• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng gió rít ngoài cửa sổ đánh thức anh từ giấc ngủ, cảm nhận da thịt nhẵn nhụi ấm áp dưới thân, anh lưu luyến không nỡ mở mắt ra.

Ôm ấp lấy người vẫn còn trong tư thế nằm sấp bị mình đè nặng, lông mi ướt sũng vẫn còn bọt nước, lúc này đây mệt mỏi trầm ngủ.

Tề Hạo nhẹ nhàng rời khỏi thân thể cậu, nằm sang một bên, lại chậm rãi kéo cậu đối mặt với mình, kéo chăn che kín thân thể lõa lồ của cậu.

Lâm Lạc Ninh co rúm lại một chút, vì sợ lạnh mà khẽ run lên, bất giác nhích lại gần Tề Hạo, vùi đầu trước ngực anh.

Nếu là ban ngày, nhất định cậu sẽ không biểu hiện sự ỷ lại như thế. Tề Hạo thở dài, vươn tay ôm lấy cậu.

Dưới đáy lòng rối rắm hồi lâu, nhưng vẫn tìm ra đáp án.

Người này…… thích mình.

Kỳ thật đáp án này đã sớm xuất hiện, chỉ là không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt, mà chỉ có thể trốn tránh.

Một lần nữa tự nói với bản thân mình, hai người chỉ là bằng hữu, chỉ là bạn giường, anh cố ý xem nhẹ ánh mắt yên lặng thân thiết, cùng với sự săn sóc ân cần này.

Nhưng nếu chỉ là bằng hữu, thì tại sao cậu lại vì mình mà đến nông nỗi ấy?

Đã biết tâm ý cậu, cho nên mới không cho cậu biết mình đi gặp Lăng Nam, mới có thể để ý đến cảm nhận của cậu, mới có thể bị vĩnh viễn áy náy, mới hy vọng cậu đừng để ý.

Hiện giờ nhớ lại tâm tư trước kia, chẳng qua là lừa mình dối người thôi.

Không có cách nào đón nhận cảm tình của cậu, mà chỉ có thể vờ như không hề cảm kích. Còn hiện tại thì sao?

Rõ ràng biết trong trái tim không có chỗ cho cậu, nhưng lại không thể buông tay. Tựa như vừa rồi nhìn thấy thần thái yếu ớt bất lực kia, liền nhịn không được muốn cho cậu chút ấm áp, để cậu dựa vào.

Cuộc sống của cả hai người đã có thói quen che chở lẫn nhau, thói quen, có thể nào lớn hơn tình yêu không?

Nếu Lâm Lạc Ninh không yêu mình, thì thật tốt biết bao.

Như vậy bọn họ có thể yên tâm thoải mái làm những gì mình thích, sẽ không phải giống như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan.

Nếu là những bạn giường khác, Tề Hạo có thể thoải mái chia tay, không để ý tới cảm nhận của bọn họ. Nhưng hiện tại……

Lâm Lạc Ninh lại khác.

Chỉ có thể chấp nhận sự tồn tại đặc biệt này, mà không thể biết nó bắt nguồn từ đâu.

Cho dù biết đâm đầu vào tình cảm càng lâu, lại càng không dễ tách ra, nhưng Tề Hạo bỗng nhiên cảm thấy, cuộc sống nếu cứ như vậy, cũng không phải chuyện tốt.

Hơn nữa, Lăng Nam chẳng qua chỉ mang chút bóng dáng của Hứa Hi. Mà người mình không nỡ rời xa, kỳ thật là người ở trong lòng này.

Tuy rằng, đều không phải là vì yêu.

Mơ mơ màng màng ngủ thêm một chút, khi tỉnh lại, bữa sáng tinh xảo đã dọn xong. Lâm Lạc Ninh không tự nhắc đến chuyện tối qua, Tề Hạo cũng không hỏi lại.

Cậu hiểu ý anh, gặp mặt hay ở bên nhau luôn có gì đó mất tự nhiên. Đối phương lại không biết suy nghĩ của cậu, chỉ là tinh thần có chút tiều tụy, nên yên lặng hơn mọi khi rất nhiều.

Đến công ty, Tề Hạo suy nghĩ mãi, rồi gọi Lâm Lạc Ninh vào văn phòng. Trên mặt cậu không có biểu tình gì, cúi đầu đứng ở trước mặt anh, vẻ xa cách thản nhiên vẫn như cũ tồn tại.

“Nếu thân thể không thoải mái, thì xin nghỉ một ngày đi.”

Nghe thế, Lâm Lạc Ninh tựa hồ sửng sốt trong giây lát, chăm chú nhìn anh, sau khi khẳng định mình không nghe nhầm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Thật xin lỗi, em làm ảnh hưởng đến công việc sao?”

Tề Hạo thở dài, chậm rãi ôm lấy cậu. Lâm Lạc Ninh hơi chống cự, nhưng không tránh né, rồi cúi đầu không nhúc nhích.

“Anh chỉ lo lắng cho em……”

Lâm Lạc Ninh đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt anh, môi hé mở rồi lại khép lại. Hồi lâu mới thấp giọng nói,”Em không sao.”

“Sắc mặt kém như thế còn nói không có việc gì?” Tề Hạo muốn an ủi cậu, nhưng trong lòng biết thứ cậu thực sự muốn, mình không cách nào cho được, chỉ có thể dịu dàng hôn lên môi cậu.

Lâm Lạc Ninh nhợt nhạt cười cười,”Đại khái là mấy ngày nay quá mệt mỏi, thật sự không sao cả.”

“Vậy đừng quá vất vả, có việc gì cứ giao cho mọi người là được.” Tề Hạo gật gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó,”Đúng rồi, em giúp anh điều tra xem tập đoàn Ôn thị gần đây có vụ làm ăn nào không, hoặc là có quan hệ qua lại với công ty nào đó……”

Người trong lòng chấn động một chút, Tề Hạo không khỏi có chút kinh hãi, vội hỏi:”Xảy ra chuyện gì?”

“Không có…… Nhưng vì sao lại điều tra chuyện này?”

“Không có gì quan trọng đâu, có lẽ là tại anh nghĩ quá nhiều……” Tề Hạo cười xoa đầu cậu,”Ra ngoài làm việc đi.”

Tề Hạo ngồi vào ghế mới phát hiện Lâm Lạc Ninh vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cảm giác được ánh mắt anh đang nhìn mình, mới chậm rãi xoay người bước ra phía cửa, đi tới cửa lại quay đầu, cắn môi do dự trong chốc lát, mới nhỏ giọng mở miệng.

“Tối hôm nay…… anh sẽ ăn cơm ở đâu?”

Tề Hạo ngẩn ra, khẽ cười nói:”Nhà em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK