươi sáu tuổi mà đã bắt đầu nhớ lại bản thân mình khi trước, quả thực đã già rồi sao?
Nở nụ cười tự giễu, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp nửa đêm.
Người kia… Đêm nay chắc là sẽ không trở lại.
Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng cử động đôi chân cứng ngắc, đứng dậy đi vào phòng tắm. Còn chưa kịp bật đèn, bên ngoài lại vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ cùng tiếng thở hổn hển quẩn quanh trong phòng khách, cậu dừng một chút, dừng bước.
“Đây là nhà anh à?” Giọng nói của một người con trai xa lạ vang lên. “Không tồi…”
“Lảm nhảm ít thôi…”
Quần áo mạnh mẽ ma sát, tiếng thét chói tai của người con trai xa lạ chỉ vang lên được một nửa, còn lại tựa hồ đã bị nuốt về trong miệng.
Âm thanh giao hoan dần dần chuyển dời đến phòng ngủ, Lâm Lạc Ninh bước ra từ phòng tắm, về phòng mình. Cho dù cách hai cánh cửa, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự vui thích khó che giấu ấy.
Nằm trên giường lẳng lặng nhìn trần nhà sạch sẽ, cậu nhắm mắt lại.
Tề Hạo cắn một miếng bánh bao lớn, lại cầm cốc thủy tinh ừng ực uống sữa, cảm thấy mỹ mãn mà thở phào một cái.
Đêm qua căn bản chưa ăn cái gì, lại cùng người đàn ông gặp ở quán bar lăn qua lăn lại suốt cả đêm, lãng phí không ít thể lực. Sáng sớm, trời còn chưa sáng, dạ dày đã bắt đầu tạo phản.
Rời giường, khí lực đủ lớn để anh đuổi người đàn ông không biết tên ra khỏi cửa, vào bếp, vòng vo mãi không tìm ra thức ăn.
Thật sự đói không thể nhịn được nữa, anh mặt đen kịt đến gõ cửa phòng người cùng nhà.
“Lạc Ninh, tôi đói bụng…”
Biết rằng chỉ cần nói như vậy là sẽ có ngay thức ăn yêu thích, lười trở về phòng, anh trực tiếp nhào vào giường người nọ đánh một giấc.
Quả nhiên, khi tỉnh lại, bánh kem tinh xảo đã bày đầy bàn ăn.
“Ngon quá…” Nhét đầy bụng cũng không quên ca ngợi, lời nói của giám đốc công ty Tề Hạo đương nhiên có tác dụng khích lệ rõ ràng.
Chỉ tiếc đối phương không bao giờ để mình bị xoay vòng vòng, trên mặt không có vui sướng cũng không có đắc ý, chỉ khẽ cười, im lặng ăn bữa sáng.
Cùng trường bốn năm, sau khi tốt nghiệp vẫn ở cùng một chỗ, Tề Hạo đã sớm quen với tính ít nói của cậu, chỉ thấy kỳ quái là bị mình làm phiền nhiều như vậy, mà cậu ta lại không tức giận.
Ăn xong bữa sáng rồi nghỉ một chút mới đi làm, đứng trước gương huýt sáo sửa sang lại vẻ ngoài, rồi nhìn hình ảnh phản chiếu của cậu.
“Tề Hạo, tôi đã tìm được phòng rồi, đại khái tháng sau sẽ dọn ra ngoài…”
Câu nói không lớn nhưng lại khiến Tề Hạo lắp bắp kinh hãi: “Ở đây không tốt sao? Sao đột nhiên lại nói thế…”
Lâm Lạc Ninh nở nụ cười hối lỗi. “Kỳ thật cũng không phải đột ngột quyết định, tôi đã nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi. Lúc trước vừa tốt nghiệp lại không có công việc, mới bất đắc dĩ làm phiền cậu… Tiết kiệm vài năm, tự thuê phòng cũng không thành vấn đề nữa.”
“Cậu nhất định phải khách khí với tôi thế sao?” Tề Hạo nhíu mày, bất giác cao giọng: “Nhà này là của tôi, lại không cần thuê. Với giá nhà đất hiện nay, không được mấy tháng cậu sẽ tiêu hết sạch tiền, nói không chừng còn bị chủ nhà cằn nhằn…”
Anh nói không ngừng, đối phương dù im lặng lắng nghe, nhưng vẫn không thay đổi ý định ban đầu.
“Như vậy đi…” Tề Hạo nhún vai thở dài. “Cậu cứ ở đây, tôi sẽ lấy tiền thuê nhà của cậu, được chứ?”
Vốn tưởng rằng như vậy là cậu sẽ đồng ý, thế nhưng Lâm Lạc Ninh vẫn cố chấp lắc đầu.
Không biết tại sao trong lòng bốc hỏa, nháy mắt đã đốt cháy Tề Hạo. “Rốt cuộc cậu nghĩ gì thế? Sáng sớm đã khó chịu như vậy rồi.”
Lâm Lạc Ninh ngẩn người, dường như không ngờ rằng anh sẽ nổi giận, một lát sau mới mở miệng: “Tôi ở đây không tiện.”
Tề Hạo lập tức giật mình, đỏ mặt gãi đầu. “…Có phải buổi tối làm cậu thấy ồn không?”
Anh cũng biết mình hơi quá phận.
Tuy nói Lâm Lạc Ninh hiểu rõ tính tình anh, nhưng cũng khó chấp nhận nam nam hàng đêm sênh ca. Kỳ thật anh cũng tận lực khiến âm thanh nhỏ đi một chút, nhưng người dưới thân bao giờ cũng thật phóng đãng.
Mới đầu còn cảm thấy kích thích, nghe nhiều cũng thấy phiền. Ngay cả bản thân mình còn vậy, huống hồ là người khác.
“Là tôi muốn có không gian của riêng mình.”
“A, vậy sao…” Tề Hạo bừng tỉnh. “Nếu cậu mang phụ nữ về cũng không sao cả.”
Sau khi thấy biểu tình dở khóc dở cười của Lâm Lạc Ninh, anh biết mình lại sai lầm rồi.
Trong lòng bất giác có chút ấm ức.
Rõ ràng ở chung lâu như vậy, đối phương lại đột nhiên tự mình quyết định, mặc cho mình làm cách nào giữ lại cũng đều vô dụng.
“Cám ơn ý tốt của cậu, thật đấy.” Con ngươi đen như mực nhìn cậu, Tề Hạo bỗng nhiên phát giác, bản thân mình đến tận lúc này vẫn chưa hiểu rõ con người trước mắt.
“Phòng mới… Ở đâu vậy?”
“Tiểu khu Phức Tân.” Lâm Lạc Ninh nói xong, dường như sợ anh phê bình, liền vội vàng nói thêm. “Hoàn cảnh tốt lắm, giao thông cũng thuận tiện.”
“Cậu thực sự quyết định rồi sao?”
“Ừ.”
Lặng yên trong chốc lát, Tề Hạo cúi đầu nhìn đồng hồ. “Tôi đi làm đây.”
“Thời gian qua… cảm ơn cậu đã chiếu cố.” Đi tới cửa, anh nghe Lâm Lạc Ninh ở phía sau nhẹ nhàng nói như vậy.
Anh biết mình cũng nên mở miệng nói gì đó cho phải phép, nhưng miệng cứng đờ, một chữ cũng không nói được.
Tề Hạo buồn bực đóng cửa lại, đem người kia cùng chút xấu hổ nhốt lại trong nhà.
Tề Hạo bỗng nhiên nổi nóng thật khiến Lâm Lạc Ninh có chút kinh ngạc.
Bữa sáng trong lành sảng khoái, lẽ ra anh sẽ không giận chó đánh mèo thế chứ. Nói vậy, là do mình chọc tức người ta rồi.
Lâm Lạc Ninh cười khổ.
Cũng đúng, cho dù là trồng cây, nhiều năm như thế đột nhiên không còn cũng sẽ cảm thấy luyến tiếc, huống chi là người.
Dù bây giờ không đi, nhưng rồi một ngày nào đó cũng sẽ phải đi thôi.
Từ đầu đến cuối, cậu đều không thuộc về thành phố này.
Chi phí ở đây cao như vậy, chút tiền lương còm của cậu chỉ miễn cưỡng đủ ăn một tháng, có thể có tiền thuê phòng đã là kỳ tích.
Tề Hạo không như vậy.
Anh sinh ra ở đây, lớn lên, sau khi tốt nghiệp đường đường chính chính gia nhập tập đoàn của gia đình, chưa tới vài năm đã dễ dàng leo lên chức tổng giám đốc.
Ngay từ đầu cậu đã biết, chỉ vài năm thôi, khoảng cách giữa bọn họ sẽ ngày càng xa.
Kỳ thật cậu nên rời đi ngay sau ngày tốt nghiệp. Trở về nơi chốn thuộc về mình, một thành phố không rộng lớn nhưng lại yên tĩnh thanh bình. Tìm một công việc, cưới vợ, sinh con, sống yên ổn qua ngày.
Nhưng khi đó… đúng là ma xui quỷ khiến mới ở lại.
Tuổi trẻ lông bông, đại sự không thành. Cậu nhìn không rõ con đường phía trước, chỉ hy vọng tích góp chút tiền đủ để chống đỡ mấy tháng, để cậu có thể yên lặng ở lại nơi này nhiều thêm một chút.
Ở thêm một chút, để… có thể nhìn thấy anh. Cho dù không ở bên nhau cũng được, ít nhất, cũng được ở chung một thành phố, nhìn lên là cùng một bầu trời.
Lâm Lạc Ninh biết mình như vậy thật buồn cười, nhưng đây là quyết định dũng cảm nhất của cậu trong mấy năm này.
Chấn chỉnh tinh thần đánh máy xong báo cáo, sớm đã qua giờ tan tầm. Vốn cậu đang tăng ca, lại bị đồng nghiệp đuổi ra đây phân loại tư liệu. Sau khi sếp đi các đồng nghiệp lấy đủ mọi lý do thoái thác, cuối cùng, chỉ có Lâm Lạc Ninh một mình ở lại.
Đêm qua ngủ không ngon, cả ngày đều mơ màng trầm trầm. Nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, cậu xách ba lô lên bước ra ngoài.
Vì đang là mùa hè, tuy rằng đã không còn sớm, nhưng sắc trời vẫn còn sáng rõ.
Đến tận khi chút ánh sáng cuối cùng bị mây che khuất, cả thành phố ngập trong sắc vàng.
Bước đi dưới ánh chiều tà, đi vào khu chợ không hề ồn ào náo động, các hàng quán bắt đầu thu dọn, chỉ còn lác đác vài người.
Nhớ tới người kia luôn ăn uống linh tinh, Lâm Lạc Ninh thở dài, cẩn thận chọn lựa ở một sạp hàng. Buổi sáng thấy anh bực tức ra khỏi cửa, có lẽ nên làm bữa tối thật ngon dỗ dành anh.
Chỉ là không biết… tối nay anh có về nhà ăn cơm hay không.
Khi mua xong đồ ăn, trời đã hoàn toàn u tối. Nhìn qua cửa sổ phòng bếp, đèn điện lục tục bật lên, khiến thành phố buổi hoàng hôn càng thêm ấm áp.
Cánh cửa “cạch” một tiếng, tiếp theo là tiếng cởi áo cởi giày.
Lâm Lạc Ninh buông lỏng trái tim vốn bị treo lên, bưng bát đĩa vào phòng khách.
Người kia quả nhiên còn chưa nguôi giận, khuôn mặt tuấn lãng âm trầm đen kịt, đại khái là đã bị mùi thức ăn dụ hoặc, nhưng vẫn không rên một tiếng mà đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.
“Nếm thử canh cá trích này đi, không quá đậm, lại rất mới mẻ…” Lâm Lạc Ninh nói rồi gắp cho anh.
Tề Hạo rầu rĩ “ừ” một tiếng âm mũi, nhận miếng cá bỏ vào trong miệng, nhấm nháp nửa ngày mới keo kiệt phun ra ba chữ.
“Không tệ lắm.”
Lâm Lạc Ninh mỉm cười, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Thời gian ở chung ngắn dần, dường như những tháng ngày bên nhau bình thản ấm áp kia sẽ không bao giờ trở lại.