• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tình Đường Tự lúc này giống như sấm sét đầy trời, kích động lại khẩn trương.

Kích động là bởi vì sau lôi kiếp qua đi y rốt cục cũng có thể hóa hình.

* (Kim nguyên bảo: Cục vàng hình chiếc thuyền)

Y là một kim nguyên bảo ngàn năm trước bị bỏ lại trên núi, sau khi hấp thu nhật nguyệt tinh hoa sinh ra linh trí, lấy hình thái kim nguyên bảo tu luyện ngàn năm, hiện tại rốt cục nghênh đón ngày hóa thành hình người

Nhưng Đường Tự lại rất khẩn trương, tâm tình khẩn trương thậm chí so với kích động còn mãnh liệt hơn một chút.

Thật sự không may.

Thời gian hóa thành tinh lại sau khi lập quốc

Đường Tự trong quá trình tu luyện thường xuyên nghe được các yêu quái đỉnh núi này nói, quốc gia có quy định. Sau khi kiến quốc không thể thành tinh.

Một khi bị nhân loại phát hiện có yêu quái là sau khi kiến quốc thành tinh, sẽ bị nhân đạo hủy diệt. Một khẩu pháo. Bắn tới, nếu là thần tiên cũng sẽ bị đánh thành tro.

Đường Tự không biết pháo, đạn là cái gì, nhưng thần tiên đều không chịu nổi thứ gì đó, tiểu yêu quái vừa mới hóa hình như y lại càng chịu không nổi.

Cho nên khi dự cảm được lôi kiếp sắp tới, Đường Tự đã đưa ra một quyết định trọng đại -- y muốn chạy trốn!

Khi hóa hình sẽ có lôi kiếp, trong thiên địa sẽ mở ra một cái không gian khe nứt, nguyên thần của y có thể thông qua cái thời không khe nứt xuyên qua đến thời không khác.

Mà đây chính là cơ hội duy nhất cho Đường Tự để vĩnh viễn không bị bắt được tiến hành hủy diệt.

Mây đen trên bầu trời tầng tầng lớp lớp đè xuống, phảng phất đưa tay là có thể chạm tới.

Lôi sấm giống như du long ở trong tầng mây du tẩu, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, không dứt bên tai, tựa hồ muốn đem khung trời bổ ra một cái lỗ thủng.

Khi đạo lôi kiếp thứ tám mươi giáng xuống, có một đạo thân ảnh màu vàng ở trong lôi kiếp sáng chói rực rỡ.

Trong khi đó, một vết nứt xuất hiện trong những tầng mây.

Đường Tự đã ngưng tụ hình người ngẩng đầu nhìn chăm chú vào vết nứt kia, trong khe nứt có bóng người chớp động. Bọn họ đều là những người sắp chết trong thời không và không gian khác.

Đường Tự có thể lựa chọn một trong số đó đi qua, thay thế bọn họ sống sót.

Có và chỉ có một cơ hội, Đường Tự phải đưa ra lựa chọn thận trọng.

Nhưng mà dị biến ngay tại thời điểm này giáng lâm.

Có nhân loại tiến vào đầu núi này, sau khi hóa hình giác quan của y trở nên nhạy bén, y có thể nghe được tiếng nói chuyện của nhân loại.

- Nhanh, ở ngay phía trước!

- Lôi kiếp sắp kết thúc, chúng ta phải nhanh lên xem một chút, không thể để cho hắn chạy!

* * *

Thôi xong!

Đường Tự ở trong lòng hô một tiếng, nhân loại luồng theo lôi kiếp tìm ra y kìa!

Mắt thấy nhân loại cách nơi này càng ngày càng gần, Đường Tự cũng không để ý chọn người, tung người nhảy lên, nhảy vào vết nứt tầng mây, tùy tiện chọn một người xuyên qua.

Chết sớm không bằng sống lại, vô luận chọn ai, so với bị nhân đạo hủy diệt đều tốt hơn.

Đúng vào lúc này, đạo lôi kiếp thứ tám mươi mốt giáng xuống.

Sau khi một trận tiếng nổ vang lên kết thúc, hết thảy trên ngọn núi khôi phục bình tĩnh, mây sấm tản đi, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, một vài người bước vào khu vực.

"Chạy rồi?" Có người hỏi.

Một trong những người lớn tuổi ngẩng đầu nhìn xung quanh, "Chui vào vết nứt thời gian và không gian."

"Ài, không phải lại là yêu tinh tin tưởng sau khi kiến quốc không thể thành tinh chứ?"

"Đây là lần thứ mấy trong năm nay rồi?"

Có người thở dài theo, ngữ khí thập phần ngưng trọng, "Xem ra cho yêu tinh bước theo con đường này gánh thì nặng mà đường lại xa."

* * *

Thẳng đến khi Nguyên Thần cùng thân thể dung hợp, ý thức Đường Tự mới chậm rãi trở về.

Cậu mở hai mắt ra, phát hiện hiện tại mình đang ở trong một gian phòng bức bách, ngoại trừ một cái giường một cái tủ quần áo ra, căn phòng này rốt cuộc không thể đặt được nhiều thứ hơn nữa.

Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng người.

"Bùi Hành Vũ mày bây giờ sao lại trông thảm hại như vậy? Ngay cả em trai tao cũng không nuôi nổi, mày không biết Đường Tự hôm qua trở về khóc đáng thương cỡ nào."

"Đã từng là nhà giàu Ninh Thành này a, hiện tại dĩ nhiên ngay cả cơm cũng không có mà ăn."

Người nói chuyện trong giọng nói tràn ngập khinh bỉ cùng chế nhạo.

Bất quá thanh âm này Đường Tự nghe có chút quen tai, một giây sau trong đầu liền hiện ra một ít ký ức rải rác, để cho Đường Tự biết người nói chuyện là anh trai hào môn của thân thể hiện tại của cậu ta, Đường Tiêu.

Cùng với đó là một trận đau đớn, càng ngày càng nhiều ký ức tràn vào trong đầu Đường Tự.

Đường Tự mới biết mình đi vào một quyển đam my đô thị văn mang tên "Vợ ngọt khó trêu".

Trước tiên vứt bỏ cái gì mà đô thị văn đam mỹ, y chả biết này là cái chi mô gì, chỉ biết mình vội vàng xuyên vào thế giới trong một quyển sách.

Rất trùng hợp chính là, hiện tại chủ nhân ban đầu của thân thể này cũng gọi là Đường Tự.

Đường Tự mất một thời gian để tiêu hóa ký ức không thuộc về mình, ngoại trừ hiểu rõ thân phận hiện tại của mình, còn có nhận thức sánh bước về thế giới con người.

"Đường Tự" là một con riêng của một nhà giàu, Đường gia vì một tên nhà giàu số một Bùi Hành Vũ, thiết kế để cho "Đường Tự" cùng Bùi Hành Vũ kết hôn.

Bùi Hành Vũ mặc dù bị ép kết hôn với "Đường Tự", nhưng sau khi kết hôn cũng không bạc đãi "Đường Tự".

Ngoại trừ không có cuộc sống phu phu sinh hoạt, "Đường Tự" chân chính trở thành một "phu nhân nhà giàu", cùng Bùi Hành Vũ cũng coi như tương kính như "Băng", mỗi người không can thiệp.

Như vậy xem ra, Đường Tự trong lúc bối rối tựa hồ chọn một thân phận tốt -- bạn đời của người giàu nhất, muốn tiền có tiền, muốn quyền, có quyền, không tồi nhỉ.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là người giàu nhất vẫn chưa phá sản.

Dựa theo nội dung trong quyển sách "Vợ ngọt khó trêu", Bùi Hành Vũ chính là nhân vật phản diện lớn, là rào cản lớn nhất trên con đường sáng lập đế chế thương mại của hai nam chủ, cuối cùng đương nhiên là bị con trai số mệnh làm cho lật đổ, phá sản.

Người giàu nhất một thời phá sản, dọn ra khỏi biệt thự lớn, ở thôn thành trong khu phố cổ, phu phu hai người chen chúc trong nhà dân hai mươi mấy mét vuông, sơn hào hải vị biến thành ăn rau dưa đạm bạt..

Chất lượng cuộc sống giảm theo chiều âm, kết hôn với Bùi Hành Vũ ba năm hưởng thụ ba năm vinh hoa phú quý "Đường Tự" chịu không nổi.

Nhưng 'hắn' không dám ly hôn với Bùi Hành Vũ.

Mọi người đều biết Bùi Hành Vũ mắc chứng nóng nảy, trước kia lúc không phá sản ngược lại rất ít khi phát bệnh, hiện tại sau khi phá sản, thỉnh thoảng lại phát bệnh.

Bùi Hành Vũ phát bệnh điên cuồng không giống người khác, người khác bệnh lên thì vừa gầm vừa kêu giống như người điên, động đậy đánh người đập đồ, không có bất kỳ lý trí nào.

Đến chỗ Bùi Hành Vũ, hắn chính là an tĩnh.

Hắn chỉ biết nhìn chằm chằm một chỗ, đôi mắt giống như là nhiễm máu tươi, lại giống như ẩn giấu cự thú, nếu không cẩn thận cùng tầm mắt của hắn đối diện, sẽ không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác sợ hãi bị ăn tươi nuốt sông.

Hắn giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động có thể bộc phát bất cứ lúc nào, ai cũng không biết khi nào hắn sẽ không đè nén được bộc phát.

Cuộc sống nghèo khó cộng thêm bên cạnh có một "núi lửa" khủng bố như vậy, "Đường Tự" cảm giác cuộc sống này vô vọng, uống thuốc ngủ tự sát.

Cuộc đối thoại bên ngoài vẫn tiếp tục.

Chuẩn xác mà nói hẳn là Đường Tiêu tự nhảm, Bùi Hành Vũ một câu cũng không nói.

"Nên để cho tụi bạn học trước kia nhìn bộ dáng nghèo túng của mày hiện tại, cũng nên để cho bọn họ biết được có thể cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng chân chính!"

Hành động của Đường Tiêu khiến Đường Tự nghĩ đến một câu nói: Rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt; Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.

Căn cứ vào trí nhớ của "Đường Tự", cùng với nội dung trong sách, Đường Tự có thể biết được, khi Bùi Hành Vũ còn là người giàu nhất, người nịnh nọt nhất với Bùi Hành Vũ chính là người Đường gia, thậm chí không tiếc thông qua "thông gia" củng cố quan hệ với Bùi Hành Vũ.

Hiện tại Bùi Hành Vũ phá sản, Đường gia là người đầu tiên cùng Bùi Hành Vũ phân rõ quan hệ, thuận tiện ngay cả đứa con riêng "Đường Tự" này cũng không cần.

Hiện tại nếu y đã thành "Đường Tự", vì đáp lại thân thể này, tự nhiên phải lấy thân phận "Đường Tự" hảo hảo sống sót.

Đường Tự từ trên giường đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Căn phòng hai mươi mấy mét vuông thật sự là quá nhỏ, sau khi cách một gian phòng, căn bản cũng không có phòng khách, chỉ còn lại một phòng bếp nhỏ hẹp cùng với một cái bàn gấp.

Lúc này bàn gấp được mở ra, trên bàn bày hai ba món đơn giản một canh. Cà chua xào trứng gà, khoai tây luộc, canh trứng cà chua.

Đường Tiêu đứng ở một bên.

Toàn thân tràn ngập kháng cự cùng ghét bỏ.

Nhưng cơ hội có thể tìm được cảm giác ưu việt trên người Bùi Hành Vũ thật sự là quá khó có được, hắn cho dù không tiếp nhận được hoàn cảnh nơi này, hắn cũng phải chống đỡ đem cảm giác ưu việt cùng kỹ năng trào phúng mở ra đầy đủ nhất.

Bùi Hành Vũ ngồi ở bàn ăn cơm, giống như không nghe thấy Đường Tiêu nói vậy.

Hắn cúi đầu, Đường Tự nhìn không rõ ngũ quan của hắn.

Nhưng mặc dù Bùi Hành Vũ mặc áo trắng T và quần short rộng vài đồng không có bất kỳ kiểu dáng nào đáng nói, bóng lưng nhìn qua vẫn như cũ..

Đường Tự ở trong đầu vơ vét rất lâu, rốt cục tìm được một tính từ trong trí nhớ - quý phái tao nhã.

Không giống như một người bị hưng cảm.

Đường Tiêu nhìn thấy Đường Tự từ trong phòng đi ra, liền lập tức chuyển đề tài lên người y.

"Tao suy nghĩ cả đêm, mày nói thế nào cũng là em trai tai, làm anh trai đây nên giúp mày." Đường Tiêu nói: "Vừa lúc tài xế trong nhà từ chức, Bùi Hành Vũ không phải biết lái xe sao? Hôm nay tao tới đây chính là muốn Bùi Hành Vũ tiếp nhận công việc này, một tháng tao trả cho anh ta một ngàn đồng tiền lương."

"Cậu đây cũng không nên chê một ngàn đồng không đủ nhiều, ít nhất có thể nuôi sống hai người các ngươi."

Đường Tự không nghe lời anh, trực tiếp đi đến phòng bếp, từ trong tủ lấy ra một cái ly thủy tinh, sau đó đứng trước ấm đun nước suy nghĩ một hồi lâu, mới từ trong trí nhớ đào ra cách dùng ấm đun nước, rót một ly nước ấm.

Đường Tiêu còn ở đó bô bô lại, "Bất quá tao vừa mới nói chuyện này với Bùi Hành Vũ, nhưng hình như hắn không đồng ý. Mày nên khuyên nhủ hắn, lúc này, cũng không nên coi trọng tôn nghiêm như vậy, có thể kiếm được một phân tiền liền kiếm."

Ngón tay Đường Tự nhẹ nhàng điểm lên vách ly thủy tinh, cũng không biết có phải là nguyên nhân ánh mặt trời ngoài cửa sổ khúc xạ hay không, trên ly thủy tinh tựa hồ có hào quang chợt lóe qua.

Lúc này y mới xoay người, nói với Đường Tiêu. "Anh nói nhiều như vậy, hẳn là khát nước đi, uống chút nước này."

Đường Tiêu quả thật có chút khát nước.

Liền đưa tay nhận lấy ly nước từ trong tay Đường Tự, đang định đưa nước vào miệng, đột nhiên dừng lại.

Đâu còn là ly nước trong tay hắn! Rõ ràng là ly vàng!

Đường gia làm nghề buôn bán châu báu, Đường Tiêu đối với kim khí cũng có kinh nghiệm, cái ly trên tay bất luận là xúc cảm hay là màu sắc, đều là hàng thật, hơn nữa còn là hàng thật có độ tinh khiết phi thường cao, thậm chí có thể là vàng nguyên chất!

Trước không nói đến kỹ thuật, dựa theo giá vàng hiện tại mà tính, chỉ riêng một cái ly này giá cả đã hơn cả vạn.

Đường Tựa hồ cũng phát hiện ra vấn đề này, vội vàng đoạt lấy ly từ trong tay Đường Tiêu, "Thật ngại quá, cầm nhầm ly, tôi rót cho anh một ly nước khác"

Đường Tự nói xong, lại đi vào trong tủ lấy ly.

Một cái ly vàng khác.

Đường Tự. "Ai nha, lại cầm nhầm."

Lấy thêm, một cái bát vàng.

Đường Tự nhíu mày "Sao lại cầm nhầm quài vậy chèn?"

Sau khi liên tiếp lấy ra bát ly bằng vàng, Đường Tự rốt cục dùng giọng điệu khiển trách Bùi Hành Vũ nói. "Bùi Hành Vũ, anh đem đồ ăn bình thường nhà chúng ta đặt ở đâu? Đây đều là bảo bối gia truyền của anh, anh có thể đừng để trong tủ tùy ý như vậy không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang