Hứa Hi, Hứa Hi.
Không phải cậu đã sớm biết rõ sao? Nụ hôn này, những lời này, sao có thể dành cho cậu?
Yêu nhiều năm như vậy, nhớ nhiều năm như thế. Người kia chẳng qua là đem áp lực đã dồn nén lâu biến thành nhiệt huyết, chưa từng nói lời thương tiếc, toàn bộ phát tiết ở trên người cậu mà thôi.
Kỳ thật từ đầu đến cuối, cậu đều hiểu rõ. Hiểu rằng trong lòng Tề Hạo vĩnh viễn chỉ chứa bóng hình người thiếu niên cười rạng rỡ như ánh mặt trời kia, cho dù khó có thể gặp lại, cho dù đã sớm rời xa.
Vậy mà cứ lặng lẽ hy vọng, vụng trộm ảo tưởng. Vẫn luôn giấu niềm hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng anh thật sự, thật sự nói những lời đó với mình.
Tề Hạo theo bản năng gọi cái tên kia, hung hăng đánh nát ảo tưởng dối trá trong cậu.
Từng nghĩ chỉ cần có thể ở bên anh đã là hạnh phúc, mà hiện tại, hạnh phúc cách mình xa thật xa.
Đau đớn đánh úp cậu dần dần rõ rệt hơn, cùng với tiếng thì thầm của người đàn ông. Lâm Lạc Ninh đem mặt vùi vào đệm chăn, che giấu dòng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Khi ý thức mơ màng tỉnh lại, toàn bộ căn phòng đã bừng sáng. Toàn thân cậu tê dại, ngọn lửa đau đớn kêu gào.
Bỗng nhiên có cái gì lạnh lẽo chạm vào phía sau, Lâm Lạc Ninh trong lòng kinh sợ, thân thể lập tức co rúm lại theo bản năng.
“Đừng sợ…” Giọng Tề Hạo từ phía sau truyền đến, mang theo một chút mất tự nhiên. “Nơi đó… bị thương, tôi giúp cậu bôi thuốc.”
Lâm Lạc Ninh dừng một chút, nhẹ nhàng “ừ ” một tiếng trả lời, rồi thả lỏng thân thể không hề chống cự. Khi bông y tế đụng tới miệng vết thương vẫn sẽ đau, nhưng cảm giác nhẹ mát khiến cơn đau giảm đi.
Với tư thế nằm sấp trên giường, cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt Tề Hạo. Không thể ngăn mình thử tưởng tượng biểu tình của anh khi mới thức dậy, là khiếp sợ, căng thẳng, hay là hối hận?
Ở chung nhiều năm, còn lên giường cùng bằng hữu mà anh vẫn cho là “trai thẳng”, Tề Hạo nhất định rất sợ hãi. Nói không chừng, từ nay về sau không bao giờ lui tới nữa.
Có lẽ may mắn của Tề Hạo bây giờ chính là việc cậu đã quyết định chuyển đi, nếu không hai người từng phát sinh quan hệ lại phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thật đúng là xấu hổ.
Miên man suy nghĩ, cậu cong khóe miệng, tự giễu cười cười, trái tim cũng nhói lên.
“Đêm qua…” Khi miệng vết thương đã được rửa sạch, Tề Hạo đột nhiên mở miệng, muốn nói lại thôi, như là đang tìm câu từ thích hợp.
“Đừng nói gì cả…” Hoảng hốt, cậu bức thiết muốn ngăn lời anh lại.
“Không phải, Lạc Ninh, cậu hãy nghe tôi giải thích…”
Tay bị Tề Hạo giữ lấy, vừa chạm vào bàn tay ấm áp kia, Lâm Lạc Ninh vội rụt tay về.
Giải thích cái gì chứ? Đơn giản là: “Tôi thật có lỗi, bởi vì uống quá nhiều cho nên…” linh tinh gì đó. Nếu là trong ngôn tình, với phụ nữ, có lẽ còn có thể nghe được một câu: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Nhưng cậu là đàn ông, tính toán cái gì cơ chứ?
Bị đè cũng không có gì đáng lo ngại, vết thương cũng sẽ khôi phục rất nhanh.
Nhưng còn vết thương lòng thì sao? Tề Hạo vĩnh viễn sẽ không thấy, cũng vô cách nào chữa khỏi. Bởi vì tình yêu là liều thuốc duy nhất, mà liều thuốc kia, anh đã cho người khác từ lâu rồi.
Cố nén đau đớn đứng dậy, dùng hết sức thản nhiên mặc quần áo vào, cậu nhìn Tề Hạo áy náy, nở một nụ cười.
“Công ty chuyển nhà sắp tới, tôi đi thu dọn một chút.”
“Lạc Ninh…” Giọng nói gần trong gang tấc, nhưng nghe sao quá xa xôi.
Cậu dừng lại, không xoay người. “Tề Hạo, tôi không trách cậu, thật đấy.”
Cậu thật sự không tức giận, cũng không cảm thấy ấm ức gì. Đêm qua hết thảy tựa như chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng, mọi thứ cũng sẽ trở về như trước.
Cậu phải đi, để quên được người này.
Thế nên dù có xảy ra chuyện gì, cũng làm sao phải so đo? Huống hồ, chuyện xảy ra, không phải là do ép buộc.
Cậu thích người đàn ông này, kể từ ngày hè tràn ngập ánh mặt trời khi ấy.
Trước đó cậu không biết mình là người đồng tính, nhưng lại không có cảm giác gì với nữ sinh. Vì thế, trong chớp mắt anh nhìn cậu, trái tim cậu như bị ai kích thích mà nhẹ nhàng run rẩy.
Thích nhìn anh tươi cười, thích làm bạn bên cạnh anh, khi nói chuyện với anh sẽ nói năng lộn xộn, lúc bị anh nhìn chăm chú tim sẽ đập thật nhanh.
Người ấy khiến cậu bồi hồi mê mang, lại có một chút tâm tình ngọt ngào, khi cậu nhìn thấy cảnh đó, mọi chuyện dường như sáng tỏ.
Tề Hạo hôn Hứa Hi.
Khoảnh khắc đó cậu mở cửa phòng ký túc xá, thu vào tầm mắt là hình ảnh hai người họ hôn nhau. Ánh mặt trời nhỏ vụn rơi trên người bọn họ, ánh sáng nhàn nhạt mà chói mắt sáng ngời, quanh một bức họa hoàn mỹ.
“Chuyện của chúng tôi… xin đừng nói cho người khác.” Người kia ôm người con trai có đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp, trịnh trọng thỉnh cầu.
Đối mặt với lời cầu xin ấy, cậu bình tĩnh gật đầu.
Từ nay về sau, trong lòng cậu có thêm hai bí mật.
Tề Hạo thích Hứa Hi, Lâm Lạc Ninh… thích Tề Hạo.