Hồ Mãn lảo đảo bước đi trên nền đất phủ đầy tuyết, trên những nơi hắn đã đi qua máu tươi nối thành một vệt dài. Hắn là một đại đạo tặc tiếng ác đồn xa, nhưng lại bị trúng kế giữa lúc đang thăm dò con mồi, rơi vào kết cục thảm bại như bây giờ. Hắn trút một hơi thở dài, xé toạc một mảng gấu áo, ngồi xổm xuống băng lòng bàn chân lại. Bị truy lùng ba ngày ba đêm, đôi giày lụa sớm đã bị những bụi gai và đất đá trên núi nghiền rách, hai chân hắn vừa lạnh cóng vừa đau âm ỉ, e là đã bị bỏng tuyết.
Hắn vừa đói vừa khát, chậm chạp đi về phía bờ sông. Vào mùa này muốn bắt được một con cá tươi e không phải việc dễ dàng gì. Thế nhưng với công phu không tồi của tên đại tặc hắn đây mà nói, hẳn cũng không phải quá khó khăn. Hắn sờ sờ túi áo, trên người chỉ có một chiếc khăn tay và vài mẩu bạc vụn, không hề có que đánh lửa.
Không có que đánh lửa, nghĩa là dù hắn có bắt được cá đi nữa, cũng chỉ có thể ăn sống nuốt tươi. Nếu là ngày thường, hắn tuyệt đối sẽ không chịu phải khổ sở như vậy, nhưng giờ lại đang là lúc hắn đói rét thê thảm như con chó hoang không nhà, những tia sáng cầu sinh trỗi dậy trong mắt, hắn đã không thể quản nhiều như vậy nữa rồi.
Hồ Mãn khập khiễng bước tới bên bờ, đang định cởi bỏ ngoại bào lội vào lòng sông thì thình lình nghe thấy có tiếng nước động khe khẽ. Từ trong bãi sậy cách đó khoảng hai mấy bước chân lộ ra một nửa thân thuyền, một nữ tử người khoác y sam màu xanh lục nhạt đang nửa quỳ nửa ngồi trên đuôi thuyền, nhúng một chiếc khăn tay vào nước sông vò rửa, xong lại vớt lên, vắt khô. Hai ống tay áo phất nhẹ, để lộ bên trong một đôi cổ tay trắng muốt không chút tì vết.
Hồ Mãn hai mắt long lên, cảnh giác nhìn quanh. Những kẻ vây bắt hắn đã bị cắt đuôi bỏ lại phía sau, nơi hoang sơn dã địa bên bờ sông Lan Khê này, làm gì còn vết tích nào của người sinh sống. Hắn khom lưng, từ từ tiến gần tới con thuyền nhỏ. Nữ tử đang quỳ trên đuôi thuyền kia lại không hề mảy may cảm giác được có người đang đến gần, nàng lấy một tấm ngoại bào từ trong chiếc chậu gỗ sau lưng mình cho vào nước, bắt đầu giặt giũ.
Chiếc ngoại bào này rõ ràng là của nam nhân. Hồ Mãn dừng bước, nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền nhỏ, tựa hồ như muốn tách cả mấy tấm ván gỗ kia ra xem bên trong còn có những ai. Sống qua những tháng ngày lưỡi đao liếm máu càng lâu, con người ta càng trở nên thận trọng, chỉ e để xảy ra dù là một chút sơ sẩy. Hắn nhớ lại một tin đồn được giang hồ lưu truyền, dường như có vị công tử trẻ tuổi nọ thường được thấy xuất hiện ở những nơi hoang vu hẻo lánh, thị nữ bên cạnh mỹ mạo như hoa, trên người đeo toàn vòng vàng ngọc thạch, khi uống rượu đều dùng chung đúc bằng bạc, chén đẽo từ ngọc, cứ như sợ người khác không nhìn ra bọn họ xuất thân con nhà phú hào không bằng. Liền ngay sau đó, tên đại tặc nổi danh nhất trên giang hồ liền bắt chước làm theo bọn họ. Tên này vốn nổi tiếng giết người như rạ, xảo quyệt tàn khốc, không biết bao nhiêu hào khách giang hồ đã chết dưới tay hắn. Cuối cùng thi thể của hắn được tìm thấy ở một khe núi, hai mắt trợn ngược, gương mặt vặn xoắn méo mó, ngoài một vết sẹo ở giữa hai chân mày ra thì không còn thấy trên thân thể có vết thương nào khác nữa.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức thấy lạnh toát cả người, cũng không dám lại gần chiếc thuyền nhỏ kia thêm chút nào nữa.
Đột nhiên trong khoang thuyền vọng ra vài tiếng ho, tiếp theo là giọng nói yếu ớt của một nam tử: “Nhan Đàm, khụ khụ, Nhan Đàm ngươi vào đây…”
Nữ tử thân vận y sam màu xanh lục kia nghe lời liền đứng dậy, vén rèm bước vào khoang thuyền. Vào ngay khoảnh khắc ngắn ngủi khi bức rèm được nhấc lên, Hồ Mãn ngửi được một mùi thơm khiến người ta phải nuốt nước miếng đánh ực. Mùi thơm này, đối với người đang ôm bụng sôi ùng ục, thực phải nói là có sức dẫn dụ biết nhường nào.
Hắn chợt lên cơn bốc đồng, chấn chỉnh lá gan nhỏ cho vững vàng rồi bước qua đó. Vừa lúc nữ tử tên gọi Nhan Đàm kia từ trong khoang thuyền bước ra, nhìn thấy một kẻ lạ mặt cả người nhớp nhúa, vẻ mặt hung ác đang tới gần, sợ hãi lui người về sau một bước, giọng run run: “Ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Hồ Mãn lập tức cười toe toét: “Cô nương chớ có hoảng sợ, ta là một thương lữ, chỉ là trên đường gặp phải bọn cẩu cường đạo trời đánh thánh đâm, hàng hóa mang theo đều bị cướp sạch, những người đồng hành cũng đã đều bị bọn chúng hãm hại, chỉ còn lại mình ta vượt qua mấy quả núi mới chạy thoát được tới đây.” Câu này cũng không phải là hoàn toàn bốc phét, những thứ đáng giá trên người hắn đúng là đã bị mất hết, liều mạng chạy vượt ba dãy núi mới cắt đuôi được bọn người đang truy lùng hắn kia.
Đôi mắt Nhan Đàm trong suốt, để lộ vài phần đồng tình với kẻ lạ mặt này, nàng mỉm cười bảo: “Ta còn cứ tưởng ngài là người xấu nữa chứ.” Nàng nói thứ tiếng Ngô (1) vừa mềm vừa mảnh, âm sắc trong trẻo ngân nga, nhan sắc thanh thoát diễm lệ, khi nở nụ cười lại càng thêm phần kiều diễm.
Hồ Mãn thầm nhột trong lòng, tiến thêm một bước về trước, chắp hai tay, mình mẩy cúi rạp tới đất: “Ta chạy nạn tới bên bờ sông thì bụng đã đói đến mức không đi nổi nữa. Cô nương dung mạo xinh đẹp như vậy, nhất định tâm địa cũng rất lương thiện, chẳng hay có thể bố thí cho ta ít cơm ăn không?”
Nhan Đàm lắc lắc đầu, mặt đầy vẻ áy náy: “Việc này không đến lượt ta làm chủ, phải hỏi qua ý kiến của công tử nhà ta cái đã.” Nàng xoay người lại cẩn thận giở một góc rèm, dường như là sợ gió lạnh bên ngoài lùa vào khoang thuyền: “Công tử, bên ngoài có một thương nhân lão gia, ngài nói trên đường gặp phải cường đạo, đã mấy ngày rồi không có thức ăn vào bụng, có thể cho ngài vào trong ngồi nghỉ một lát được không?”
Chỉ nghe thấy có tiếng nói truyền ra từ trong khoang thuyền, chính là giọng nam tử yếu ớt khi nãy: “Bên ngoài gió lạnh, mời ngài vào đi.”
Nhan Đàm quay đầu lại mỉm cười: “Mời vào.” Nói rồi nàng nhấc rèm cho hắn bước vào. Hồ Mãn rất tinh mắt, chỉ liếc qua đã thấy rõ ràng đôi bàn tay trắng muốt yêu kiều, đầu ngón tay mềm mại, tuyệt không phải bàn tay đã từng luyện võ, thậm chí cả việc nặng cũng chưa từng làm qua. Trong khoang thuyền, một nam tử trẻ trung tuấn tú mình quấn chăn đang tựa mình vào nhuyễn điếm (2), gương mặt tái nhợt, gò má còn hơi ửng đỏ trông như có bệnh, hai tay như gắng gom chút hơi tàn chắp lại vào nhau: “Xin mời an tọa. Tại hạ thân mang trọng bệnh, không thể đứng dậy hành lễ được, có điểm nào thất lễ, xin nhân huynh đừng trách tội.”
Hồ Mãn khấp khởi mừng thầm trong lòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ như không có gì: “Công tử khách khí rồi.” Hắn đã sức cùng lực kiệt, chỉ e phải tu dưỡng hai ba ngày mới hồi phục lại được, nay trên thuyền ngoài một thiếu nữ yếu đuối lại còn một tên công tử bột thân mang trọng bệnh, đợi hắn ăn uống no say xong, chỉ vài ba chiêu là đã có thể dễ dàng khống chế bọn họ.
Nhan Đàm mang tới một chiếc nhuyễn điếm, mời khách ngồi xuống rồi mới đến trông chừng chiếc nồi đất đang bốc hơi nghi ngút trong một góc thuyền. Hồ Mãn ngồi trên nhuyễn điếm, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ chiếc nồi đất, bụng càng thêm đói cồn cào, chỉ có thể cắn răng cố nhịn: “Hai vị sao lại dừng chân ở nơi hoang sơn dã địa thế này? Khu vực này không được an toàn, quanh đây sơn trại của bọn cướp cũng không phải ít, đây thật là quá mạo hiểm rồi, haizzz …”
Vị công tử trẻ tuổi nọ ngồi thẳng người dậy, giọng điệu nho nhã: “Tại hạ thấy cảnh tuyết nơi này rất đẹp, liền thuê một chiếc thuyền nhỏ định trú lại trên sông vài ngày. Cướp bóc thì chưa từng gặp qua, nhưng cũng không thể phí hoài nhân huynh đã có lòng tốt nhắc nhở, hai người tại hạ qua hết đêm nay sẽ rời khỏi.”
Hồ Mãn liếc thấy chiếc trâm bạch ngọc của đối phương, thân trâm trong suốt không chút gợn tạp, quang trạch ôn nhuận. Vàng bạc châu báu qua tay không ít, hắn vừa nhìn đã biết cây trâm ngọc này giá trị không nhỏ. Một tên công tử bột xuất thân hào môn như vậy chạy tới nơi hoang vu vắng vẻ thưởng tuyết, chắc cũng là một tên thư sinh cổ lỗ sĩ, ra ngoài du ngoạn viết mấy bài thơ nho nhỏ, ngâm vài câu thi ca sến súa. Hắn trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ bội phục: “Cảnh tuyết thế này, có lẽ cũng chỉ những người nho nhã như công tử mới biết thưởng thức mà thôi. Chẳng hay công tử đại danh là gì, lần này thoát được hiểm nguy, trở về ta nhất định sẽ lập bài vị trường sinh (3) để tỏ lòng biết ơn đối với hai vị.”
Hắn vừa dứt lời thì nghe Nhan Đàm phì cười một tiếng, nhưng vừa thấy công tử nhà mình đưa mắt nhìn sang, nàng liền vội vàng thè lưỡi, giơ ngón trỏ lên trước môi, ba phần hoạt bát bảy phần lanh lợi. Vị công tử trẻ tuổi kia quay đầu lại nhìn Hồ Mãn, điềm đạm lên tiếng: “Tại hạ Dư Mặc, chút chuyện nhỏ này, nhân huynh không cần ghi lòng.”
Hồ Mãn lẩm bẩm cái tên Dư Mặc vài bận, khẳng định trên giang hồ không có nhân vật nào mang cái tên này.
Ngoài kia, tịch dương đã bị khuếch thành một mảng màu loãng, sắc hoàng hôn mỗi lúc một đặc quánh lại, gió rét vù vù. Bên trong khoang thuyền, lò than lại đang bập bùng lửa đớp, bầu không khí ấm áp như đang giữa độ xuân thì, thanh bình phẳng lặng, hoàn toàn không cảm nhận được sự lạnh lẽo bên ngoài.
Nhan Đàm nhấc lấy hai tấm vải thô, xếp lại thành hai miếng vừa tay cầm, bưng cái lò đất đang bốc khói nghi ngút sang đặt trên chiếc bàn thấp. Mùi thơm nức mũi, chiếc nồi còn đang sôi sùng sục, nổi bọt trắng xóa.
Đó là một nồi canh cá ninh đã có phần già lửa, nước canh đùng đục trắng, thịt cá cũng trắng muốt bóng bẩy, trông như những miếng mỡ đông.
Hồ Mãn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Nhan Đàm bê bát đũa tới, trước múc một bát canh, bên trong có một miếng thịt cá, đặt ở trước mặt hắn: “Mời dùng.” Sau đó lại dùng chiếc muôi múc nửa bát canh, nửa quỳ nửa ngồi ở bên cạnh Dư Mặc, chầm chậm thổi đi lớp hơi nóng bên trên.
Hồ Mãn mới hai ba hớp đã chén sạch bát canh, cả xương cá cũng không thèm quản, bộ dạng như rồng cuốn nhai sạch sẽ thịt cá. Thức ăn vào tới bụng, cuối cùng đã không phải ôm cái bao tử trống rỗng nữa, hắn mãn nguyện thở phù ra một hơi.
Dư Mặc thì ngược lại một miếng cũng nuốt không trôi. Nhan Đàm múc một muỗng canh cá, nhẫn nại thổi cho nguội rồi đưa đến trước miệng chàng. Canh còn chưa kịp nuốt xuống, một tràng ho sặc sụa thốc tháo tim gan đã kéo tới, làm văng hết nước canh ra ngoài. Nhan Đàm lộ rõ vẻ hốt hoảng, giơ tay vuốt nhẹ trên lưng công tử nhà mình, giọng điệu dịu dàng: “Công tử, nếu người vẫn chưa muốn ăn thì không nên miễn cưỡng. Đợi một lát khi nào người muốn ăn thì hãy gọi ta, ta sẽ hâm nóng lại.”
Dư Mặc gật gật đầu, không thốt một lời tựa vào nhuyễn điếm.
Lại múc tiếp canh cho Hồ Mãn, nàng thấp giọng bảo: “Công tử nhà ta sức khỏe không được tốt lắm.”
Hồ Mãn đón lấy bát canh: “Thân thể từ từ điều dưỡng sẽ khỏe lại, riêng cái phúc khí này, người khác có cầu cũng không được.” Tròng mắt đảo một vòng, trong lòng hắn đã hạ chủ ý. Tên công tử bột này chắc chắn không giữ lại được rồi, riêng nàng thiếu nữ này, lanh lợi khả ái, ân cần dịu dàng, lại còn khéo tay như vậy, bắt nàng về làm tiểu thiếp xem ra cũng không tồi.
Sau bữa cơm tối, Hồ Mãn đột nhiên bảo: “Ta ở chỗ hai vị đây ăn uống no say, lại không có gì báo đáp, chi bằng ở đây kể một câu chuyện, hai vị nghe thử xem thế nào.”
Nhan Đàm mỉm cười: “Được đó, ta thích nhất là nghe kể chuyện.” Dư Mặc quấn chăn tựa người trên nhuyễn điếm, nửa lời không lọt kẽ răng.
Câu chuyện Hồ Mãn sắp kể là một tin đồn được lưu truyền rất nhiều trong giang hồ dạo gần đây, cũng là chiêu cuối cùng hắn dùng để thăm dò đối phương, vì câu chuyện này, chỉ cần là người trong giang hồ thì tuyệt không thể chưa từng nghe qua.
Chú thích:
(1) tiếng Ngô: tiếng địa phương được dùng ở những vùng Chiết Giang, Giang Tô, Thượng Hải, An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến. Là ngôn ngữ không chính thức được nhiều người sử dụng nhất thế giới.
(2) nhuyễn điếm: chiếc đệm mềm để ngồi/ nằm tựa lên.
(3) bài vị trường sinh: bài vị viết danh tính của người mình mang ơn lên, để cầu phúc thọ cho ân nhân.