• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Hành Vũ lưu luyến liếm trên cổ Đường Tự một cái, mới buông miệng đứng dậy.

Đường Tự lập tức đứng theo, đạp dép lê trên chân, ôm chăn lui về phía sau vài bước, cả người lui vào trong góc, cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Hành Vũ.

Mắt trừng trừng to.

Nhìn qua giống như một con mèo xù lông, phô trương thanh thế dùng phương thức xù lông đe dọa đối thủ.

Bùi Hành Vũ lúc này đã khôi phục lý trí.

Chuyện xảy ra lúc trước ở trong đầu hắn hiện lại, ánh mắt có chút lạnh lại ở trong phòng liếc một lượt, cuối cùng rơi xuống chân giường.

Có một chai thuốc màu trắng ở đó.

Bùi Hành Vũ khom lưng nhặt bình thuốc lên.

Bùi Hành Vũ đối với thuốc đựng trong bình thuốc cũng không xa lạ, đây là thuốc ngủ bác sĩ kê cho hắn.

Bởi vì hắn có chứng hưng cảm, buổi tối luôn ngủ không ngon, bác sĩ liền kê cho một lọ thuốc ngủ, nhưng hiệu quả cũng không tốt, Bùi Hành Vũ uống thuốc cũng không ngủ được, cuối cùng dứt khoát không uống.

Hắn nhớ rất rõ không sai, trong bình thuốc hẳn là còn có hơn phân nửa bình, nhưng lúc này hắn mở bình thuốc ra, trong bình trống rỗng, một viên thuốc ngủ cũng không có.

Lại kết hợp với hình ảnh nhìn thấy lúc trước, trong lòng Bùi Hành Vũ đại khái có một chút suy đoán.

Mặc dù những suy đoán này có chút lớn mật, nhưng sau khi loại trừ tất cả yếu tố không có khả năng, còn lại cho dù không thể tưởng tượng nổi, cũng là chân tướng.

"Cậu uống thuốc? Bùi Hành Vũ ngồi xuống bên giường, nhìn Đường Tự hỏi, thanh âm lạnh lùng, tràn ngập cảm giác áp bách.

Đường Tự trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào, hai gò má phồng lên, giống như một con cá nóc chịu đựng tức giận, tròn trịa, toàn thân đều tản ra khí tức cự tuyệt đối thoại với Bùi Hành Vũ.

Bùi Hành Vũ gãi ngón tay, cảm thấy ngón tay có chút ngứa, muốn chọc một cái vào mặt Đường Tự.

Mặc dù trong lòng rục rịch, nhưng biểu tình trên mặt Bùi Hành Vũ lại càng lạnh, thanh âm của hắn trầm xuống," Đường Tự chân chính đã đi đâu? "

Hắn vốn mang theo tâm tư thăm dò, nhưng giọng điệu hỏi lại thập phần chắc chắn.

Đường Tự cả kinh, Bùi Hành Vũ sao lại biết y không phải là" Đường Tự "nhanh vậy hả?

" Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, "Đường Tự ngoài mạnh trong yếu phản bác," Ta chính là Đường Tự! "

Có lẽ bởi vì chột dạ, mặt y không còn phồng lên như trước, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh, không dám đối mặt với ánh mắt Bùi Hành Vũ.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Đường Tự lại cảm thấy không đúng.

Y cần gì chột dạ, y chính là Đường Tự không sai a, lại không phải nói dối, chỉ là không phải" Đường Tự "trong miệng Bùi Hành Vũ thôi.

Nghĩ như vậy, Đường Tự lại cảm thấy mình hợp tình hợp lý, trong nháy mắt lại tức giận thành cá nóc.

Ông đây siêu hung dữ!

Mi đừng đến đây à nha!

Không biết một loạt biểu tình vừa rồi của y đều rõ ràng chiếu vào mắt Bùi Hành Vũ, những biểu tình này lại cơ hồ bán đứng nội tâm của cậu, Bùi Hành Vũ càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.

Hắn ra vẻ nghiêm túc nói:" cậu có biết rằng xã hội loài người có một quy định không? "

Dự cảm nói cho Đường Tự biết đây không phải là một quy định tốt đẹp gì cho cam, căng thẳng nói." Không biết, cũng không muốn biết, anh đừng có mà điêu! "

Chỉ thiếu chút nữa che tai mình hô to ta không nghe ta không nghe.

" Sau khi kiến quốc không được thành tinh. "

Đường Tự không muốn nghe, Bùi Hành Vũ hết lần này tới lần khác muốn nói cho Đường Tự Nghe. Còn từng chữ từng chữ, từng chữ tròn trịa, nhấn âm rõ ràng, chỉ sợ Đường Tự nghe không thấy.

Lại là sau khi kiến quốc không được thành tinh!

Đường Tự như một con cá nóc nhụt chí, cả người đều nằm liệt trên giường, những lời này tựa như chú kim cô siết chặt Tôn Ngộ Không.

Nhưng nghĩ lại, Đường Tự lại cảm thấy không đúng, Bùi Hành Vũ làm sao biết y là sau khi kiến quốc mới thành tinh?

Y chỉ cần cắn chết bản thân là trước khi kiến quốc đã thành tinh không phải là được sao?

Đường Tự lập tức lấy lại tinh thần, lẩm bẩm từ trên giường đứng lên, đứng ở trên giường từ trên cao nhìn xuống Bùi Hành Vũ, loại độ cao này nhìn xuống, làm cho y cảm thấy mình có khí thế cực kỳ, nói chuyện càng tràn ngập sức mạnh.

Hắn chống nạnh, khí thế kinh người." Ta chính là đại yêu thành tinh ngàn năm, so sánh ta với tiểu yêu quái sau khi kiến quốc mới thành tinh, quả thực chính là vũ nhục ta có được không? "

Đường Tự hồi tưởng lại lúc ấy gặp phải đại yêu, khí thế trên người đại yêu, sau đó liền bắt chước. Y há to miệng với Bùi Hành Vũ," Ngao ô~ "một tiếng, hung dữ nói." Có tin ta hiện tại một ngụm liền cắn chết ngươi? "

Ngay sau đó lại" Ngao ô "một tiếng.

Đáp lại Đường Tự là một mảnh lặng thinh.

Đường Tự đầu ghé sát lại, nhìn đi, Bùi Hành Vũ lúc này khẳng định bị y dọa đến run rẩy.

Y hơi cúi đầu nhìn trộm phản ứng của Bùi Hành Vũ, nhưng cũng không run rẩy như trong tưởng tượng, ngược lại Bùi Hành Vũ còn phi thường không sợ chết ngẩng đầu nhìn chăm chú vào y.

Trong ánh mắt không có sợ hãi, giống như còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

" Ngươi.. ngươi cười cái gì? Đường Tự chống thắt lưng cổ họng thô bạo nói. "Lại nhìn. Nhìn lại.. Ta sẽ ăn ngươi!"

Nghiến nhe răng về phía Bùi Hành Vũ.

Ý cười trong mắt Bùi Hành Vũ càng sâu, khi mở miệng lần nữa, trong giọng nói cũng nhiễm ý cười nhàn nhạt, "Tiểu yêu quái, ngươi bại lộ."

Đường Tự phản ứng trong chốc lát.

Đường Tự.. "..."

Nhân loại! Ngươi quá xảo quyệt!

Kiêu ngạo trong nháy mắt bị dập tắt, nhưng Đường Tự vẫn phô trương thanh thế như trước, "Ai.. Ai là tiểu yêu quái? Ông đây là đại yêu! Một ngụm đại yêu có thể nuốt chửng ngươi."

Bùi Hành Vũ biết rõ nếu tiếp tục trêu chọc thật đúng là có khả năng chọc giận Đường Tự, lập tức theo lời Đường Tự nói. "Được rồi, cậu là đại yêu, đại yêu lợi hại nhất trong thiên địa."

Ba chữ lợi hại nhất thành công lấy lòng Đường Tự, y bèn ngồi xuống.

Thế nhưng chiều cao so với Bùi Hành Vũ thấp hơn một chút, sau khi ngồi xuống không còn cao hơn Bùi Hành Vũ, khí thế liền mất sạch.

Vì thế y hì hục cuộn chăn lại một cục, tự mình ngồi lên trên chăn, giơ tay ưỡn ngực ngồi xuống, khó khăn lắm mới ngang bằng với Bùi Hành Vũ.

Một cái chăn ngược lại bị y ngồi ra thanh khí thế vương tọa.

Bùi Hành Vũ lần nữa nhịn xuống xoa xoa xúc động của Đường Tự, chính trực nói: "Cho nên Đường Tự chân chính đâu rồi?"

"Hẳn là đã qua đời." Ngữ khí Đường Tự không còn cường ngạnh như trước, dù sao thân thể này là "Đường Tự", y có được thân thể người ta phải tôn trọng.

Đáp án này cùng Bùi Hành Vũ suy đoán không sai biệt lắm, hơn phân nửa bình thuốc ngủ uống tám chín phần mười là không sống nổi.

Trong lúc nhất thời, tâm tình Bùi Hành Vũ có chút phức tạp.

Sau khi phá sản, trạng thái tinh thần của hắn càng ngày càng lụn bại, mỗi ngày đều tốn rất nhiều thời gian và công sức để khống chế cảm xúc của mình sắp mất khống chế, mới không phát hiện ra sự tuyệt vọng của "Đường Tự".

Nếu có thể sớm một ngày phát hiện, ly hôn với "Đường Tự", có phải cậu ta sẽ không nghĩ quẫn?

Đương nhiên hiện tại nghĩ lại vấn đề này đã vô ích, hắn thu liễm tâm tình phức tạp, chuyển đề tài: "'ngươi' có thể nói cho tôi bản thể của ngươi là gì không?"

Vì sao nhìn thấy Đường Tự hiện tại, tâm tình của hắn sẽ trở nên bình thản? Cảm xúc nóng nảy dường như mất tích..

"Hổ!" Đường Tự nói không cần suy nghĩ.

Y ở đỉnh núi trước đó, may mắn nhìn thấy bản thể của đại yêu một lần.

Bất quá khoảng cách quá xa, Đường Tự cũng không có nhìn rõ ràng, loáng thoáng là một con hổ khổng lồ, sau lưng hình như có một đôi cánh, Đường Tự cũng không dám xác định.

Tuy rằng mơ hồ, nhưng khí thế quả thật uy mãnh. Điều này làm cho bản thể là một quả nắm tay lớn như Kim Nguyên Bảo Đường Tự thập phần hâm mộ.

Cho nên lúc này Bùi Hành Vũ hỏi y bản thể là cái gì, nghĩ đến đầu tiên chính là tư thế uy mãnh ngày đó trong rừng nhìn thấy.

Vì để cho lời nói của mình càng dễ tính một chút, Đường Tự hai tay cong thành móng vuốt, hung dữ hướng về phía Bùi Hành Vũ hư hư cào một cái, cổ họng đè xuống, phát ra một đạo trầm thấp tràn ngập lực uy hiếp "Ngao ô~"

Đương nhiên, cái gọi là trầm thấp cùng uy hiếp, chỉ tồn tại trong tưởng tượng của Đường Tự.

Ở trong mắt Bùi Hành Vũ, Đường Tự chính là một con mèo giương nanh múa vuốt tiếp tục phô trương thanh thế, hơn nữa còn là mèo con.

Lúc này Bùi Hành Vũ rốt cục nhịn không được, đưa tay sờ một cái lên đầu Đường Tự.

Cảm giác thật tốt, không hổ là miêu yêu.

Đường Tự còn không biết mình đã bị Bùi Hành Vũ định tính là miêu yêu, bất quá y có cảm giác được hơi thở của Bùi Hành Vũ trở nên nhu hòa, cá nhân thật thoạt nhìn càng ôn nhu hơn rất nhiều.

Không phát điên nữa, phải không?

Đường Tự lại nhìn Bùi Hành Vũ một cái, thấy Bùi Hành Vũ thần thái bình thản, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bầu không khí trong phòng cuối cùng được nới lỏng.

Không bao lâu có chuông điện thoại di động vang lên, Đường Tự phản ứng trong chốc lát, mới nhớ tới đây là điện thoại di động của cậu.

Theo phương hướng tiếng chuông truyền đến tìm được điện thoại di động, nhìn thoáng qua tên người gọi Quách Hướng Đông.

Ai vậy?

Chờ đối diện cúp điện thoại, Đường Tự rốt cục từ trong trí nhớ của "Đường Tự" tìm ra thân phận của Quách Hướng Đông.

Quách Hướng Đông, tự xưng là Triều Ca truyền hình điện ảnh săn tìm ngôi sao, "Đường Tự" ngày hôm trước đi dạo phố bị hắn ngăn lại, hắn đối với "Đường Tự" nói ngoại hình của 'cậu' rất thích hợp trong giới giải trí, có thể giới thiệu "Đường Tự" cho người đại diện của triều ca truyền hình điện ảnh, trợ giúp "Đường Tự" vào giới giải trí trở thành đại minh tinh.

Quách Hướng Đông hướng "Đường Tự" vẽ một cái bánh lớn phi thường mê người, "Đường Tự" bị nói động tâm. Cho rằng sau khi vào làng giải trí có thể trở thành đại minh tinh, tiền kiếm được đều lấy trăm triệu kế. Ngay lập tức đáp ứng Quách Hướng Đông nguyện ý vào làng giải trí thử một lần.

Quách Hướng Đông nhìn ra "Đường Tự" cần dùng gấp tiền, liền nổi lòng ác độc, nói giúp "Đường Tự" giới thiệu người đại diện không thành vấn đề, nhưng "Đường Tự" nhất định phải giao cho hắn một khoản phí giới thiệu, vừa mở miệng liền đòi một vạn đồng.

"Đường Tự" ở đâu có một vạn đồng? Nhưng 'cậu' coi việc gia nhập làng giải trí là cơ hội cuối cùng để trở mình, dù thế nào cũng muốn có được cơ hội này.

Vì thế liền trở về Đường gia, muốn người Đường gia mượn một khoản tiền này, còn hứa hẹn chờ mình đỏ nhất định sẽ lập tức trả lại số tiền này.

Người Đường gia không chỉ không cho, còn nhục nhã "Đường Tự" một phen, nói 'cậu ta' nói chuyện viễn vong, cả đời đều không nổi nổi.

Đoạn ký ức này càng ngày càng rõ ràng trong đầu Đường Tự.

Vừa vặn điện thoại của Quách Hướng Đông lại gọi tới.

Đường Tự lần này trực tiếp tiếp nhận.

Không đợi hắn mở miệng, Quách Hướng Đông liền bùm bùm nói một đống lớn, "Đường Tự cậu rốt cuộc đã suy nghĩ kỹ chưa? Suy xét tốt thì cho tôi một câu trả lời, cơ hội để tham gia vào làng giải trí là rất quý, nếu cậu không đưa tiền, tôi sẽ chuyển cơ hội này cho người khác!"

"Ngoài ra, tôi muốn khuyên cậu một câu, tốt nhất là ly dị chồng của cậu bây giờ. Nếu kiên trì giữ thân phận đã kết hôn, người đại diện sẽ không chọn cậu đâu, không nói chuyện đó, fan hâm mộ cũng sẽ không có luôn đấy, cậu có đẹp đến đâu cũng vô dụng."

"Cho nên tôi đề nghị cậu nhanh chóng cùng chồng mình ly hôn đi."

* * *

Hiệu quả thu âm của điện thoại di động giá rẻ không được tốt, cho dù không mở loa, Bùi Hành Vũ ở một bên vẫn nghe rõ giọng Quách Hướng Đông.

Phía trước còn tốt, chỉ cảm thấy Đường Tự phỏng chừng là gặp phải kẻ lừa đảo.

Nghe được phía sau Quách Hướng Đông nói đề nghị Đường Tự cùng hắn ly hôn, Bùi Hành Vũ xao động.

Loại xao động này Bùi Hành Vũ phi thường quen thuộc, phần lớn thời gian đều là cảm thấy mình không có tiền mới có thể như vậy.

Đường Tự nghe Quách Hướng Đông bên kia điện thoại nói chuyện, nghe mà lông tơ dựng thẳng lên, một cỗ cảm giác nguy hiểm từ sống lưng dâng lên, trong nháy mắt tứ chi run rẩy.

Y cứng ngắc quay đầu về phía Bùi Hành Vũ, đối diện với một đôi mắt đỏ thẫm.

Bùi Hành Vũ lại điên rồi!

Đường Tự ngay cả lời cũng không dám nói chuyện với Quách Hướng Đông vội vàng cúp điện thoại, lại cuộn chăn rụt vào trong góc.

Bùi Hành Vũ đến gần hắn, thanh âm lạnh đến mức muốn đóng băng chung quanh.

"Em muốn ly dị tôi?

" Em muốn rời bỏ tôi?

Đường Tự co lại thành một đoàn, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, lập tức phủ nhận tam không, "Không phải, không có, ta không muốn."

Vừa dứt lời, Bùi Hành Vũ đã nhào tới, gậm cắn chỗ cắn trước đó.

Vẫn không dùng sức như trước, nhưng lần này liếm rất nhiều.

Bùi Hành Vũ chỉ cảm giác có mùi gọi là "Ta có được tài phú vô tận" chui vào đầu hắn, hắn rất nhanh liền tỉnh táo.

Hắn đứng dậy, nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Đường Tự, đang muốn xin lỗi, liền nghe Đường Tự tố cáo. "Ngươi có thể đừng cắn ta không?"

Bùi Hành Vũ. "Vì sao?"

Đường Tự suy nghĩ một chút, vơ vét tri thức trong trí nhớ "Đường Tự".

Một lúc sau, cuối cùng y cũng

Tìm thấy những gì y muốn.

Đường Tự. "Sẽ trúng độc kim loại nặng."

Dừng một chút, lại nghiêm túc thêm vài phần, nghiêm mặt nói. "*Trúng độc kim loại nặng sẽ chết người, hậu quả rất nghiêm trọng á nha!"

(*Ngộ độc kim loại nặng thường xảy ra khi các mô mềm của cơ thể hấp thụ quá nhiều một kim loại cụ thể. Các kim loại phổ biến nhất mà cơ thể con người có thể hấp thụ với lượng độc hại là: Thủy ngân, chì, cadimi, thạch tín)

Góc tự kỷ:

Tui hơi rối việc xưng hô. Bạn Đường Tự ở trong núi 1000 năm nên tui nghĩ khi hoảng lên hoặc ra dẻ thì xưng ta kêu ngươi cho hợp

Bạn Bùi Hành Vũ thì nghĩ bạn Tự là yêu nên cũng có thể xưng ta ngươi.

Tui nghĩ vậy đó nên để vậy. Nếu bạn đọc thấy khó chịu và có thể góp ý. Thì góp ý nhé.

Chân thành cảm ơn các bạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK