Đường Châu thấp giọng lên tiếng: “Chí ít hiện tại chúng ta cũng đã biết được, những sự việc này không thoát khỏi có liên hệ với Thần Tiêu Cung Chủ.”
“Tuy nói là đã biết, nhưng so với lúc không biết cũng chẳng hơn gì. Thần Tiêu Cung Chủ là ai, tướng mạo thế nào, tuổi tác bao nhiêu, làm những việc này rốt cuộc là có dụng ý gì, những điều này chúng ta đều hoàn toàn mù tịt. Cứ cho chúng ta đã từng thấy qua diện mạo thực sự của người đó, thì cũng không có cách nào khẳng định đó rốt cuộc là thật hay giả. Điều duy nhất ta biết được, đó là Thần Tiêu Cung Chủ ngụ ở một nơi mang tên Kính Hồ Thủy Nguyệt, còn về Kính Hồ Thủy Nguyệt nằm ở chỗ nào, chỉ e là cũng không có người biết.” Nhan Đàm khẽ nói.
Đường Châu khẽ mỉm cười bảo: “Bỏ đi, đừng nghĩ thêm nữa. Việc đã thế này, chúng ta cũng không còn cách nào khác.”
Nhan Đàm nghĩ thấy quả đúng là vậy, kẻ khác đã không khẩn trương, nàng lại càng chẳng có lý do gì để mà lo lắng.
“Thực ra, huyết thư mà Thẩm cô nương để lại đã nói, nàng ấy muốn cắt đứt thứ kẻ đoạt mạng nàng ấy cả đời theo đuổi. Giả sử như nói kẻ đó chính là Thần Tiêu Cung Chủ, vậy thì thứ được nói đến kia có thể là gì?” Nhan Đàm còn đang tư lự thì Đường Châu đã tiếp lời: “Lẽ nào là Thất Diệu Thần Ngọc?”
Nhan Đàm miệng cười toe toét: “Sư huynh, dạo này phản ứng của huynh đã nhanh nhạy lên nhiều đó nha, người đời vẫn nói gần đèn thì sáng, quả nhiên là có đạo lý.”
Đường Châu lắc đầu cười cười, cùng nàng chậm rãi quay về.
Nhan Đàm thấy hắn không nói gì, lại tiếp lời bảo: “Lúc đầu tiên gặp sơn chủ, ta không biết đã bị hắn đày đọa cho thảm tới cỡ nào. Qua hết hai mươi năm ròng, bây giờ xem như đã kẻ tám lạng người nửa cân, số lần thắng thua cũng dần ngang ngửa. Cho nên mới nói, bị đì nhiều rồi, riết cũng sẽ biết mà học khôn ra.”
“Sơn chủ mà ngươi vừa nói, hẳn là tên ngư tinh lần trước đi cùng với ngươi?”
“Sao ngươi biết?”
Đường Châu nhếch mép cười nhạt: “Yêu tinh ta từng chạm trán trước đây đều không lợi hại bằng một nửa hắn, tu vi như hắn đã có thể xem là hiếm gặp rồi.”
Trong lúc trò chuyện, hai người bọn họ đã quay trở lại chỗ đỗ xe ngựa. Liễu Duy Dương ngồi cạnh đống lửa, những chồi lửa bập bùng nhảy múa hắt bóng lên gương mặt hắn, khiến thần sắc toát lên một vẻ trầm buồn, thế nhưng nếu nhìn kĩ lại thì sẽ phát hiện hắn từ đầu chí cuối đều không mang chút biểu cảm nào. Nhan Đàm đột nhiên nghĩ ra, Liễu Duy Dương trùng hợp xuất hiện vào thời điểm này, nói không chừng trước đó cũng xuất phát từ trấn Thanh Thạch. Suy đoán này mặc dù có phần táo bạo, nhưng cũng không thể kết luận chắc chắn là sai.
Nàng nhớ lại những gì tai nghe mắt thấy về Thần Tiêu Cung Chủ trong mật đạo của cổ mộ, đoạn quay sang nhìn nhìn Liễu Duy Dương, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, Liễu công tử này sao người cứ đơ ra như khúc gỗ vậy không biết, đem một con hến cạy mồm cũng không hó hé thế này đi so sánh với Thần Tiêu Cung Chủ giả gì giống nấy, thực đúng là có lỗi với Thần Tiêu Cung Chủ quá rồi.
Nhan Đàm chầm chậm nhích vài bước tới gần, khe khẽ lên tiếng: “Liễu công tử?”
Liễu Duy Dương đảo mắt nhìn nàng, thần sắc có thể so với mặt hồ tĩnh tại không một gợn sóng. Bị một ánh mắt không chút nhiệt thành nhìn mình như vậy, Nhan Đàm không khỏi có chút cứng nhắc, thận trọng cất lời: “Liễu công tử, công tử cũng là người tu đạo có phải không?”
Liễu Duy Dương khẽ gật đầu.
“Tu đạo phân chia rất nhiều tông phái, trai tiếu, phù lục, siêu độ vong hồn, luyện đan vân vân. Luyện đan còn phân thành nội đan và ngoại đan, mỗi nhánh còn chia rõ thanh tu và âm dương (1), công tử là thuộc loại nào?”
Liễu Duy Dương thong thả đáp: “Đều không phải.”
“Hả?”
Liễu Duy Dương phủi phủi tay áo, xoay người sang bên nằm xuống ngủ.
Nhan Đàm tức thì nhận thấy bản thân đúng là bị ngu mới ôm vọng tưởng hỏi được chuyện gì từ hắn.
Sáng hôm sau, khi mặt trời đằng Đông mới vừa ló dạng, bọn họ lại tiếp tục lên đường.
“Liễu công tử, một mình chơi cờ chán biết chừng nào, không bằng để ta chơi với công tử một ván?” Nhan Đàm tính làm sao để vừa khéo thua hắn hai ba mục gì đó, nịnh cho hắn vui vẻ một chút, sau đó mình hỏi gì hắn ắt đáp nấy.
Qua một ly trà sau.
“Ta là định đi ở đây, kết quả tay run sao đó mà đặt nhầm chỗ…”
Đường Châu chếch mắt nhìn sang.
Hai ly trà sau.
“Thực có lỗi, mới nãy là ống tay áo đụng trúng dời chỗ quân cờ, ta đi lại nước này nha?”
Đến lượt Trữ Nhi chếch mắt nhìn sang.
Lại nửa ly trà trôi qua, Nhan Đàm ngơ ngác nhìn bàn cờ như mảnh giang sơn đã bị quân trắng chiếm đóng gần hết, chậm chạp cất lời: “Thêm ván nữa.”
Tà dương xuống bóng đằng Tây, Liễu Duy Dương dùng hai ngón tay kẹp lấy một quân trắng, ‘cạch’ một tiếng đặt xuống bàn cờ, sau đó không thèm đếm xỉa Nhan Đàm bắt đầu tính xem bản thân đã thắng hết bao nhiêu mục. Nhan Đàm sụp đổ, quay sang Đường Châu than khóc: “Tuyệt tình quá đi, một góc cũng không chừa lại cho ta…”
Đường Châu cảm thông nhìn nàng: “Thực ra sư phụ của ta đánh cờ cùng Liễu huynh đã mười năm ròng mà vẫn chưa thắng được lấy một lần, ngươi chẳng qua mới chỉ đánh có một ngày mà thôi.”
“Mười năm? Hắn mười tuổi chơi cờ đã thắng được sư phụ ngươi?”
Đường Châu trầm ngâm một lúc, lắc lắc đầu bảo: “Ta chỉ là nghe sư phụ kể lại, riêng ta quen biết Liễu huynh chỉ mới một hai năm trở lại đây. Nhưng sư phụ người có lần vô tình nhắc đến, Liễu huynh đạo pháp đã đạt thành tựu nhất định, thế nên tướng mạo biến đổi không nhiều. Có thể mười năm trước huynh ấy so với hiện giờ cũng không khác biệt bao nhiêu.”
Ngày thứ hai, trên xe ngựa xóc nảy gập ghềnh.
Liễu Duy Dương bày bàn cờ ra, tự nhiên bắt đầu đánh cờ một mình.
Nhan Đàm nghiến răng nhích người lại gần, kiên quyết cất giọng: “Ta lại chơi cờ cùng công tử.”
Liễu Duy Dương đặt chiếc hộp đựng quân đen cạnh bên tay nàng, đây là đang nhường lượt đi đầu tiên cho nàng.
Đến khi mặt trời lần nữa xuống núi, Nhan Đàm loạng choạng bổ nhào sang cạnh Trữ Nhi khóc lóc ỉ ôi: “Công tử nhà nàng thật là man rợ quá đi, đào đâu ra người chơi cờ như vậy chứ hả…”
Liễu Duy Dương tay cầm một quân cờ trắng gõ nhẹ lên bàn cờ, thong thả cất lời: “So với hôm qua đã thua ít hơn ba mục.”
Trữ Nhi mỉm cười bảo: “Nhan cô nương nàng xem, công tử nhà ta cũng đã nói nàng có tiến bộ kìa. Nên biết bao năm nay sư phụ của Đường công tử là càng thua càng nhiều nữa cơ.”
Ngày thứ ba, trên xe ngựa xóc nảy gập ghềnh.
Liễu Duy Dương nhẹ nhàng mở nắp ly trà, thổi lớp lá trà nổi trên mặt ra rồi chậm rãi hớp lấy một ngụm. Nhan Đàm quyết không chùn bước nhích người lại gần, kiên định cất lời: “Hôm nay lại tiếp tục.”
Liễu Duy Dương nhướn mày, dùng một ánh mắt không mang bao nhiêu cảm xúc nhìn nàng một lượt, cuối cùng không nói không rằng, mặt không biến sắc rút bàn cờ ra.
Khi màn đêm lần nữa buông xuống át bóng tà dương, cả phu xe với làn da rám nắng và cái miệng kín như bưng bên ngoài cũng thò đầu vào xem thử. ‘Cạch’, quân cờ cuối cùng vừa được đặt xuống, trên bàn cờ thây chất thành gò, máu chảy thành sông. Nhan Đàm nằm toài ra chiếc bàn con, dùng ánh mắt oán hận lăng trì Liễu Duy Dương. Đối phương nhìn bàn cờ đếm qua một lượt, đột nhiên khẽ ‘ừm’ một tiếng, sau đó lại nhanh chóng đếm lại lần nữa, ngẩng đầu lên bảo: “Ngày mai lại tiếp tục?”
Nhan Đàm siết chặt nắm tay, không chút do dự đáp: “Được.”
Ngày thứ tư, trên cỗ xe ngựa xóc nảy gập ghềnh, thành Tương Đô cuối cùng cũng đã gần ngay trước mắt.
Vừa nãy Nhan Đàm chợt nghĩ, nàng rốt cuộc là vì cái gì mà nhất quyết muốn chơi cờ cùng Liễu Duy Dương?
… Dường như mục đích hiện giờ so với ban đầu đã lệch đi xa rất nhiều.
“Ta dự định về nhà một chuyến, qua vài ngày nữa mới đến bái kiến gia sư, vậy nên sẽ không cùng Liễu huynh lên núi.” Đường Châu chắp tay cáo biệt cùng Liễu Duy Dương, đoạn quay đầu lại nhìn Nhan Đàm, “Chúng ta đi thôi.”
Liễu Duy Dương bước đến cạnh nàng, hỏi vẻ qua loa cho có lệ một câu: “Chân của cô nương đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Nhan Đàm lập tức cảm thấy cổ chân hơi khẽ nhói đau, bên tai còn vang vọng lại tiếng ‘rắc’ gãy gọn êm tai hôm nào, bèn vọt miệng đáp ngay: “Đã đỡ nhiều rồi.” Nàng mà dám nói chưa đỡ, có khi nào lại bị hắn nắn gân như hôm trước thêm lần nữa không? Kiểu đó không bị thương cũng thành bị thương, thương nhỏ cũng biến thành thương lớn luôn.
Liễu Duy Dương gật gật đầu, liền sau đó xoay người rời khỏi.
Chú thích:
(1) trai tiếu: nghi lễ chuyên thuộc của Đạo giáo, nhìn chung chia thành hai nhánh lớn là thanh tiếu để cầu phúc trừ họa và u tiếu để siêu độ vong hồn; quá trình gồm các nghi thức thiền tọa, cầu cúng và kháp quyết niệm chú, dời chuyển nguyên thần…
phù lục: một nhánh pháp thuật trong Đạo giáo; phù là bùa, lục là bí văn ghi chép danh húy của các thần.
ngoại đan: thuật dùng nồi kiềng luyện nấu kim thạch (kim loại & các loại đá) thành kim đan trường sinh bất tử.
nội đan: phương thức tu hành dùng thân xác thay cho nồi kiềng, lấy tinh khí làm dược vật, ngưng luyện kết đan ngay trong cơ thể.
thanh tu: căn trừ dục vọng, đoạn tuyệt nữ sắc để có thể thanh tâm góa dục, tịnh tâm tu luyện nội đan.
âm dương: nam nữ song tu, âm dương bình hành.