• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Cảnh Sinh là một người cố chấp, hiện tại sinh mệnh đã gần cạn kiệt, muốn tìm được một người thừa kế cho Tường Phượng Lâu đã trở thành chấp niệm, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, sau đó nhất định sẽ dùng thủ đoạn để Đường Tự đi vào khuôn khổ.

Mà người không muốn Đường Tự kế thừa gia sản Đường gia chính là Đường Tiêu cùng với thế lực đứng sau lưng Đường Tiêu.

Bùi Hành Vũ và Đường Tự "lơ đãng" đem chuyện thừa kế di sản tiết lộ cho Đường Tiêu, chính là muốn Đường Tiêu đứng ra, chắn trước mặt bọn họ đối với Đường Cảnh Sinh vì họ đấu tranh.

Đây vốn là chuyện của Đường gia, cho dù đấu đến *phong khỏi trào vân cũng không liên quan đến Đường Tự.

* Gió nổi mây trào

Kế hoạch này của Bùi Hành Vũ chỉ là để mọi chuyện trở về nguyên điểm mà thôi.

Đường Tiêu lúc này có lẽ không nhìn thấu, sau đó nhất định sẽ nhìn thấu, nhưng hắn không có lựa chọn, hắn nhất định phải làm như vậy. Bằng không cũng sẽ không vội vàng muốn cùng Đường Tự tỏ thái độ như vậy.

Nghe được Đường Tự tiếp nhận chúc phúc của hắn, Đường Tiêu liền biết ý tứ của Đường Tự, thật sự không có hứng thú với di sản Đường gia.

Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Tuy rằng không biết vì sao Đường Tự lại không có hứng thú với di sản của Đường Cảnh Sinh, nhưng không thể không nói cách làm của Đường Tự là phù hợp với lợi ích của Đường Tiêu.

Chờ Đường Tiêu lái xe rời khỏi Trác Tây, dần dần có chút hồi tưởng lại, Đường Tự và Bùi Hành Vũ chính là cố ý.

Đường Tiêu híp mắt lại.

Cố ý thì cố ý đi, mặc kệ hai người kia ôm mục đích gì, trước khi chính thức thừa kế di sản, hắn sẽ để Đường Tự và Bùi Hành Vũ ràng buộc cùng một chỗ, không cách nào ly hôn.

Chuyện của Đường gia chính là một khúc nhạc nhỏ, có Đường Tiêu ở phía trước chắn, Đường Tự cũng không cần lo lắng đến ám khí đến từ Đường Cảnh Sinh.

Đến thứ bảy, Đường Tự dựa theo ước định lại đến tòa nhà điện ảnh Triều Ca, tham gia đọc kịch bản trước khi bắt đầu khởi máy.

Bùi Hành Vũ với tư cách là "người đại diện" của Đường Tự tự nhiên cũng đi theo.

Nhân vật quan trọng trong "Người vì tiền mà chết" chỉ có ba nhân vật quan trọng. Nam chính Ngô Phóng, tài thần gia hóa tên thành A Tài, đối thủ của nam chính, Đào Giang.

Về phần các nhân vật khác, đều là những nhân vật nhỏ có phân cảnh chỉ vài phút, có những nhân vật nhỏ trong suốt không biết tên, có người là Diệp Chi Vân cố ý mời diễn viên khách mời hoặc là diễn viên gần đây đang hot.



Bởi vì những nhân vật này có ít phân cảnh, nên không đến tham gia đọc thoại lần này.

Ngoại trừ ba diễn viên chính, nhân viên chủ chốt của đoàn làm phim đều tới, trên bàn họp đầy người vây quanh.

Đối với những người khác ở đây mà nói, Đường Tự tuyệt đối là một gương mặt mới, sau khi đám người đến đông đủ, việc đầu tiên Diệp Chi Vân làm chính là giới thiệu Đường Tự ra ngoài.

Người đóng vai nam chính là diễn viên hài trung niên nổi tiếng trong giới, tên là Trần Tu Hòa, bộ phim hài anh đóng vai chính đến nay vẫn còn treo trên bảng xếp hạng kỷ lục phim thoại. Trần Tu Hòa bộ dạng có chút *hàm nhiên, dáng người hơi mượt mà, gặp người chính là vẻ mặt đầy ý cười, thái độ ôn hòa.

(Hiền, hơi ngu ngơ nhưng phúc hậu)

Nghe Diệp Chi Vân nói Đường Tự sắp vào vai A Tài, Trần Tu Hòa nửa kinh ngạc nửa đùa nửa giỡn nói. "Tôi cho rằng cuối cùng đạo diễn Diệp sẽ tìm một diễn viên rất có phúc tướng vào vai A Tài, không nghĩ tới lại tìm Tiểu Đường đẹp như vậy. Nhan sắc của Tiểu Đường rất có phong phạm khi còn trẻ của ta a, đến lúc đó khẳng định có thể mê hoặc một mảng lớn."

Vốn tất cả mọi người đều xa lạ, không khí hiện trường cũng có chút khô, Trần Tu Hòa vừa mở miệng, giống như là rót chất bôi trơn, bầu không khí lập tức hòa hoãn không ít.

"Thầy Trần, anh đừng nói vậy. Tiểu Đường tuy rằng xinh đẹp, nhưng càng nhìn hắn càng cảm thấy rất có khí khái thần tài." Diễn viên Chu Tây Duy vào vai Đào Giang mở miệng nói. "Dù sao tôi nhìn cậu ta cũng cảm thấy vui vẻ về thể xác và tinh thần, giống như đột nhiên có được mấy triệu."

Chu Tây Duy là chuyên đóng vai phản diện, ngũ quan của anh thoạt nhìn rất hung dữ, giọng nói lại thô. Từ khi ra mắt đã đóng vai phản diện, từ nhân vật phản diện nhỏ đến phản diện lớn.

Không biết có phải là nguyên nhân Chu Tây Duy lớn lên quá dữ dội hay không, Đường Tự nghe Chu Tây Duy nói xong, lông tơ trên người lập tức dựng thẳng lên, theo bản năng sinh ra cảm giác sợ hãi.

Trần Tu Hòa thật đúng là nghiêm túc đánh giá Đường Tự hồi lâu, đồng ý nói: "Thật đúng là đừng nói, càng nhìn càng có cảm giác. Ánh mắt Diệp Đạo nhìn người thật đúng là độc trước sau như một."

Phần giới thiệu ngắn gọn vừa qua, chính thức bước vào giai đoạn đọc kịch bản.

Đường Tự là người mới, rất nhiều chuyện đều không hiểu, cũng may hai tiền bối hợp tác đều không phải là người không dễ ở chung gì, lúc vây đọc rất kiên nhẫn dạy Đường Tự rất nhiều.

Tuy Diệp Chi Vân nói nhân vật A Tài không phải là một nhân vật cần diễn xuất, nhưng Đường Tự sẽ không ngây ngốc cho rằng đến lúc quay phim, chỉ cần đứng cái gì cũng không cần làm là có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên cũng là ôm tâm lý học tập tham gia vây đọc kịch bản lần này.

Bản thân Đường Tự cũng có năng lực học tập mạnh mẽ, trong lòng cũng biết sau này mình chính là ăn bát cơm này, học tập cũng rất nghiêm túc.

Sau một hồi vây đọc, bao gồm cả Diệp Chi Vân, mấy tiền bối đối với ấn tượng đầu tiên của Đường Tự đều không tồi, cảm thấy y là tài năng có thể đào tạo.

Đọc thoại là đọc chậm và thảo luận về kịch bản của toàn bộ bộ phim, diễn viên có thể tăng nhận thức về nhân vật của họ cũng có thể hiểu rõ hơn về kịch bản, có thể biên kịch lại trong quá trình hoàn thiện kịch bản.

Điều này cho thấy rằng một cuộc vây đọc không phải là hai hoặc ba giờ có thể thực hiện xong thường bắt đầu vào buổi sáng cho đến khi kết thúc muộn.

Diệp Chi Vân suy nghĩ đến điểm này, liền bao cơm trưa cùng cơm tối.

Hơn 12 giờ trưa, bữa trưa đã được mang đến. Nghệ sĩ tham gia vây đọc cùng nhân viên đoàn làm phim cộng lại khoảng hai mươi người, hơn nữa nghệ sĩ mang đến người đại diện hoặc trợ lý, tổng cộng cũng quá ba mươi người.

Nhưng khi Đường Tự nhìn thấy hộp cơm trong phòng họp, đều có chút trợn mắt há hốc mồm.

Sử dụng cả hai xe đẩy.

Trần Tu Hòa ngồi bên cạnh Đường Tự phảng phất nhìn ra nghi hoặc của Đường Tự, chủ động cùng Đường Tự nói. "Xe đẩy này là của chúng ta," Hắn chỉ chỉ xe đẩy bên tay trái, trên xe đẩy đặt một cái hộp lớn màu lam, bên trong xếp hộp cơm chỉnh tề, nhìn thấy có hơn hai mươi phần, không sai biệt lắm là toàn bộ thành viên hôm nay "Mà xe đẩy này.."

Trần Tu Hòa lại chỉ một chiếc xe đẩy khác, ở bên trái không khác biệt lắm, nhưng bên trong hộp cơm lại rất nhiều, "Là của Chu lão sư."

Đường Tự.. "

Y nhìn xe đẩy, lại nhìn Chu Tây Duy.

Chu Tây Duy cũng không cảm thấy ngượng ngùng, trên mặt hung ác giật ra một nụ cười," Trần lão sư, bụng tôi có thể dung nạp. "Anh ta vỗ vỗ bụng mình," Hiện tại ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình càng ngày càng chán nản, tôi đều đã nghĩ kỹ đường lui, diễn không được, còn có thể đi mukbang. "



Diệp Chi Vân cười đáp ứng: - Chu lão sư vừa ra, đại dạ dày vương trên các nền tảng đều có thể nhường đường."

Đường Tự yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Chu Tây Duy.

Thật là đỉnh cao!

Sau đó lại yên lặng từ trong rương lấy hai hộp cơm, tìm Bùi Hành Vũ, nhét một hộp cơm cho hắn

Lúc Đường Tự ăn cơm cũng không nghiêm túc ăn, ăn một miếng nhìn Chu Tây Duy một cái, trực tiếp xem phát sóng ăn cơm.

Tốc độ ăn cơm của Chu Tây Duy thật sự rất nhanh, Lúc này Đường Tự mới ăn khoảng ba ngụm, Chu Tây Duy liền ăn xong một phần cơm hộp, hơn nữa thoạt nhìn còn không có vẻ ăn như hổ đói.

Xem mukbang tại chỗ sẽ làm cho người ta càng thêm thèm ăn, Đường Tự vừa xem Chu Tây Duy ăn cơm, một bên tự mình ăn, bất tri bất giác liền ăn xong một phần cơm hộp của mình, lại còn có một loại cảm giác chưa thỏa mãn.

"Còn muốn ăn sao?" Bùi Hành Vũ thấy y thỉnh thoảng nuốt nước miếng, liền săn sóc hỏi: "Tôi đi lấy cho cậu một phần nữa."

Đường Tự thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, mới lắc đầu, "Không cần, tôi ăn no rồi."

Chính là nhìn Chu Tây Duy ăn rát ngon, y cũng muốn ăn ăn mà thôi.

Tại sao có thể ăn ngon như vậy? Còn có dạ dày Chu Tây Duy rốt cuộc lớn bao nhiêu, làm sao có thể chứa được nhiều thứ đến? Anh ta sẽ không bể bụng đó chớ?

"Anh không ngạc nhiên?" Đường Tự thấy Bùi Hành Vũ vẻ mặt bình tĩnh, giống như đã gặp qua.

"Biết cậu chuẩn bị hợp tác với hắn, tôi đi tra một ít tư liệu." Nếu vị trí hiện tại của hắn là người đại diện của Đường Tự, tự nhiên phải chủ động đi tìm hiểu chuyện trong giới này, biết lần này Đường Tự muốn hợp tác với Trần Tu Hòa còn có Chu Tây Duy, Bùi Hành Vũ liền đi tìm tư liệu của hai người này, để tránh Đường Tự khi hợp tác với bọn họ không cẩn thận xúc phạm vào một số điều cấm kỵ.

Chu Tây Duy ngoại trừ luôn đóng vai phản diện ra, còn có một điểm được giới chuyên môn say sưa nói -- đặc biệt có thể ăn.

Anh vào nghề năm năm nay, từ vai phản diện lớn nhỏ, thù lao phim hầu như không tăng lên nhiều, trong số các diễn viên cùng giai đoạn, thù lao phim của Chu Tây Duy có thể nói là ít nhất. Thật ra Chu Tây Duy cũng không thèm để ý thù lao phim bao nhiêu, đi vào một đoàn làm phim, chỉ cần có thể làm cho anh ta ăn no là được.

Nguyên nhân một bộ phim hấp dẫn anh diễn cũng không phải kịch bản này có thể nhiều như thế nào, mà là bữa ăn của đoàn làm phim này có đủ hấp dẫn anh hay không.

Bùi Hành Vũ đem chuyện mình tra ra đều nói cho Đường Tự, Đường Tự nghe được sửng sốt.

Chờ đến khi nghỉ trưa kết thúc, ánh mắt Đường Tự luôn nhịn không được nhìn lên bụng Chu Tây Duy, nhịn không được nghĩ, trong bụng Chu Tây Duy có phải có một càn khôn khác hay không, lúc này mới có thể dễ dàng ăn nhiều thứ như vậy.

Khi ánh mắt Đường Tự không biết lần thứ mấy rơi vào bụng Chu Tây Duy, Chu Tây Duy rốt cục nhịn không được nói: "Tiểu Đường à, bụng anh Chu lại ăn thêm một người nữa cũng không thành vấn đề."

Giọng nói thô ráp, lại cố ý đè lên cổ họng, nghe có vẻ rợn người.

Đường Tự giật mình, vội vàng làm tốt, bộ dáng học sinh giỏi, mắt cũng không dám phiêu phiêu khắp nơi.

Những người khác đều nở nụ cười ra tiếng, trong khoảng thời gian ngắn không khí trong phòng họp rất là vui vẻ.

Lần này vây đọc kịch bản cho đến khoảng mười một giờ đêm mới kết thúc, ngồi trong phòng họp một ngày, mọi người khó tránh khỏi có chút mệt mỏi.

Diệp Chi Vân nói muốn đi tụ tập ăn tối cũng rất ít người hưởng ứng, thật sự là quá mệt mỏi.

Không có biện pháp tụ tập ăn cơm cũng chỉ có thể đẩy lần sau, chờ ngày khởi động lại hẹn ra ngoài tụ tập một chút.

Đoàn người từ tòa nhà điện ảnh Triều Ca đi ra, bóng đêm bên ngoài đã rất nồng đậm.



Đêm mùa hè, gió thổi tới còn mang theo một chút sóng nhiệt, bất quá nhiệt độ so với ban ngày giảm xuống không ít, không còn là loại nhiệt độ nóng rực.

Điểm này, xe buýt và tàu điện ngầm gần như đều ngừng hoạt động, Đường Tự và Bùi Hành Vũ muốn trở về chỉ có thể bắt taxi.

Đường Tự trong lòng tính toán từ nơi này bắt xe về nhà, dưới tình huống không có phiếu giảm giá phải bỏ tiền ra, nhanh chóng nắm lấy tay Bùi Hành Vũ, nhỏ giọng bên tai Bùi Hành Vũ nói. "Ngươi" nhịn chút a, nếu thật sự nhịn không được, ngươi liền cắn ta một cái đi. "

Bùi Hành Vũ.."

Hắn phản ứng một chút, hiểu.

Tay hắn giật giật một chút, đổi thành chủ động đem tay Đường Tự đặt ở trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên, "Được rồi."

Đường Tự dùng một bên tay lấy điện thoại di động ra bắt taxi, lúc giá vé hiện lên y còn cố ý nghiêng người, không cho Bùi Hành Vũ nhìn thấy tiền vé trên điện thoại di động, miễn cho kích thích Bùi Hành Vũ.

Đang lúc muốn ấn nút bắt taxi, Chu Tây Duy đi tới bên cạnh bọn họ, chủ động mở miệng nói: "Tôi đưa hai người về đi."

Trong khoảng thời gian 0 giờ mấy giây, Đường Tự kịp thời dừng nút "Gọi taxi nhanh", thu điện thoại di động vào trong túi, hướng Chu Tây Duy lộ ra một nụ cười cảm kích, "Vậy thì phiền toái Chu lão sư."

"Không phiền" Chu Tây Duy nói. "Các cậu bây giờ ở đây chờ một lát, tôi đi tới chỗ bãi đậu xe lái xe lên."

Vài phút sau, Đường Tự và Bùi Hành Vũ liền nhìn thấy một chiếc xe Ngũ Lăng Hồng Quang đã rớt sơn điên cuồng hướng bọn họ chạy tới, cuối cùng dừng ở trước mặt bọn họ.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt hung dữ của Chu Tây Duy đủ để dọa đứa nhỏ khóc lóc, "Lên xe đi, tôi đưa hai người trở về."

Đường Tự Bùi Hành Vũ.. "..."

Xe miễn phí so với mình bắt xe tốt hơn, Đường Tự và Bùi Hành Vũ cảm ơn Chu Tây Duy sau đó mở cửa lên xe.

Chu Tây Duy hỏi bọn họ: "Hai người sống ở đâu?"

Đường Tự. "Trác Tây ạ."

Chu Tây Duy. "Thật trùng hợp, tôi cũng ở lại một mảnh đó. Có thời gian, chúng ta hãy đi lượn xung quanh a"

Mọi người đều biết, Trác Tây kia một khu ổ chuột nổi danh ở Ninh Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK