Hắn vốn chỉ định trở về lấy lại phong thư của hồ tộc, tiện thể đích thân soạn một bức thư hồi đáp, kết quả bắt gặp Nhan Đàm đang diễn tuồng li gián.
Nhan Đàm cười gượng: “Tử, Tử Lân sơn chủ, người hiểu lầm rồi, thật đấy…” Trong tư thế ngồi quỳ, nàng lết gối ra sau, toan nấp vào sau lưng Dư Mặc. Ai ngờ Dư Mặc phủi phủi tay áo, ung dung đứng dậy chả buồn ngó ngàng.
Tử Lân sấn tới hai bước, giọng u ám: “Xem ra ngươi rất thèm được chôn mình trong đất cắm rễ. Ta đương nhiên sẽ giúp ngươi toại nguyện.”
Nhan Đàm dòm vẻ mặt thản nhiên của Dư Mặc, lại dòm bản mặt dữ tợn của Tử Lân, thình lình buột miệng: “Hóa ra chân thân của ngươi là rùa núi?”
Rất lâu sau này mỗi khi nhớ đến, nàng vẫn cảm thấy đây đích thị là một phút xuất thần.
Về sau bình tâm nghĩ lại, Nhan Đàm rút ra mình đã được bốn chữ “chôn mình trong đất” làm cho thức tỉnh. Mỗi khi muốn nhìn thử chân thân của Tử Lân, nàng đều chỉ thấy thứ gì tròn tròn màu vàng đất, hình thù mờ mờ ảo ảo, chẳng mấy rõ ràng. Nàng thường cố đoán xem đó rốt cuộc là gì, nhưng lần nào lần nấy đều vô hiệu.
Tử Lân ngớ người, buột mồm hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Nhan Đàm cứng họng, nhất thời không biết đối đáp kiểu gì.
Cả hai đều không nói được câu nào, cứ thế nhìn nhau trân trối.
Dư Mặc không màng thị phi, thong dong bỏ đi tới cửa thì chợt nghe giọng Tử Lân điên tiết: “Hôm nay ta nhất định phải lột da rút gân ả liên hoa tinh nhà ngươi! Đứng lại đấy cho ta―” Đi đôi là một ấm trà quẹt vù qua, ngay tiếp theo sau là một bình hoa bay ngang tay áo, đập vào cửa rơi xuống vỡ tan tành.
Dư Mặc vuốt phẳng lại vết hằn trên tay áo do ban nãy gác khuỷu bên mép bàn, khóe môi thấp thoáng nụ cười: “Đồ ngốc, vẫn còn…”
Ngoài sân, gió rét từ xa đuổi tới, mai trắng lác đác lìa cành, thoang thoảng ướp hương vào bầu không khí se lạnh. Trăm năm hối hả, chớp mắt vụt qua như giấc chiêm bao, hắn những tưởng vật cũ còn đây, người xưa chẳng thấy.
Ấy vậy mà, dường như sau cùng thứ đã thay hình chỉ có đất trời bể dâu, riêng người ấy vẫn còn nguyên dáng vẻ ngày trước.
Vẫn là dáng vẻ hắn hằng nhớ nhung.
Từ hôm đó, Nhan Đàm đã chính thức kết thù với Tử Lân, đặt mốc khởi đầu cho hai mươi năm thù chất thêm thù, nung nấu đến thành thâm thù đại hận.
Phàm giới có câu, yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Vế đầu không ăn nhập, nhưng vế sau thì trúng phóc.
Nắm được bí mật rung trời chuyển đất của Tử Lân, Nhan Đàm mấy đêm liền đang ngủ cũng cười đến tỉnh dậy. Buồn cười chết mất, đường đường Tử Lân sơn chủ oai phong lẫm liệt chân thân lại là một con rùa núi. Có bí mật này trong tay nàng đương nhiên không để uổng phí, được dịp lại lôi ra hăm Tử Lân rồi khoái trá nhìn đối phương tức sùi bọt mép.
Là rùa núi vốn không có gì đáng xấu hổ, đáng xấu hổ đây là hắn căn bản không dám nói ra, do sợ chúng yêu sẽ vịn vào đó suy diễn đủ điều, thế thì tượng đài uy nghiêm của Tử Lân sơn chủ chỉ còn nước về với cát bụi.
Thế là Nhan Đàm cả ngày tí tởn lượn qua lượn lại trước mặt Tử Lân, bụng dạ hả hê không để đâu cho hết.
Chớp mắt ngày đông đã tàn, vạn vật hồi xuân, đào núi đơm mơn mởn nụ hồng.
Nhan Đàm ngắt một nhánh đào đang chực trổ hoa cắm vào vại gốm bên bậu cửa sổ, nước được nàng múc từ hồ về, xanh và trong vắt. Hương hoa đào đẫm hơi nước bao giờ ngửi vào cũng khiến người ta khoan khoái dễ chịu.
Nàng rất ưa ngồi nghỉ bên bờ hồ, phơi mình dưới làn nắng xuân, sau đó lim dim chợp mắt, khi ấy cảm giác cứ như đất trời trăng sao đều đứng yên tại chỗ.
Như mọi hôm, Nhan Đàm đang từ bờ hồ trở về thì trông thấy một bóng người cao gầy trước cửa. Nghe động tĩnh, bóng người nọ quay đầu lại nhìn. Nhan Đàm vội cất tiếng gọi: “Dư Mặc sơn chủ.”
Dư Mặc chỉ ừ nhẹ, không nói gì.
Đây mới là lần đầu tiên Dư Mặc đến chỗ nàng, đúng là khách quý.
Nhan Đàm vội vàng đẩy cửa: “Sơn chủ mời vào trong ngồi.”
Dư Mặc đón ly trà nóng từ tay nàng, hớp ngụm, chậm rãi cất lời: “Ta chỉ là tiện đường ghé ngang, ngươi ở đã quen chưa?” Hắn ngoảnh đầu, nhìn vại gốm trên bậu cửa sổ và nhành hoa đào, mỉm cười bảo: “Bấy nay vẫn cảm thấy chỗ ta rất ảm đạm, hoá ra là còn thiếu vài thứ.”
Nhan Đàm gật đầu: “Đào ở đây ra hoa rất đẹp.”
“Vẫn là năm nay hoa trổ đẹp nhất, vừa may đã để ngươi gặp được.”
Nhan Đàm cười toe: “Xem ra số Nhan Đàm cũng không đến nỗi.” Đôi má trắng nõn vừa phơi nắng ửng đỏ hây hây, nàng cứ thế nhìn Dư Mặc cười, khiến hắn không kìm được vươn tay sang vuốt nhẹ bên thái dương nàng, đoạn thình lình rụt ngay tay về.
Dư Mặc đằng hắng tiếng, khẽ rủ mi, không nói gì.
Ngồi mặt đối mặt cùng hắn thế này, khiến nàng bất chợt nhớ đến Ứng Uyên―hiện giờ, nàng đã có thể hoàn toàn bình tâm ôn lại chuyện cũ. Ứng Uyên, Ứng Uyên sẽ không đời nào để mắt đến vại gốm nhành hoa bày bên cửa sổ. Hắn là Thanh Ly Đế quân, bao giờ chẳng có việc cần bận lòng. Thế nên có vô số việc―đa số là những việc vặt vãnh, không hệ trọng, hắn đều sẽ không để tâm đến.
“Sơn chủ, vại gốm và cành hoa này đều không lấy gì làm bắt mắt, sao người lại để ý thấy vậy?”
“Tình cờ nhìn thấy thì lưu tâm thôi, thế nào?” Như vừa sực nhớ ra điều gì, Dư Mặc nhíu mày, “Sau này đừng suốt ngày chọc giận Tử Lân nữa.”
Nhan Đàm cười híp mắt: “Nhan Đàm có chọc gì hắn đâu, toàn tự hắn nổi quạu đó chứ.”
Nàng ngoảnh nhìn ra cửa sổ. Tà dương xế bóng, trời đã mấp mé hoàng hôn. “Cũng sắp đến giờ cơm chiều rồi, sơn chủ người có muốn ở lại dùng cơm không?” Nàng hỏi cho có chứ xem mòi Dư Mặc cũng chẳng ở lại làm gì. Bách Linh nấu nướng rất ngon, món nào món nấy đều là mĩ vị sánh tầm ngự thiện.
Ngờ đâu Dư Mặc gật nhẹ đầu, đáp: “Cũng được.”
Nhan Đàm thật khổ não. Nàng ngại bày biện nên thường chỉ xào nấu vài món sơ sài, hôm nào lười không buồn nhấc tay nữa thì chỉ hấp thu tinh hoa đất trời mà lấp đầy bụng. Thây kệ, Dư Mặc đã ở lại chắc cũng biết trước nàng không mang được sơn hào hải vị gì ra thết đãi.
Nhan Đàm mặt dày dọn cải thìa, củ cải, đậu phụ lên bàn, tiện thể liếc thử Dư Mặc, thấy hắn không tỏ vẻ gì bất thường, nhưng cũng chẳng thấy động đũa.
Nàng nghĩ nghĩ, đoạn chợt vỡ lẽ: “Nhan Đàm tuyệt đối đã rửa sạch mọi thứ rồi, đảm bảo không còn cát.”
Dư Mặc ừm tiếng, cười đáp: “Ta biết.” Hắn gắp một đũa nếm thử, nhận xét: “Tay nghề của ngươi cũng được đấy chứ.”
Nhan Đàm cắn đũa: “Sơn chủ người đến hôm nay thật không đúng lúc. Thật ra Nhan Đàm nấu canh cá ngon hơn nhiều, thịt cá nõn nà, ngon hết chỗ chê.” Vừa dứt lời đã thấy tay cầm đũa của Dư Mặc run run, nàng không khỏi lấy làm lạ: “Sơn chủ, Nhan Đàm vừa nói sai gì ư?”
Dư Mặc giọng vẫn bình thản: “Nõn nà là dùng để chỉ thịt cá hay sao, ăn với chả học.”
Dùng xong bữa, Dư Mặc còn chưa đi vội. Sau nửa buổi trầm ngâm, hắn lên tiếng: “Gần đây ta đang có ý định ra ngoài đổi gió. Nhan Đàm, ngươi có muốn đi cùng không?”
Nhan Đàm mới đầu thoáng ngẩn người, nhưng rồi đáp: “Được ạ, vậy chúng ta đi đâu?”
“Đến vùng Giang Nam vậy, hiện giờ tiết trời đang tốt.”
Nhan Đàm nhẩm tính thời gian. Nếu đi Giang Nam, cả đi lẫn về cộng lại e ngót nửa năm, cũng là nói Tết Đoan Ngọ phải ở ngoài rồi. Lúc nhập yêu tịch tộc trưởng từng căn dặn nàng, Đoan Ngọ ở phàm giới có rượu hùng hoàng dùng để trừ tà, tác dụng trên người chúng yêu vô cùng lợi hại.
Nhưng trên người nàng không có yêu khí, chắc không phải lo đâu nhỉ?
Nghĩ đến sắp được ra ngoài chơi, Nhan Đàm hí hửng ra mặt, miệng không quên nịnh nọt: “Sơn chủ, lần tới Nhan Đàm sẽ nấu canh cá cho người nếm thử, thể nào người cũng thấy ngon cho xem.”
Dư Mặc mặt mày chằm vằm, đáp nhạt: “Vậy ư.”
Mãi khi dừng chân ở Nam Đô, gặp vị hoa tinh cô nương đã đoạt dị nhãn từ tay Dư Mặc, nàng mới vỡ lẽ vì sao mỗi khi mình nhắc đến canh cá hắn lại có biểu cảm như vậy.
Ai đời nhìn xác đồng loại được nấu chín dọn ra mâm trong lòng lại không dậy lên cảm giác khó tả, huống hồ có kẻ sau khi hốt xác nấu canh còn luôn mồm ba hoa thành quả làm ra thơm ngon cỡ nào…
Chớp mắt đã hai mươi năm, ngày ồn ã nối đuôi nhau như dòng nước xiết. Tử Lân với bản mặt nhọ nồi điên tiết, Bách Linh và tuyệt kĩ vừa cười tươi rói đã lột xác thành dạ xoa, Đan Thục ngờ nghệch thỉnh thoảng trông vào lại rõ đáng yêu, Nguyên Đan vuốt cằm than thở phu nhân nhà y người đẹp thì vô vị, kẻ thú vị thì lại không phải mĩ nhân, thật là mệt óc…
Dư Mặc thì vẫn một tuồng bình thản, thân sơ nửa vời, Nhan Đàm mãi vẫn lần không ra trong đầu hắn nghĩ gì.
Thế rồi, bên bờ Chương Đài Nam Đô, họ chạm mặt thiên sư trẻ tuổi nọ.
Thời gặp mặt, tuổi thời xanh. Ngoảnh đầu vọng trăng sáng năm nào, dương liễu Chương Đài nghe sáo Khương. Nhan Đàm khi cá cược cùng Lâm thế tử đã viết khúc từ này. Năm ấy tuổi trẻ đa tình, năm ấy bờ sông Chương Đài đào đơm liễu rợp, đi hết một vòng tròn lớn, cuối cùng cũng về lại điểm khởi đầu.
“Xin hỏi cao danh quý tánh thiên sư?”
“Đường Châu.”
“Ngươi có biết ta là ai không?”
Đừng nói Nhan Đàm thật sự không biết, cho dù người này muốn nói, nàng cũng không có hứng nghe.
“Tiên hiệu bổn quân, Thanh Ly Ứng Uyên Đế quân.”
“Nếu có ngày nhìn thấy trở lại, ta nhất định có thể tức khắc nhận ra ngươi.”
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn đã không nhìn ra.
“Ta vẫn thường chiêm bao thấy một giấc mộng. Trong mộng, ta ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi đó chẳng có gì ngoài sương mù lượn lờ giăng kín. Dường như ta đang muốn đuổi theo người phía trước, ta chạy mãi theo giữa biển mây mù, nhưng lần nào cũng vậy, khi sắp bắt kịp thì người ấy đột nhiên biến mất.”
Nhan Đàm từng nghĩ, dù mắt của Ứng Uyên quân vĩnh viễn không nhìn thấy nữa cũng không hề gì. Vì nàng sẽ làm đôi mắt cho hắn.
“Ta nghĩ đây chính là kí ức từ rất lâu về trước. Cho dù trăm nghìn năm đã trôi qua, dù đã quên sạch mọi thứ, ta vẫn ghi nhớ độc mỗi bóng lưng đó. Ta chỉ mong được một lần gặp lại người ấy. Ít ra mai này khi hồi tưởng lại, cũng không phải chỉ nhớ được một chiếc bóng lưng.”
“Ta sẽ đồng hành cùng ngươi, đến khi tìm thấy thần khí mới thôi.”
Nhan Đàm nghĩ, suy cho cùng năm ấy nàng đã không đủ dũng khí đường đường chính chính thừa nhận cùng Ứng Uyên quân, rằng nàng thật sự đã phải lòng hắn, rằng việc này sao có thể mang ra đùa cợt? Nhưng cuối cùng nàng đã chùn bước. Thế nên, để bù đắp nuối tiếc năm nào, nàng sẽ đồng hành cùng phàm nhân này trên đường tìm thượng cổ thần khí.
Nàng cứ ngỡ mình làm vậy là đúng.