• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em với Sarah quan hệ tốt nhỉ?”

Vừa mới trải qua một hồi kịch liệt, khi đã hơi buồn ngủ, cậu lại nghe được câu hỏi của anh.

“Có lẽ…” chậm rãi quay lưng về phía anh, thể lực bị tiêu hao hơn phân nửa khiến Lâm Lạc Ninh chẳng còn lòng dạ nào để ý đến hàm nghĩa trong lời đối phương.

Chỗ tư mật vẫn còn tê dại đột nhiên bị ngón tay xoa xoa, nhẹ nhàng ấn ấn, thân thể mẫn cảm đến cực điểm lập tức run lên. Giọng nói tràn ngập dụ hoặc vang lên bên tai: “‘Có lẽ’ là thế nào?”

Cậu không còn buồn ngủ mà mở to mắt, đỏ mặt giữ lấy bàn tay không yên phận kia. “Đừng lộn xộn…”

“Nói mau…” vành tai lại bị đầu lưỡi nóng bỏng liếm láp, từng trận tê dại vọt sâu vào thân thể.

“Chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi…”

“Ừm…” Tề Hạo dường như suy tư, rồi mới bỗng nhiên cười rộ lên. “Quên đi, dù sao mấy ngày nữa em cũng sẽ theo anh đi New York, cô ta có muốn gặp em cũng chẳng được…”

“Đi New York?” Cơn buồn ngủ nhỏ bé cuối cùng tan thành mây khói, Lâm Lạc Ninh cuống quít xoay người, đối mặt với ánh mắt tràn đầy ý cười của anh.

“Tuần sau anh phải sang Mỹ bàn công việc, là trợ lý của anh, đương nhiên em cũng phải đi theo…”

“Em đi có thích hợp không?” Lâm Lạc Ninh có chút do dự. “Dù sao em cũng chỉ vừa tới không lâu, chưa có kinh nghiệm…”

“Yên tâm, vụ làm ăn này thành công hay không, không phải ở hai ta, mà là nằm ở thời thế, chỉ cần đối phương hiểu một chút đạo lý ấy, sẽ không cự tuyệt điều kiện chúng ta đưa ra.” Tề Hạo cười bóp mũi anh. “Nói cách khác, lần này là chúng ta đi nghỉ phép…”

Có thể xuất ngoại du ngoạn một chút cũng hay, nhưng không biết vì sao, Lâm Lạc Ninh vẫn thấy thích ở nhà hơn. Không đành lòng cự tuyệt ý tốt của anh, cậu mỉm cười gật gật đầu.

Những người đi cùng đa phần là ở cấp quản lý, Lâm Lạc Ninh xem như cấp bậc thấp nhất, nhưng mọi người đều đối xử lễ độ với cậu, vô cùng ăn ý.

Không bất an như Tề Hạo nói, đối phương lại có bộ dáng lơ đễnh.

Xuống máy bay, đoàn người đi thẳng đến khách sạn, hai người tự nhiên vì thế mà ở cùng phòng. Bôn ba lâu như vậy, có chút mỏi mệt, cậu cũng không so đo nhiều, thầm nghĩ phải tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Nằm trong bồn tắm lớn, được làn nước ấm áp nước vây quanh, ý thức dần dần mờ mịt. Mí mắt díp vào nhau, mơ hồ cảm thấy có người đi đến, nhưng có cố gắng thế nào cũng không mở mắt nổi.

Trong mơ mơ màng màng cảm thấy có bàn tay to lớn xoa khắp thân thể mình, xúc cảm quen thuộc khiến người ta an tâm. Bàn tay chậm rãi lướt qua ngực, bụng, cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân, khi mạnh khi nhẹ chơi đùa nơi yếu ớt nhất.

Thân thể bắt đầu nóng lên, không có chỗ phát tiết khoái cảm dồn nén, tới khi cậu nhìn rõ người trong lớp sương mù kia, chất lỏng màu trắng đã tràn đầy lòng bàn tay.

Tề Hạo nhấc ngón tay cậu đến bên bờ môi phiếm tình liếm một chút, rồi mới nâng cằm cậu mà đưa vào đó hương vị thân quen.

Đầu lưỡi lạt mềm buộc chặt dây dưa, trêu chọc tình dục nổi lên vài phần, dùng hết phần lý trí mạnh mẽ cuối cùng để tách ra khỏi cậu, khuôn mặt ửng đó của Lâm Lạc Ninh khiến trái tim người ta đập liên hồi.

Quần áo người đàn ông đã dính không ít bọt nước, mà bản thân mình trong bồn tắm… cái gì cũng không mặc.

“Anh… sao lại vào đây?”

Tề Hạo cười cười ghé sát tai cậu, nhẹ giọng nói. “Chẳng lẽ không phải em đang cố ý đợi anh sao?”

Lâm Lạc Ninh bị mấy lời vô lại của anh làm lúng túng đến nỗi mặt đỏ tai hồng, mà không thể nói một câu phản bác.

“Sau này nếu vào phòng tắm không khóa cửa, thất thân (mất trinh *ôm mặt e thẹn*) cũng đừng trách anh không đánh thức em…” Nửa uy hiếp nửa tán tỉnh, anh hôn nhẹ lên gò má hồng nhạt. “Nếu không phải lát nữa muốn cùng em ra ngoài, thật muốn cứ như thế ôm em một lần…”

“Muộn như thế còn muốn đi ra ngoài?” Lâm Lạc Ninh mở to hai mắt nhìn anh. “Có chuyện gì sao?”

“Đêm ở New York…” Để lại một nụ cười thần bí, Tề Hạo xoay người ra khỏi phòng tắm.

Đi trên ngã tư đường New York, mới biết được cũng không chật chội như bản thân từng lo lắng. Gần đến Noel, không khí nơi này trở nên ấm áp.

Cửa hàng, quán cà phê đều bày cây thông Noel, những quả bóng nhiều màu cũng những cái chuông nhỏ xíu trông vô cùng rực rỡ.

Vài đứa trẻ cầm bóng bay chạy vụt qua bên người, Lâm Lạc Ninh không khỏi mỉm cười quay đầu nhìn chúng, lòng bàn tay ấm áp, lại được một bàn tay ấm áp khác bao bọc.

Cậu có chút kinh ngạc nhìn anh, anh lại nghịch ngợm trừng mắt nhìn, siết tay cậu thật chặt.

Lâm Lạc Ninh đỏ mặt cúi đầu, mặc cho anh kéo mình đi về phía trước, trong lòng rung động lại dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Không dám mong đoạn đường này vĩnh viễn không kết thúc, mà chỉ mong dù ở bất cứ nơi nào, chỉ cần hai người sóng vai nhau bước đi như vậy, hết thảy, cũng là đủ lắm rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK