Chợt một tiếng động khẽ vang lên, sáo ngọc trong tay Liễu Duy Dương đã vặn mở, để lộ lưỡi dao sắc bén thanh mảnh bên trong, giơ ngang giữa hai chân mày Nùng Thúy: “Ta bình sinh không ưa nhất là bị người khác ép buộc.” Hắn thoáng vung tay, chỉ thấy vài tia kiếm lóe qua, trong chớp nhoáng bổ chiếc bàn thấp bên cạnh thành mấy chục mảnh, xong phất tay áo ngạo nghễ rời bước.
Nhan Đàm ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh gỗ lên lật tới lật lui xem, thấy góc cạnh của mỗi một mặt đều cực kì ngay ngắn, miệng không khỏi lầm bầm: “Lợi hại quá đi…” Nàng sờ sờ ngực, mừng thầm may mà bản thân chẳng qua chỉ dùng miệng lưỡi vét chút lợi mọn chứ chưa đã thật sự chọc giận Liễu Duy Dương, nếu không để bị xẻ thành nhiều miếng như vầy, cứ cho nàng đây yêu pháp vô biên cũng không cách nào ráp liền trở lại.
Nùng Thúy đột ngột giơ tay bưng mặt, miệng bật ra tiếng thổn thức khe khẽ.
Nhan Đàm nhìn dáng vẻ rơi lệ như hoa lê mắc hạt mưa sa của nàng ta, tuy có vài phần thương hại nhưng thực sự không một chút đồng tình. Tình cảm nam nữ vốn dĩ phải là hai bên tự nguyện, hành xử tới mức độ như nàng ta, thật tình không khỏi có phần thái quá, nếu đổi lại nàng là Liễu Duy Dương cũng chịu không nổi. Nàng bất giác nghĩ, ban đầu lúc mới vừa gặp Nùng Thúy cảm thấy nàng ta dịu dàng thướt tha lại xinh đẹp, không ngờ lại thành ra như bây giờ. Gia đình bọn họ cũng được xem là danh gia vọng tộc trong Lạc Nguyệt tộc, chẳng lẽ cha mẹ nàng ta đều chưa từng tử tế dạy dỗ con gái ư? Sao nàng ta lại được nuôi dưỡng thành ra tính nết như hiện giờ?
Bọn họ bước ra khỏi nhà chứa hòm, rọi thẳng vào mặt là ánh mặt trời ấm áp chói chang. Bỗng Dư Mặc thấp giọng lên tiếng: “Có lúc, tình cảm thật có thể khiến cho con người ta phát điên.”
Nhan Đàm ngẫm qua, đoạn nhoẻn cười bảo: “Bản thân tình cảm không cách nào khiến người ta phát điên, mà là sự mềm yếu trong bản chất con người, chính nó mới khiến cho người lún sâu trong vũng lầy kia phát rồ đó thôi.”
Dư Mặc cụp đôi mi xuống, phát ra tiếng cười khẽ đến gần như không thấy tăm hơi: “Nói cũng phải.”
Nhan Đàm rất lấy làm không hài lòng, môi hơi dẩu ra: “Ngươi tốt xấu gì cũng tâng bốc ta vài lời chứ, chỉ ‘Nói cũng phải’ một câu nhẹ hều như vậy, chút xíu thành ý cũng không có.”
Dư Mặc dừng bước, không tự chủ được chìa tay nắm lấy vai nàng kéo sang, nhưng vừa nhìn thấy bản mặt đắc ý vô ngần, bên trên cứ như viết mấy chữ bự “Lẹ lẹ tâng bốc ta đi, tâng bốc cho nhiệt liệt vào” của Nhan Đàm thì bỗng im bặt. Mãi khá lâu sau, hắn mới khẽ lên tiếng: “… Thực tình không mở lời nổi, thôi bỏ đi vậy.”
Nhan Đàm thấy hắn xoay người dợm bước liền vội vã túm lấy cánh tay hắn, đoạn vấp váp mở miệng bảo: “Dư Mặc, lần trước là vì ta mà ngươi mới bị thương… Ta biết, đều là tại ta không tốt… nhưng mà, hơ, cảm ơn…”
Dư Mặc xoay đầu sang, chậm rãi nở một nụ cười: “Không có chi, dù gì cũng chẳng phải lần đầu tiên, quen tay rồi.”
Nhan Đàm tức thì cảm thấy vô cùng bẽ mặt.
Thế nhưng lời nguyền trong lời kể của Nùng Thúy hãy còn tiếp diễn, cứ như một trận ôn dịch, chầm chậm, âm thầm lây lan trong Lạc Nguyệt tộc.
Người thứ hai nằm trong quan tài của nhà chứ hòm, chính là phụ thân của Ấp Lan, người thanh niên định xé rách bức chân dung của Nam Chiêu hôm nọ.
Phụ thân Ấp Lan ngày trẻ là dũng sĩ lừng danh của Lạc Nguyệt tộc, về sau đã lên đảm đương chức vị tộc trưởng. Ông ấy cũng chết vì bị một kiếm đâm thẳng vào ngực, miệng thương vẫn như cũ rạch từ giữa ngực đến dưới xương sườn, nông sâu không đều, giống như bị một lưỡi kiếm chưa được khai phong cứa vào. Nếu như nói mẫu thân Nùng Thúy là bị một người quen với công phu tầm thường lén tấn công, vậy thì phụ thân Ấp Lan làm cách nào lại để một tay xoàng được dịp đâm mình từ phía chính diện?
Phụ thân Ấp Lan lúc hấp hối đã vét cạn chút hơi tàn còn sót lại bò ra khỏi phòng, dốc sức gào to đến khản giọng: “Đây là lời nguyền! Bọn họ, bọn họ lại trở về rồi!” Máu tươi điên cuồng phun vọt ra từ lồng ngực ông ta, nửa bên gương mặt bị máu nhuộm đỏ vô cùng dễ sợ.
Khi bọn người Nhan Đàm đổ xô đến nơi thì phụ thân của Ấp Lan đã tắt thở lìa đời, gương mặt vặn vẹo méo mó nằm ngập giữa vũng máu, hai mắt mở to trừng trừng, trên mặt mang một biểu hiện hãi hùng khó từ ngữ nào lột tả hết được.
Ấp Lan vừa trông thấy bọn họ thì đã điên cuồng lao xộc tới, hai mắt đỏ ngầu gầm lên: “Đều do đám người ngoại tộc các ngươi! Chính các ngươi đã mang lời nguyền tới! Ta phải giết chết các ngươi, giết chết các ngươi!” Nhan Đàm biết y hiện đang đau buồn tột độ vì mất cha, trút giận lên người bọn họ cũng là điều có thể tha thứ, bèn không nói gì tránh sang bên.
Nhưng Liễu Duy Dương lại tiến một bước tới trước, vung tay hất y ngã nhào sang bên, lạnh nhạt cất lời: “Ngươi tự mình ngẫm cho tử tế vào, trên đời này lấy đâu ra lời nguyền?”
Ấp Lan ngã bệt ra đất, nửa ngày sau cũng chưa bò nổi dậy, hai mắt vẫn dán chết trên người Liễu Duy Dương. Chợt Nùng Thúy kéo dài giọng lên tiếng: “Mọi người bình tĩnh lại ngẫm thử xem, trong tộc chúng ta ai là kẻ có bản lĩnh hại chết tộc trưởng?”
Nhan Đàm giật thót, không ngăn được bản thân ngoảnh đầu nhìn nàng ta. Nùng Thúy nét mặt dửng dưng, thân người dong dỏng thướt tha giữa ánh sáng của đuốc lửa và đèn lồng, song lại toát vẻ hiểm độc khó tả nên lời. Phụ thân Ấp Lan là dũng sĩ lẫy lừng của Lạc Nguyệt tộc, dĩ nhiên hiếm có đối thủ, nàng ta sở dĩ nói vậy căn bản chính là muốn đổ trách nhiệm lên người Liễu Duy Dương.
Qua hồi lâu sau, những người Lạc Nguyệt vốn đang nhìn nhau dò xét cuối cùng đã đổ dồn ánh mắt vào Liễu Duy Dương.
Bất thình lình một tiếng hét to, một bóng người nhanh nhẹn mạnh mẽ xông lên trước tiên.
Trong vòng chưa đầy một chớp mắt, vài tia sáng lạnh lẽo lóe qua, Liễu Duy Dương trên tay là lưỡi dao thanh mảnh, ống tay áo màu trắng thuần tung bay nhảy múa trong làn gió nhẹ. Y sam của người Lạc Nguyệt vừa xông lên kia gần như rách bươm, từng mảnh một lũ lượt rơi xuống, nhưng da thịt thì lại không mảy may trầy xước.
Liễu Duy Dương điềm đạm cất lời: “Ta nếu đã muốn giết người, căn bản sẽ không để cho người này còn sót lại một hơi thở.” Hắn giơ tay chậm rãi đóng sáo ngọc lại cất vào tay áo, giọng điệu vẫn điềm đạm song pha chút cao ngạo: “Bây giờ còn ai nữa muốn xông lên, ta cũng không ngại giết thêm vài mạng.”
Đến thời điểm này, Nhan Đàm mới cảm thấy Liễu Duy Dương đích thị chính là Thần Tiêu cung chủ, căn bản không quan tâm kẻ khác nhìn mình bằng ánh mắt thế nào, chỉ chiếu theo suy nghĩ của bản thân hành sự. Tự dưng, khiến nàng cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
Sau khi Liễu Duy Dương đặt xuống lời này, quả nhiên không Lạc Nguyệt tộc nhân nào dám tiến lên trước nửa bước, ngược lại còn lùi về sau một quãng, cứ im phăng phắc mặt đối mặt như vậy, bầu không khí đượm mùi kì quặc, thực tình có chút buồn cười.
Đúng vào lúc này, một thiếu nữ mặc y sam mỏng màu tím hoa sim hớt hải chạy vào, miệng thở hổn hển gọi to: “Cha, cha, không hay rồi, Nam Chiêu bị người ta đánh bị thương vứt ở bên ngoài— Ủa?” Cô bé đảo mắt một vòng, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, biết có điều không ổn nên bèn ngậm ngay miệng lại.
“Thủy Hạnh, con vừa mới nói Nam Chiêu thế nào?” Cha của Nùng Thúy trầm giọng hỏi.
Thủy Hạnh vỗ vỗ ngực, hít cái lấy hơi rồi dịu giọng bảo: “Con cũng không biết xảy ra chuyện gì, cổ của Nam Chiêu bị người ta đánh cho tụ một cục máu bầm rất lớn, lúc con tìm thấy thì huynh ấy đang nằm hôn mê trong bụi cỏ bên ngoài, tới giờ cũng chưa tỉnh lại.”
“Rất có thể Nam Chiêu đã trông thấy hung thủ sát hại tộc trưởng nên mới bị diệt khẩu. Liễu công tử, thứ cho chúng ta nhiều phen đắc tội, trước khi sự việc này kết thúc, các vị vẫn chưa thể rời khỏi.” Ông ta chắp tay cái, đoạn sải từng bước lớn ra ngoài: “Thủy Hạnh, con dẫn đường cho cha, chúng ta đến đợi Nam Chiêu tỉnh lại.”
“Chúng ta hiện giờ nên rời khỏi hay lưu lại?” Đường Châu im lặng một lúc thì đều đều cất giọng hỏi.
Liễu Duy Dương tay nắm sáo ngọc, nét mặt đượm vẻ tư lự: “Lưu lại. Việc này tuyệt đối không phải lời nguyền, bên trong nhất định còn có ẩn tình.”
Nhan Đàm buồn chán đứ đừ ngồi chồm hổm bên bờ con suối nhỏ xem Thủy Hạnh và Nam Chiêu luyện võ.
Từ chỗ nàng ngồi nhìn sang cũng còn thấy rõ mồn một vết bầm to tướng trên cổ Nam Chiêu, có thể thấy kẻ xuống tay kia đã ra đòn rất mạnh. Trong lúc Nam Chiêu hôn mê đã có không ít những hộ khá có danh vọng trong Lạc Nguyệt tộc phái người tới đợi cậu tỉnh dậy, dẫu sao cậu cũng là rất có khả năng là người duy nhất nhìn thấy tướng mạo của tên hung thủ.
Đáng tiếc Nam Chiêu sau khi tỉnh lại thì đối với việc mình làm thế nào bất tỉnh nhân sự nằm trong bụi cỏ, trên cổ sao lại có một vết bầm to tướng hoàn toàn không nhớ gì cả, căn bản một tẹo manh mối cũng không có. Tất cả những người muốn hỏi ra mấu chốt của sự tình từ miệng Nam Chiêu đều chỉ có thể bỏ xó việc này sang bên.
Mà theo tình hình quan sát hơn nửa ngày trời của Nhan Đàm thì, hay cho Nam Chiêu lớn hơn Thủy Hạnh những một hai tuổi, tương lai còn phải trưởng thành làm một đường đường nam tử hán, vậy mà công phu lại không bì kịp Thủy Hạnh. Còn Thủy Hạnh, không phải nàng nói chứ, thực tình cũng chả phải cao minh gì, quả nhiên dạo gần ở cùng cao nhân nhiều rồi, đến cả mắt nhìn người cũng trở nên kén chọn…
Nàng đang suy nghĩ thì bất chợt gương mặt của Thủy Hạnh phóng to lên gấp mấy lần trước mắt, bên tai cũng oang oang vang dậy tiếng gọi to: “Nhan tỉ tỉ!” Nhan Đàm vội chìa tay chặn khuôn mặt cô bé, nhích ra xa một chút rồi uể oải mở miệng: “Làm gì đây?” Nàng sở dĩ ở đây xem cặp thiếu niên này luyện võ, đúng là phải cảm ơn Liễu cung chủ. Hắn chỉ qua loa buông hờ một câu thì đã đày nàng tới đây giương mắt nhìn hai con người thanh xuân niên thiếu, rực rỡ tuổi hoa, khiến nàng dù chẳng muốn thừa nhận tuổi tác bản thân đã dày một bó cũng không thể không bị thuyết phục mình đã già.
Liễu Duy Dương bảo, nếu quả thực là hung thủ đã xuống tay với Nam Chiêu, thì một lần không thành, rất có khả năng sẽ còn hành động lần nữa, nàng ở một bên dòm chừng cũng trông nom được ít nhiều. Nhưng nàng dòm cả ngày trời, đến kiến cũng không bắt gặp mấy con chứ đừng nói chi tới kẻ thuộc diện bị tình nghi là hung thủ, trái lại chỉ chuốc thương tổn tinh thần ngập ngụa vào người, khi không tự dưng cảm thấy bản thân già đi quá trời quá trời luôn…
Thủy Hạnh tung tăng nhảy chân sáo men theo bờ suối được vài bước, vẫy vẫy tay gọi nàng: “Nhan tỉ tỉ, chúng ta qua chỗ sông bên kia tắm đi có được không? Muội luyện kiếm múa quyền cả ngày, đổ rất nhiều mồ hôi!”
“Trời còn chưa tối, muội bây giờ đi tắm không sợ có người qua đường nhìn thấy hả?”
Thủy Hạnh lắc lắc đầu: “Đương nhiên không thấy được rồi, trong tộc Lạc Nguyệt bọn muội, nam tử chỉ tắm rửa ở sông nam, còn nữ tử chỉ tắm ở sông nữ, ngày thường cũng không có ai đi ngang đó hết.”
Nhan Đàm cho tới hôm nay mới biết Lạc Nguyệt tộc nhân lại còn chi li tỉ mỉ thế này. Nhưng nàng hiện giờ sống trong thôn trang của Lạc Nguyệt tộc cũng được một quãng thời gian kha khá, cảm thấy phong tục tập quán của người Lạc Nguyệt so với phàm nhân chẳng khác là bao, đến cả kiếm pháp đường quyền của Thủy Hạnh bọn họ và Đường Châu cũng na ná như nhau. Có điều Thủy Hạnh lôi nàng tới bên sông nữ thì lại không thể trông chừng Nam Chiêu. Nàng ngẫm qua một lượt, chìa tay kéo lấy Nam Chiêu: “Đệ cũng đi cùng luôn đi.”
Nam Chiêu đỏ bừng cả mặt: “Đệ, đệ không đi được đâu!”
Thủy Hạnh phì cười: “Huynh ấy lúc mới tới đây còn không biết quy tắc này, kết quả có một lần đi qua sông nữ, lúc đó Nùng Thúy tỉ tỉ của muội y sam cũng đã cởi hết một lớp, đánh cho huynh ấy một trận mặt mũi sưng vù như cái đầu heo vậy đó.”
Nhan Đàm thấy cô bé nhắc đến Nùng Thúy, bèn mở miệng nói dò một câu: “Nùng Thúy tỉ tỉ của muội và muội tính tình khác nhau thật đó.”
Thủy Hạnh nghĩ nghĩ, đoạn làm ra vẻ già dặn đáp lời: “Cái đó dĩ nhiên là không giống rồi, tỉ tỉ tuổi tác lớn hơn muội, nhân tình thế thái từng chứng kiến qua cũng nhiều hơn muội, tỉ ấy lúc nhỏ còn từng nhìn thấy Huyền Tương điện hạ nữa kìa. Tiếc là lúc đó muội chưa ra đời, nếu không cũng đã được tận mắt trông thấy một lần rồi. Chỉ nhìn mỗi chân dung thôi, cũng đã cảm thấy người đúng thực là một nam tử rất anh tuấn.”
Nhan Đàm không nói gì. Ấn tượng ban đầu và về sau của Nùng Thúy trong nàng cách biệt quá xa, đây hẳn không phải chỉ do tuổi tác trưởng thành, thế thái nhân tình đã chứng kiến nhiều nên mới như vậy. Thế nhưng điểm này và hai án mạng xảy ra trước đó, chắc không có can hệ lớn nào chứ…
“Á, bọn muội tuyệt đối đừng để bị vẻ ngoài của tên Liễu Duy Dương đó bịp! Ta nói muội biết, trên đời này tuyệt không tìm đâu ra một kẻ xấu xa hơn hắn, thích đeo bộ mặt kẻ khác sống qua ngày cũng bỏ đi, lại còn chuyên môn giả thành loại tiểu nhân dung tục, lấy thuốc nổ cho nổ ta, lấy lửa đốt ta, còn đẩy ta xuống vách núi, việc xấu mà hắn đã làm thật phải nói là sử sách khó lòng ghi hết.”
“Nghe có vẻ như rất quá đáng, vậy còn Đường Châu công tử thì sao? Muội nghe Nam Chiêu kể Ấp Lan đại ca đối với với huynh ấy rất không khách khí , vậy mà huynh ấy cũng không hề tức giận.”
Hai người bọn muội ngây thơ quá rồi. Đường Châu không so đo với đối phương, nguyên do chỉ có một, đó chính là hắn không thèm để y vào mắt, sẵn tiện còn có thể phô bày tư thái cao nhân, chứ hắn thực ra là loại người tới chuyện nhỏ bằng hột mè cũng phải tính toán nữa là. Niềm căm phẫn vì chính nghĩa sắp nhận chìm lồng ngực Nhan Đàm: “Hắn tuyệt đối là kẻ xấu xa đứng nhì thiên hạ! Ta trước đây từng bị hắn nhốt trong pháp khí tròn trịa hai chục ngày, không nhìn thấy được ánh sáng mặt trời cũng không nói đi, liền tù tì hai chục ngày giọt nước hột cơm cũng không có lấy bỏ bụng. Không dễ dàng gì đợi ta ra được bên ngoài thì lại bị hết cấm chế này tới cấm chế nọ xích lấy không tha, càng tức mình hơn nữa là, hắn còn nói với người khác ta tráng kiện tới độ cả một con cọp cũng có thể đánh chết, phàm là nữ tử, có ai nghe thấy câu này mà vui cho được hay không?”
Thủy Hạnh nghẹn ngào hồi lâu, đoạn chỉ còn có thể hỏi: “Vậy Dư Mặc công tử thì sao? Huynh ấy lúc nghe người khác nói chuyện đều rất có kiên nhẫn, khi cười cũng rất dịu dàng.”
“Muội vẫn là bị gạt rồi, Dư Mặc tuy so với hai người trước đỡ hơn một chút, nhưng cũng chẳng khác được là bao. Lúc tộc trưởng mang bọn ta sang chỗ Dư Mặc định cống nạp cho hắn làm thị thiếp, hắn đã trong số bao nhiêu người cùng tộc chọn trúng ta, ta còn nghĩ chắc là dung mạo tính nết của mình hợp ý hắn. Kết quả câu tiếp theo của hắn chính là sai ta tới thư phòng thu dọn sạch sẽ bàn đọc sách, còn kêu người đến dạy ta làm thế nào dọn dẹp phòng của hắn. Bây giờ những người cùng tộc với ta lúc giáo huấn con gái mình đều bảo con tuyệt đối đừng có học theo Nhan Đàm, con xem người ta dù đã nạp nàng ta làm thị thiếp mà đến một ngón tay cũng chưa từng đụng tới, về sau đến cả danh phận thị thiếp cũng chẳng còn, con mà giống như nàng ta sau này nhất định không ai thèm.”
Thủy Hạnh lẩm bẩm: “Nghe có vẻ như tỉ đã trải qua những tháng ngày rất thê thảm…”
Thê thảm ấy hả…
Nhan Đàm ngẫm qua một lượt, thật thà chân chất trả lời: “Vậy thì cũng chưa tới nỗi.” Nàng trông thấy một con sông nhỏ phía xa, bèn dừng bước bảo: “Thủy Hạnh, muội qua đó một mình đi nha, ta và Nam Chiêu ở lại đây, ta chỉ sợ có kẻ tìm cơ hội hạ độc thủ với đệ ấy.”
Thủy Hạnh vốn còn định lôi nàng theo, nhưng nghe đến câu cuối cùng thì gật gật đầu: “Vậy hai người phải ở đây đợi muội, không được tự mình bỏ đi đâu đó.”
Nam Chiêu bẽn lẽn cười cười: “Muội mau đi đi, bọn ta sẽ ở đây đợi muội.”
Nhan Đàm nhìn Thủy Hạnh đi khỏi, xoay người lại ngó qua vết bầm trên cổ Nam Chiêu, nhẹ giọng hỏi cậu: “Đệ một chút cũng không nhớ ra là ai đã đánh mình bị thương ư?”
Nam Chiêu lắc lắc đầu, đáp vẻ áy náy: “Đệ thực lòng không nhớ ra, lúc đó chỉ cảm thấy bất thình lình không thể thở được, sau đó thì không hay biết gì nữa.”
“Nếu như gặp lại kẻ đó liệu đệ có thể nhận ra hắn không?”
Cậu gắng sức nghĩ ngợi hồi lâu, lí nhí trả lời: “Có lẽ… cũng không được.”
Nhan Đàm thấy bộ dạng chán nản của Nam Chiêu, bèn nhẹ nhàng vỗ vai cậu, hai người bọn họ chiều cao ngang ngửa, vỗ vào rất chi là thuận tay: “Nếu đệ một chút cũng không nhớ ra cũng tốt, như vậy kẻ đó sẽ không có nghi ngại gì, nếu không hắn sẽ ra tay lần nữa.”
Nam Chiêu cúi gằm mặt, máu ấm dồn lên đôi má gầy gò: “Thật ra lúc đệ còn nhỏ rất có thiên tư luyện công phu, về sau đổ một trận bệnh, thân thể cũng ngày một yếu dần, không biết tại sao những chiêu kiếm trước đây chỉ xem qua một lần là biết lại luyện đến mấy chục mấy trăm lần cũng không học được… Đệ biết bản thân rất vô dụng, đến cả Thủy Hạnh cũng không bằng…”
Chợt Nhan Đàm lên tiếng hỏi: “Đệ năm nay bao nhiêu tuổi?”
Nam Chiêu thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, đoạn ngượng ngùng đáp: “Qua thêm mười mấy ngày nữa là tròn mười sáu.”
Nhan Đàm tươi cười ôm lấy vai cậu, âm giọng dịu dàng: “Dựa vào tuổi tác của ta làm bà cố nội của đệ cũng còn dư chán. Đệ có chuyện gì không vui cứ nói ta nghe thử xem, nói không chừng sau khi kể ra rồi sẽ cảm thấy đỡ hơn nhiều đó.”
Nam Chiêu nhoáng cái mặt đã đỏ lựng đến tận mang tai, lắp ba lắp bắp: “Nhan, Nhan cô nương, người khác đều thích nói mình ít đi mấy tuổi, nhìn tỉ đến một nửa tuổi của mẹ đệ cũng không tới, việc gì phải làm tới bà cố nội của đệ?”
Nhan Đàm vô cùng ức chế, hiếm được lúc nàng thấu hiểu lòng người như vậy mà đối phương lại chê nàng không có đầu bạc da nhàu, mặt đầy nếp nhăn.