• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài một khoảng mây trôi lững lờ, vậy nên chùa có tên gọi Phù Vân.

Tộc trưởng của tộc hoa tinh bọn họ từng giáo huấn các tộc nhân của mình, rằng thân làm yêu bọn họ, trên đời có ba thứ nhất định phải tránh xa: pháp khí, chùa miếu, tỏa yêu tháp.

Nhan Đàm đến giờ phút này đã được mở rộng tầm mắt tới cái thứ hai, riêng tỏa yêu tháp thì đã sớm sập từ thời thượng cổ, có muốn thấy cũng không thấy được nữa. Nàng trông trẻ được năm sáu ngày, từ câu cá tới hái dâu tằm thậm chí là kể chuyện đều đã làm qua tất tần tật với tụi nhóc Thủy Hạnh, vậy mà phía Liễu Duy Dương vẫn chưa có tiến triển gì.

Tên hung thủ kia có thể làm cho mọi việc chẳng chút sơ hở như áo trời không lộ đường khâu (1), là một nhân tài.

Có lần Thủy Hạnh kể với Nhan Đàm, từ sau khi Nam Chiêu bị thương thì đêm thường nằm mơ thấy ác mộng, cha cô bé đã tìm đại phu đến kê đơn bốc thuốc nhưng vẫn chả có tác dụng gì. Nhan Đàm bèn bảo, thay vì uống thuốc chi bằng đốt ít trầm hương giúp dễ ngủ, cây bạch mộc hương là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo loại trầm hương này. Tiếc là loài bạch mộc hương chỉ ở Phù Vân tự trên đỉnh Bách Trượng nằm phía tây bắc thôn trang mới có, thế là Thủy Hạnh bèn sống chết kéo theo nàng làm một chuyến đến ngôi chùa.

Lúc dùng cơm tối, Nhan Đàm kể chuyện ngày mai phải lên đường cùng đám nhóc Thủy Hạnh đến Phù Vân tự. Liễu Duy Dương tay cầm đũa, một chữ không lọt kẽ răng nhai kĩ nuốt chậm, không bảo được mà cũng chẳng bảo không được. Nhan Đàm cũng chẳng dám khẳng định hắn rốt cuộc có nghe thấy hay không, dù sao cuối cùng cũng xem việc hắn không có phản ứng như ngầm tán thành.

Dư Mặc rút thanh dao găm trong tay áo ra đẩy tới trước mặt nàng, miệng mỉm cười bảo: “Thanh dao găm này ta đã dùng thuật pháp gia cố sức mạnh, ngươi mang theo bên mình, tóm lại là phải cẩn thận mọi bề.”

Nhan Đàm sờ sờ cán dao, lại cầm lên nhìn nhìn, thanh dao găm này nàng cũng không phải lần đầu tiên dùng, cảm thấy rất thuận tay. Nhưng nàng chỉ đi kiếm có miếng bạch mộc hương mà đem theo con dao tốt thế này, cuối cùng chỉ dùng xẻo gỗ, không phải phung phí tài nguyên trầm trọng hay sao?

Đường Châu gác đũa, chậm rãi hỏi nàng: “Các người lên núi Bách Trượng, hẳn trong một ngày sẽ về đến nơi?”

“Nghe Thủy Hạnh nói sẽ tá túc lại trong Phù Vân tự một đêm, sáng sớm ngày mốt quay về.”

“Nếu các người có gặp phải nguy hiểm gì ứng phó không xuể, qua khỏi khoảng thời gian đó chúng ta ắt biết, ngươi chỉ cần nghĩ cách cầm cự lâu một chút.”

Nhan Đàm giận dữ: “Đường Châu, ngươi vầy là ý gì hả? Chẳng qua chỉ là đi gọt miếng gỗ mà ngươi cũng trù ẻo ta!”

Đường Châu không mấy để tâm mở miệng: “Chẳng qua cảm thấy bản lĩnh dây vào thị phi của ngươi rất cao minh.”

“Ngươi ngươi ngươi…” Nhan Đàm hít vào rồi lại thở ra, vậy mà vẫn không chút sức lực độp lại hắn.

“Sự thật trăm phần trăm.” Dư Mặc nhấc khăn tay lên chùi mép, nhạt giọng bình phẩm một câu.

Nhan Đàm vì câu nói này rầu rĩ hết cả một đêm. Hôm sau trời còn chưa tỏ thì Thủy Hạnh đã lôi xềnh xệch Nam Chiêu với cặp mắt buồn ngủ mơ màng đến đập cửa phòng nàng muốn rung trời. Nàng vừa nhìn thấy trường kiếm của Thủy Hạnh và Nam Chiêu thì đã hoàn toàn câm lặng. Hai người bọn họ vác theo binh khí nặng như vầy đi leo núi Bách Trượng, đường núi cheo leo một chút thì còn làm sao mà đi được nữa? Mà khoan hẵng nói tới chuyện này đi, cho dù bọn họ mang theo binh khí, nếu có thực sự gặp phải dã thú hung đồ gì đó, thì trừ để lòe cho có ra cũng chẳng còn lợi ích nào hết.

Sự thật quả đúng không ngoài dự liệu của nàng, mới đi chưa được đến lưng chừng núi thì hai cô cậu đã mệt bở hơi tai thở hổn hển, cuối cùng vẫn là phải dùng trường kiếm làm gậy chống đường để mà leo tiếp.

“Hạnh nhi, sao con lại đột nhiên chạy tới đây? Chẳng lẽ đã chọc cha con nổi giận nên mới trốn đến chỗ ta?” Người hỏi chuyện là một người đàn ông đã có tuổi, mình khoác bộ áo bào màu xám xịt, gấu áo bị tùy tiện xăn lên cột thành gút, để lộ một đôi chân lớn mang giày bện từ sợi gai.

Nhan Đàm không chắc chắn lắm vị này có được tính là hòa thượng hay không. Nàng ở phàm giới cũng từng gặp qua không ít tăng nhân, vì ăn uống chay tịnh khổ tu mà hầu hết đều gầy còm, gương mặt cũng đượm vẻ uy nghi. Còn vị đứng trước mặt đây, đầu thì đúng là trọc lốc thật, sáu chấm sẹo đốt liều trên đỉnh đầu cũng sờ sờ trước mắt, chỉ là thân hình có chút phát tướng, cả người trông vào nhẵn nhụi béo tốt, tuy không đủ uy nghiêm nhưng nhìn vào ngược lại vô cùng thân thiện.

Thủy Hạnh chạy ù tới cạnh người đàn ông có tuổi này, miệng nũng nịu nói mấy câu, ông ta suốt buổi mặt vui phơi phới xoa đầu cô bé. Cuối cùng cô nhóc cũng nhớ ra phía sau còn có người, bèn ngoái đầu nhìn Nam Chiêu và Nhan Đàm bảo: “Đây là Pháp Vân thúc bá của muội, lúc còn trẻ là bạn tốt của cha, đáng tiếc thay, bây giờ đã xuất gia làm hòa thượng.”

Nhan Đàm khẽ cúi người thi lễ: “Đại sư vẫn mạnh ạ?”

Pháp Vân gật đầu, hai lòng bàn tay chắp vào nhau: “Cô nương đi đường hẳn vất vả rồi.”

Nam Chiêu cũng chắp tay hành lễ: “Là chúng cháu làm phiền rồi ạ.”

“Con… tên là gì?”

Nhan Đàm giơ tay gõ gõ cằm, cảm thấy có chút kì lạ. Vị Pháp Vân đại sư này và nàng lúc thăm hỏi nhau chỉ liếc sơ qua nàng một cái, còn ánh mắt đang dòm chằm chằm Nam Chiêu hiện giờ, hình như hơi bị dài thì phải?

Nam Chiêu tuy có vẻ kinh ngạc nhưng vẫn cúi đầu đáp: “Cháu tên là Nam Chiêu ạ.”

Pháp Vân ngẩng đầu nhìn trời, miệng lẩm bẩm: “Nam Chiêu, Nam Chiêu… Chớp mắt cái đã lớn như vậy rồi…” Rồi ông chợt định thần trở lại, siết chặt lấy vai Nam Chiêu, khẽ cúi đầu hỏi: “Nam Chiêu, con năm nay bao nhiêu tuổi?”

Sắc mặt Nam Chiêu đột nhiên trắng bệch, trông như cuống họng đang bị bóp nghẹt, giọng nói cũng mỗi lúc một nhỏ dần: “Sắp, sắp tròn mười sáu…”

Nhan Đàm nghe thấy tim mình đánh thịch. Phản ứng này rất không bình thường.

Nàng không ngăn được bản thân đưa mắt liếc nhìn Pháp Vân đại sư. Ở giữa hai chân mày ông ấy có một nốt ruồi đen rất to. Lực tay ông ấy nắm lấy Nam Chiêu hẳn cũng không nhỏ, thân người thư sinh của cậu thiếu niên thiếu điều muốn lắc lư chao đảo.

Pháp Vân chầm chậm buông tay, cất tiếng thở dài: “Cũng đã qua lâu như vậy rồi…” Tiếng thở dài này đượm mùi thê lương, cuối cùng ông chỉ lắc lư thân mình, xoay người bước vào trong chùa.

Thủy Hạnh thấy ông chưa chi đã một mình rời khỏi, vội rối rít gọi với theo: “Thúc bá, tụi con tới đây là để hỏi xin một miếng bạch mộc hương!”

Pháp Vân phất phất tay áo, bước chân vẫn không dừng lại: “Con muốn thì cứ tự mình đi lấy, đừng phá hỏng hết chỗ cây phía sau là được.”

Nhan Đàm nhân lúc Thủy Hạnh nói chuyện, đè thấp giọng hỏi Nam Chiêu: “Đệ trước đây từng gặp qua vị đại sư này?”

Nam Chiêu lắc đầu, mặt mày trắng bệch: “Gặp thì chưa từng gặp qua… Nhưng mà, khi đệ trông thấy nốt ruồi giữa hai chân mày ông ấy thì cảm thấy rất quen thuộc, cứ như đã từng thấy qua…”

Nhan Đàm lại hỏi: “Vậy khi đệ trông thấy nốt ruồi đó có cảm giác như thế nào?”

Nam Chiêu ngẫm qua, đoạn cắn răng đáp: “… Sợ hãi.”

Nhan Đàm chìa tay vuốt ve mảnh bạch mộc hương trên tay, chầm chậm ngâm nó vào chậu nước trong, cả chậu nước bắt đầu tỏa hương sen dìu dịu.

Nàng thực hiện những động tác này hoàn toàn dựa vào sự thành thạo. Nàng lật mảnh gỗ trầm hương kia tới lui vài lượt, lòng mải nghĩ suy tâm sự. Nam Chiêu nói, cậu ấy hoàn toàn không nhìn rõ kẻ hôm ấy hạ độc thủ mình. Bây giờ lại bảo, lúc nhìn thấy nốt ruồi của Pháp Vân thì cảm thấy dường như đã từng trông thấy ở đâu, lại còn có cảm giác sợ hãi.

Nốt ruồi này của Pháp Vân, bất kể là kích cỡ hay vị trí đều khá thuận lợi, chỉ cần nhận biết một nốt ruồi như vậy giữa hai đầu màu thì sẽ không thể nào nhìn lầm được.

Nếu hung thủ của hai vụ án mạng trước đây là Pháp Vân đại sư, thế thì hai nạn nhân trước lúc chết hét to “lời nguyền” lại là vì nguyên cớ gì? Móc nối các tình tiết lại với nhau như vậy thì thành ra hoàn toàn không hợp lý.

Hương thơm trong phòng mỗi lúc một thêm ngào ngạt. Nhan Đàm vớt miếng bạch mộc hương trong chậu ra, định tìm một nơi để hong cho khô. Đẩy cửa ra ngoài, thấy màn đêm đã sẫm đen, bên đường chân trời có vài ngôi sao lơ thơ rải rác, cả trăng cũng chẳng thấy đâu, nàng bèn tiện tay đặt miếng trầm hương lên bậu cửa sổ.

Nàng nhìn mảnh gỗ trầm hương trắng bóc, trong lòng dâng lên cảm giác mãn nguyện. Con người trên đời có trăm nghìn loại, mỗi một môi trường đều hình thành nên loại người khác nhau. Nhan Đàm sở thích không nhiều, chế tạo trầm hương là một trong số, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thường thử qua các hình dạng mùi hương khác nhau, về sau phát hiện vẫn là hương sen có tác dụng an thần tốt nhất. Mà bản thân nàng trùng hợp lại là một gốc sen tu vi khá cao thâm. Thực ra chế tạo một miếng trầm hương đúng nghĩa trình tự phức tạp hơn nhiều so với những gì nàng đã làm, nhưng vì Nam Chiêu đang cần dùng gấp nên lược bỏ được bước nào nàng đều lược bớt.

Nhan Đàm đặt trầm hương vào chỗ xong, đảo mắt nhìn ra bốn phía, đoạn vòng vo rắn bò bụi rậm lén lút lẻn từ ngoại viện dành riêng cho đàn bà con gái ở của Phù Vân tự đến thiền phòng trong nội viện. Nàng sớm đã có dự phòng, lúc trời còn sáng lượn tới lượn lui trên con đường này hết những ba bận, bây giờ cho dù phải mò mẫm trong bóng đêm cũng không dễ gì nhầm đường cho được. Nàng lén mò tới bên ngoài thiền phòng, trông thấy cửa sổ được đóng kín mít, hắt trên tấm giấy dán cửa là bóng của ngọn lửa đang nhảy múa bập bùng.

Nhan Đàm căng thẳng nhích gần một bước, lại nhích gần thêm bước nữa, cuối cùng dán người vào tường đứng yên bất động. Nàng vốn còn định tới trước cửa sổ, dùng ngón tay chọt thủng một cái lỗ trên tấm giấy dòm vô trong, nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa với khiến cho chiếc bóng của mình in lên trên. Nếu vì vậy mà để các hòa thượng trong chùa bắt được quả tang, mặt với chả mũi tiếng với chả miếng còn không phải mất trắng hay sao?

Nàng nín thở chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong thiền phòng, có vài tiếng bước chân khe khẽ đi từ đầu bên này phòng sang đầu bên kia, xem ra người bên trong phòng đang trong tâm trạng vô cùng bất an, muốn dùng bước chân phân tán những bất an đó.

Cũng chẳng biết trôi qua hết bao lâu, khung cửa sổ chợt phát ra tiếng kêu cót két, đỉnh đầu trọc lốc của Pháp Vân thò ra ngoài, dòm trái ngó phải một lượt, đoạn lại khép kín cửa vào. Trong đầu Nhan Đàm tức thì nhen dậy một ý tưởng rất không được đúng lúc. Biểu cảm trên mặt Pháp Vân lúc ló đầu ra khỏi cửa vừa khẩn trương lại mong đợi, trông như anh học trò nghèo đang chờ gặp mặt tiểu thư đài các trên lầu cao trong hí kịch.

Nói đến thú vui sở thích của Nhan Đàm, chế tạo trầm hương là một, viết lời thoại hí kịch lại là cái nữa.

Chiếu theo trình tự trong kịch bản, tiếp theo sẽ là cảnh hội ngộ nơi lầu cao thổ lộ tâm tình. Nhan Đàm không nhịn được nghĩ, Pháp Vân trước đó khi nhìn thấy Nam Chiêu đã mang sắc mặt như thế, sau đó còn thở dài cảm khái cái gì mà mười sáu năm chẳng mười sáu năm, không lẽ Nam Chiêu thật ra là con trai ông ấy? Nhưng mà Pháp Vân khỏi nói cũng biết là người Lạc Nguyệt, như vậy Nam Chiêu chẳng phải thành ra con riêng rồi ư?

Đúng vào giữa lúc Nhan Đàm đang càng nghĩ càng xa vời thì bất thình lình từ trong thiền phòng vang lên một tràng gõ mõ, hòa cùng với tiếng tụng kinh của Pháp Vân, nghe vào còn toát ra vẻ trang nghiêm trịnh trọng.

Nhan Đàm bị tiếng tụng kinh này khiến cho đầu đau muốn bổ làm đôi, lòng bèn nảy sinh tư tưởng chùn bước. Vừa lúc nàng đang chầm chậm nhích người ra sau thì bỗng trong phòng truyền ra tiếng nói khẽ của Pháp Vân: “Con quả nhiên đã tới.”

Nhan Đàm nghe tiếng liền tức tốc dán sát người vào tường, tiện thể xáp lại gần thành cửa sổ thêm chút.

“Ta biết con sẽ còn nhớ, dầu gì lúc đấy…” Pháp Vân đột ngột lặng thinh, người còn lại trong thiền phòng cũng không mở miệng nói lấy một lời.

Nhan Đàm gắng sức rướn người, làm sao để cho bóng của bản thân không hiện trên giấy dán cửa mà lại có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Một thân hình phát tướng vội vã bước đi trong thiền phòng, chiếc bóng rọi trên ô cửa thoắt mờ thoắt tỏ.

Chợt một giọng nói mỏng manh có phần ẻo lả cất tiếng: “Nhân quả báo ứng, ngươi đã gieo gió thì ắt phải gặt bão. Ngày tháng yên ổn của ngươi đã kéo dài quá lâu, quá lâu rồi…”

Nhan Đàm bỗng dưng giữa ngọn gió đêm nổi hết da gà.

Người này từ đầu chí cuối đều uốn éo giọng nói chuyện, giọng nói vừa lả lướt lại mềm nhũn, khiến nàng có chút chịu đựng không nổi.

Chợt Pháp Vân thét giật lên một tiếng, nghe như âm thanh thoát ra từ trong cổ họng, bẵng đi một lúc mới run run mở miệng: “Ngươi, ngươi…” Ông ta dừng lại một lát, miệng lặp đi lặp lại mỗi câu nói: “Sao lại có thể như vậy, sao lại có thể như vậy?” Không ai trả lời, nhưng ông ấy vẫn không ngừng hỏi dồn, âm điệu của giọng nói đã hoàn toàn biến đổi.

Nhan Đàm suýt chút nữa thì phá cửa xông vào. Nhưng có một loại trực giác của loài yêu khiến nàng ở yên tại chỗ, đến thở mạnh cũng không dám. Nàng là giữa đường rẽ vào làm yêu, rất hiếm khi giống những yêu tinh khác có yêu tính chiếm thượng phong, dựa vào trực giác phán đoán sự việc. Đã thế trực giác của nàng lại nghèo nàn tới đáng thương, duy chỉ riêng lần này là mãnh liệt đến vậy.

Người còn lại trong phòng không hề đếm xỉa tới tràng hỏi dồn khiếp hãi của Pháp Vân, ngược lại chỉ cười khẩy: “Ngươi không phải từng đối với ta rất tình sâu nghĩa nặng đấy sao? Sao bây giờ lại khiếp sợ đến nông nỗi này?”

Nhan Đàm không khỏi ngẩn người, câu này nghe vào sao mà… Đây rõ ràng là một màn diễn cảnh trăng gió còn gì. Không lẽ thật đã để nàng nói đâu trúng đó?

Nhưng nàng còn chưa kịp ngây người được bao lâu thì xoẹt một tiếng, một mảng máu tươi lan ra phủ đỏ trên tấm giấy dán cửa ngay cạnh nàng, từng đốm đỏ thẫm xếp thành hình vòng cung tà dị.

Cùng lúc đó, cửa phòng cũng rầm cái bị tông mở, thân hình phát tướng của Pháp Vân loạng choạng ngã nhào ra đất, gương mặt méo mó, miệng gào to thành tràng dài đến khản đặc giọng: “Lời nguyền! Đây là lời nguyền! Ha ha ha ha ha, tới đúng lúc, tới đúng lúc lắm…”

Nhan Đàm vội rướn người vào trong nhìn, chỉ thấy bên trong thiền phòng đã trống trơn không một bóng người, cánh cửa sổ hướng về phía tây bắc đối diện phát ra tiếng kêu phần phật trong làn gió đêm.

Pháp Vân đại sư ngay trong đêm đó đã nằm trong cỗ quan tài lạnh lẽo, nhát kiếm trí mạng rạch từ giữa ngực đến dưới xương sườn, nông sâu không đều.

Ông ấy là người thứ ba. Tiếp sau ông ấy, còn có bao nhiêu người nữa sẽ chết?

Kẻ giết người lại là ai?

Pháp Vân đại sư trước lúc lâm chung sao lại bảo đó là “lời nguyền”? Thực ra không chỉ mỗi mình ông ấy, hai người trước đó đều không ngoại lệ, bên trong việc này chung quy có chứa đựng huyền cơ gì?

Nhan Đàm đưa miếng trầm hương trên tay cho Nam Chiêu cầm, cả đường từ Phù Vân tự trở về tâm tình nặng trĩu. Việc đã đến nước này mà nàng một chút manh mối cũng không có.

Nàng thậm chí không tài nào quên được khi kẻ ấy dùng âm giọng mỏng tang nhắc đến nhân quả báo ứng, tận đáy lòng mình rõ ràng còn dậy lên loại cảm giác khiếp đảm không thể gọi tên.

Ma Tướng do thần khí Chử Mặc tạo nên, rốt cuộc muốn dẫn bọn họ đến cảnh địa nào?

Nhan Đàm thở ra một tiếng, mắt khẽ nheo lại nhìn ánh mặt trời chói lòa rực rỡ. Khi ấy, sau khi Pháp Vân đại sư trút dứt lời nói cuối cùng rồi lập tức ngã ra đất tắt thở, các tăng nhân từ những thiền phòng khác nghe thấy động tĩnh đều đổ xô sang. Nhan Đàm chỉ còn cách dùng yêu thuật hóa ra một màn chướng nhãn pháp, che kín cả người rồi rón rén mò trở về phòng mình.

Nếu lúc đó mà để bị bắt được tại trận thì thật đúng là vô phương bào chữa.

Nàng có chút bức bối nghĩ, trước đó Đường Châu bảo bản lĩnh dây dưa vào thị phi của mình cao minh, bây giờ còn không phải đúng như vậy? Chỉ có điều đây không phải nàng cố tình muốn đi dây thị phi vào người, mà là thị phi cứ khăng khăng quấn lấy nàng.

Bỗng giọng nói của Thủy Hạnh trở nên lắp bắp, ngón tay run rẩy chỉ về phía trước: “Nhan, Nhan tỉ… bên kia…”

Nhan Đàm theo phản xạ ngẩng đầu dòm lên, chỉ thấy con đường trước mặt đen kịt một mảng.

Bọ đục xác.

Đám bọ đục xác bò lúc nhúc trên mặt đường, đang ngùn ngụt kéo về phía bọn họ.

Chú thích:

(1) áo trời không lộ đường khâu: (thành ngữ) Tương truyền y phục của tiên nữ không có đường chỉ khâu; ví sự việc hoàn hảo chu toàn, không tìm ra chút tì vết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK