Không lâu trước đây, anh vừa thu phục được mấy lão hồ ly của công ty, thành công mua lại cổ phần trong tay họ, do đó lấy ưu thế áp đảo chiến thắng Hằng Thiên.
Tề thị, cuối cùng không suy sụp trong tay mình.
Vốn mất đi đường làm ăn, vốn đã nghĩ không còn con đường sống, nhưng không ngờ, các ngân hàng trước kia từ chối nay lại chủ động cho vay.
Anh không rảnh đi lo lắng thêm gì nữa, liền lập tức dấn thân vào cuộc chiến. Rất nhanh, hết thảy đều như anh mong muốn.
Tiếu Chấn bị ép từ chức, chật vật ra khỏi Tề thị.
Mà Lăng Nam cũng bị sa thải.
Người phê chỉ thị là Tề Hạo, ngay cả việc y rời đi từ lúc nào, anh cũng không để ý. Giống như chẳng biết tự lúc nào, anh đã không còn quá chú ý đến y nữa.
Tuy rằng khuôn mặt ấy vẫn giống hệt Hứa Hi, tuy rằng anh đã từng mong có được, nhưng hiện tại, Tề Hạo lại không tìm ra cảm giác ấy nữa.
Mà nay, hết thảy bình ổn, thần kinh căng thẳng cũng trầm tĩnh lại.
Tề Hạo đột nhiên bức thiết muốn nhìn thấy một người, cùng người ấy chia sẻ niềm vui, nói cho cậu biết anh có bao nhiêu vui vẻ. Mà người kia, nhất định sẽ vì thế mà tươi cười, một nụ cười chân thật tự đáy lòng.
Nếu mình một lần nữa mời cậu trở về Tề thị, liệu cậu có đồng ý hay không?
Lái xe qua quảng trường ban đêm yên tĩnh, Tề Hạo nghĩ vậy.
Nhưng mà khi nhìn thấy khung cửa sổ tối đen kia, ý nghĩ hỗn độn bỗng nhiên thanh tỉnh.
Cậu không ở nhà.
Như vậy, hẳn là đang ở chỗ người đàn ông kia.
Tề Hạo tự giễu cười cười.
Bản thân thậm chí quên, hai người đã không còn như xưa nữa.
Cho dù không có Ôn Dật Hàn xuất hiện.
Anh nhớ tới một đêm vài tháng trước, mình cũng từng đứng dưới lầu chăm chú ngắm nhìn ô cửa sổ kia. Thời khắc ấy, ngọn đèn ôn nhu kia, dường như vẫn sáng lên vì mình.
Mà hiện tại thì sao?
Cô đơn đứng lặng hồi lâu, một lần nữa anh lại ngồi vào xe, chậm rãi rời đi.
Đây là lựa chọn của anh, đã không thể hối hận nữa rồi. Chỉ cần Lâm Lạc Ninh hạnh phúc, thì anh không có lý do nhiễu loạn cuộc sống của cậu.
Nhưng càng khắc chế, Tề Hạo lại càng cảm thấy trong lòng nặng nề không chịu nổi. Vẫn là bạn bè, có lẽ nên ngẫu nhiên liên lạc một chút, yêu cầu này cũng không quá phận.
Mạnh mẽ chịu đựng một tuần, cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà nhấc máy gọi dãy số quen thuộc kia, bên trong truyền đến tiếng thông báo “Thuê bao đã không còn sử dụng”.
Tề Hạo không khỏi sửng sốt.
Lâm Lạc Ninh cẩn thận, hẳn là sẽ không quên trả phí. Chỉ còn lại một nguyên nhân, cậu đổi số, mà không nói cho mình.
Nhưng rõ ràng đã nói vẫn là bạn, cho dù trước kia mình còn làm chuyện quá phận hơn, cậu cũng không quyết tuyệt như thế.
Không cam lòng, Tề Hạo lại tới nhà trọ của cậu vài lần, lại vẫn như cũ không nhìn thấy người muốn gặp. Cẩn thận hỏi thăm một chút, chủ thuê nhà nói cậu đã trả phòng. Gọi điện thoại tới Ôn thị, lại biết tin cậu từ chức.
Tâm tình càng cấp bách, người kia dường như cố ý tránh né mình, cho nên mới biến mất như thế. Tề Hạo mặt nhăn lại, sự bất an như muốn cắn xẻ thân thể.
Nhất định có chuyện gì đó anh không biết. Nhất định.
Mà Ôn Dật Hàn, có lẽ chính là người có đáp án.
Sự xuất hiện của Tề Hạo tựa hồ cũng không quá bất ngờ với hắn.
Ôn Dật Hàn hạ cửa kính xe xuống, tựa vào cửa xe hỏi anh, “Có việc gì sao?”
“Tôi muốn hỏi anh…… Lạc Ninh đang ở đâu?” Một lần nữa, Tề Hạo tự bắt bản thân phải bình tĩnh, đứng trên bãi cỏ thấp giọng hỏi.
“Sao anh lại đến hỏi tôi chuyện này?”Hắn cười cười, làm bộ đưa đẩy.
Bị thái độ của hắn làm mất kiên nhẫn, Tề Hạo cố ngăn lửa giận trong lòng,”Không phải trước giờ Lạc Ninh vẫn ở chỗ anh sao?”
“Ở chỗ tôi?”Ôn Dật Hàn cong khóe miệng, nhàn nhã ngắm ngón tay mình, “A, nếu anh đang nói đến giao dịch kia thì……”
“Giao dịch gì?”
Trong lòng chợt có một ý tưởng mà anh không dám thừa nhận, Tề Hạo bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ đáp án này, anh vĩnh viễn không muốn biết.
“Tuy trước kia tôi từng theo đuổi Lạc Ninh, nhưng lúc đó giữa chúng tôi chỉ có quan hệ như bạn bè, hoặc là quan hệ của thủ trưởng và cấp dưới.” Người đàn ông kia không cho anh có thời gian thu lại lời vừa nói, “Tề thị gặp chuyện không may, tôi đồng ý với cậu ta, rằng sẽ nói một tiếng để ngân hàng cho anh vay tiền, mà đổi lại thì cậu ta……”
“Đủ rồi!”Tề Hạo chặn lời hắn, hai mắt đỏ lên, gắt gao trừng người đàn ông trước mặt, siết chặt lại nắm tay chực vung lên.
Thì ra là thế.
Thì ra hết thảy, đều là Lâm Lạc Ninh ở sau lưng yên lặng, dùng cách này trả giá. Mà thậm chí, cậu chẳng nói lời nào cho anh biết.
“Sao vậy, đau lòng sao?”Ôn Dật Hàn khinh thường cười cười,”Thật kỳ quái, Tề thiếu gia sao đột nhiên lại quan tâm người khác thế……”
“Sao mày có thể làm vậy với Lạc Ninh……”
Người đàn ông luôn mỉm cười thu hồi lại nụ cười ấy, ánh mắt lạnh lùng không chút lưu tình bắn lại. “Những lời này, hẳn là tôi hỏi lại anh mới đúng.”
Thân thể Tề Hạo run lên, cứng đờ tại chỗ.
Đúng vậy. Những lời này, nên hỏi mình trước mới đúng.
Anh đã đối xử với cậu thế nào? Chiếm hữu, đòi hỏi, lừa gạt, tổn thương.
Khiến cho con người luôn cười thật dịu dàng ấy, trở nên càng ngày càng ảm đạm, càng ngày càng im lặng. Bất cứ lúc nào, bất luận khi anh ở trước mặt cậu mà nhắc đến người khác, hay là khi nói chia tay, người kia vẫn sẽ mỉm cười.
Mỉm cười nói “được”, mỉm cười gật đầu, mỉm cười đồng ý tất cả yêu cầu của anh.
Nhưng cậu cũng có thống khổ, cũng có sự thương tâm của riêng mình. Khoảnh khắc ấy, một mình cậu làm cách nào để vượt qua?
Cậu đã yêu một người đậm sâu đến thế. Không có hi vọng, nhưng vẫn im lặng kiên trì vì chút yêu thương này mà cố gắng. Thứ cậu muốn, chỉ là một chút cảm tình, cùng một con người quá đỗi tầm thường.
Nhưng, chung quy chỉ nhận lại một trái tim tràn đầy vết thương.
Mà hiện tại, nhất định cậu đã mệt mỏi rồi. Mệt đến nỗi không muốn gặp lại mình nữa, không muốn lại bảo vệ chút tình yêu nhỏ bé kia, không muốn lại tin tưởng, trên thế giới này còn gì khiến cậu hạnh phúc được đây.
“Tôi muốn gặp Lạc Ninh……”Tề Hạo hoảng hốt, thì thào nói.
“Lại yêu cậu ấy thêm một lần nữa sao?”Ôn Dật Hàn nhìn anh một cái, lại quay đi, chậm rãi khởi động xe. “Cậu ấy không ở chỗ tôi, nếu thật sự muốn gặp cậu ấy, thì tự mình tìm đi.”
Nhìn kia chiếc xe kia biến mất khỏi tầm nhìn, Tề Hạo lung lay một chút, chậm rãi ngồi xuống đất. Thời tiết mùa hè ấm áp hợp lòng người, nhưng đầu ngón tay anh lại lạnh như băng.
Trong lòng sớm đã không còn cảm giác đau đớn, có chăng chỉ là chết lặng cùng trống rỗng.
Anh từng nghĩ tự bản thân sẽ biết mình buông tha cho cái gì, nhưng kỳ thật trong lòng cũng thấy may mắn đi. Cảm thấy Lâm Lạc Ninh vô luận như thế nào cũng không bỏ rơi mình, cảm thấy cho dù chia tay, cậu cũng sẽ ở lại công ty, ở lại thành phố, ở lại bên cạnh mình.
Tề Hạo căn bản chưa từng nghĩ tới, người kia lại cứ thế biến mất không tung tích. Khủng hoảng, đây là cảm giác anh chưa từng trải qua.
Mình thích Hứa Hi mà, không phải sao? Nhưng vì cái gì chỉ cần nhớ đến khuôn mặt luôn mỉm cười của người kia, sẽ khiến anh điên cuồng hít thở không thông?
Điên cuồng muốn nhìn thấy cậu, muốn nói cho cậu rằng, anh muốn ôm cậu vào lòng biết bao nhiêu, sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Đây là yêu sao?
Là yêu đấy.
Trong thành phố này đã không còn dấu chân của cậu, hơi thở của cậu, như vậy, chính mình phải đi tìm thôi. Đến nơi thuộc về cậu, không rời đi nữa.
Lại một lần nữa bước trên vùng đất nhỏ bé yên tĩnh, cảnh sắc khác hẳn trước kia. Mùa đông và mùa hè, tất nhiên là khác biệt. Dọc theo hàng cây, dựa vào trí nhớ, nhìn những cụ già, trẻ nhỏ cười vui, Tề Hạo tự nói với mình, quyết định đến đây cũng không tồi.
Đây là quê hương của Lạc Ninh. Ôn nhuận như nước, im lặng an hòa.
Tề Hạo không vào nhà cha mẹ cậu, mà chỉ chậm rãi đi qua từng nơi một. Còn nhớ khi đó bọn họ tay trong tay, đi qua hòn Tử Lộ, đi qua trường học có hàng cây cao vút bao quanh, rồi thản nhiên hôn nhau giữa trời ngập tuyết rơi.
Nay còn đâu?
“Reng reng reng……”
Tiếng chuông vang lên, lũ trẻ vui mừng ào ra khỏi cổng trường, lưng đeo cặp sách vẫy vẫy phía sau, “Hẹn gặp lại, thầy giáo Lâm!”
“Hẹn gặp lại, anh bạn nhỏ!”
Giọng nói ấy đánh vào trái tim Tề Hạo, anh cuống quít ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng ở góc đường kia.
Anh vội đuổi theo, thậm chí ngay cả hành lý cũng bỏ lại. Không có gì quan trọng hơn người đó, bởi vì cậu là toàn bộ tâm tư anh.
“Lạc Ninh!”Khi có thể gọi được cái tên ấy, thì trước mắt lại bỗng nhiên mơ hồ. Anh liều mạng mở to hai mắt, chỉ sợ trong nháy mắt người kia sẽ lại biến mất.
Thật hay quá, bóng dáng kia vẫn còn nơi đó.
Anh che ngực, chạy nhanh tới, cho đến khi sắp chạm vào nhau, người kia chậm rãi xoay lại, nở nụ cười.
Sóng vai đi ở rìa đường, những đảm cỏ dại xanh mướt lắc lư, đưa tới từng đợt mùi hương thơm ngát. Ánh hoàng hôn vẫn ấm áp mê người, dịu dàng chiếu rọi hai bóng dáng.
Trong nháy mắt như mất đi khả năng nói chuyện, Tề Hạo há miệng vài lần, lại vẫn không nói nổi một câu.
“Công ty không có việc gì chứ?”Lâm Lạc Ninh phá tan sự yên tĩnh, mỉm cười đặt câu hỏi.
Tề Hạo trong lòng vô cùng đau xót, cuối cùng khống chế không được mà cầm tay cậu,”Lạc Ninh, hãy về bên anh, được không?”
Người trước mắt vẫn mỉm cười như thế, để mặc anh siết chặt bàn tay, “Anh biết hết rồi?”
“Phải, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì anh đã biết hết thảy mới nói câu này……”
“Không phải như thế, Tề Hạo.”Lâm Lạc Ninh cười cười, dừng bước, chăm chú nhìn vào mắt anh. “Tôi sẽ không để ý rằng anh vì thông cảm hay áy náy mà nói những lời này, bởi vì tôi căn bản không nghĩ như vậy.”
Tề Hạo chần chừ một chút, “Anh không hiểu……”
Lâm Lạc Ninh nghĩ nghĩ,”Còn nhớ buổi tối tôi định chuyển đi không?”
Tối hôm đó…… Tề Hạo rối loạn, gật gật đầu.
“Khi đó, anh nói với tôi, đừng bỏ rơi anh…… Lúc ấy tôi vừa vui sướng vừa sợ hãi……”Lâm Lạc Ninh cười nhớ lại,”Nhưng, anh lại gọi tên Hứa Hi.”
“Sau đó, anh bị bệnh, giả như thật sự nghiêm trọng, cố ý ra vẻ đang ngủ mà gọi tên tôi…… Biết vì sao tôi tức giận không? Tôi nghĩ mình đã chiếm được tình cảm của anh, nhưng chẳng qua lại là một trò đùa dai……”
“Thực xin lỗi……”Tề Hạo đỏ mắt, gắt gao nắm tay cậu.
Lâm Lạc Ninh mỉm cười lắc đầu,”Lần đó ở Sunday pub, tôi vào toilet tìm anh, thấy anh đang hôn Lăng Nam……”
Tề Hạo sửng sốt,”Anh không nhớ rõ ……”
Lâm Lạc Ninh dường như trấn an mà cười cười,”Tôi biết. Khi đó, anh lại gọi tên tôi.”
Tề Hạo mặt đỏ hồng,”Vậy à……”
“Vốn tưởng rằng điều mình hy vọng bấy lâu cuối cùng cũng được đền đáp, tôi hẳn là sẽ vô cùng vui vẻ…… Nhưng thực tế, nghe anh gọi tên tôi như vậy, tôi lại bỗng nhiên phát hiện, bản thân đã không còn cảm giác……”Lâm Lạc Ninh bình tĩnh nhìn anh, nhẹ nhàng rút tay ra.
“Không, em nói dối!”Tề Hạo tiến lên từng bước, dùng sức giữ chặt cậu.”Em rõ ràng vì anh, vì anh mới cùng Ôn Dật Hàn……”
“Tôi là vì chính bản thân mình. Bởi vì những chuyện như thế, không có biện pháp quay đầu.”
“Có thể quay lại mà, có thể quay lại chứ……”Tề Hạo đột nhiên ôm cậu vào lòng, tựa như dùng tất cả sức lực trong cơ thể.”Chỉ cần em tha thứ cho anh, chỉ cần em tin anh thêm một lần. Tất cả mọi chuyện, anh sẽ không để ý, cho tới bây giờ cũng không……”
“Nhưng tôi để ý.”Giọng nói vô cùng bình tĩnh, như mảnh băng đâm vào trái tim,”Buông ra đi, Tề Hạo.”
“Không!”Cánh tay dần tê dại, thế nhưng Tề Hạo vẫn không dám thả lỏng, cứ như giây tiếp theo, người này sẽ biến mất khỏi vòng tay anh.
“Sau này đừng trẻ con như thế nữa, hãy tự chăm sóc cho bản thân.”Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng giãy khỏi vòng tay anh, thở dài, rồi mỉm cười vuốt ve khóe mắt anh đang dần đỏ lên.
“Nếu gặp được một người thực sự yêu anh, thì đừng bỏ qua nữa.”
Độ ấm trong lồng ngực, tiêu tán dần theo thân ảnh người kia, từng chút từng chút một, cuối cùng biến mất.
Tìm được rồi, nhưng lại mất đi.
Sau này, kẻ cô đơn im lặng ấy, ai sẽ bảo hộ đây?
Nhưng nhiều năm như thế, đều là người ấy bảo hộ mình, mà bản thân mình, đã từng vì người ấy làm cái gì chưa?
Tề Hạo muốn cười, nhưng không biết vì cái gì mà bàn tay lặng lẽ run lên. Cuối cùng, anh dùng bàn tay đang run rẩy ấy, bưng kín mặt mình.
Dốc lòng chăm sóc, không oán hận mà dõi theo, người kia chấp nhận trả giá hết thảy. Mà đến cuối cùng, vẫn như thế, lại không thể gần bên nhau.
Thời gian tám năm, tựa như vĩnh cửu. Nhưng, cậu mãi mãi không dừng lại.
Cậu cứ như vậy, nhẹ nhàng bước qua cuộc đời anh.
Cuối cùng, thứ cậu giữ lại cho bản thân mình, vẫn như trước, là một nét tươi cười.
____ Hoàn ____