• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tự cùng Bùi Hành Vũ hiện đang sống ở một nơi gọi là Trác Tây nằm ở ngoại ô Cao Ninh Thành.

Không giống như những nơi khác ở Cao Ninh, phần lớn nơi này đều là nhà dân tự xây, nổi tiếng cho người thuê nhà nhiều.

Họ đang ở trong một tòa nhà dân cư tự bốn tầng, nhà của bọn họ ở tầng ba, trên một hành lang tổng cộng có bốn hộ gia đình, mỗi một phòng đều rất nhỏ, bất quá cũng may có nhà vệ sinh riêng biệt.

Phòng của Bùi Hành Vũ ở gian cuối hành lang, cách cầu thang xa nhất.

Đường Tự và hắn từ Triều Ca trở về, vừa lúc 5 giờ.

Thời gian này vừa vặn là công nhân làm việc tan tầm còn là thời điểm học sinh tan học, cả nhà dân ở mười hai hộ gia đình, giờ này liền náo nhiệt hẳn lên.

Quạt xả khói, trẻ em lớn nhỏ chạy tán loạn ở hành lang, bãi đất trống, cửa còn truyền đến tiếng xe điện đè lên vang dội..

Ồn ào ầm ĩ, tựa như vĩnh viễn không an tĩnh được.

Mặc dù Đường Tự và Bùi Hành Vũ đã chuyển vào một tuần, nhưng bọn họ vừa xuất hiện, lại trở thành tiêu điểm của tầm mắt.

Ngoại trừ bọn họ ngoại hình xinh đẹp ra, nguyên nhân quan trọng nhất là bọn họ cùng nơi này quá không hợp nhau, thoạt nhìn hoàn toàn không phải là người của một giới.

Một số người sẽ đặt một số câu hỏi không có khoảng cách trước mặt họ, có người thì thầm thì to nhỏ nói sau lưng.

Trước kia "Đường Tự" phi thường để ý vấn đề này, không chỉ là người nơi này, thậm chí mỗi một tấc không khí nơi này đều sẽ mang đến cảm giác vũ nhục cho "Đường Tự".

Ngược lại Bùi Hành Vũ thích ứng rất tốt, hắn có thể mặc một bộ âu phục hơn trăm vạn đi tới các loại địa điểm cao cấp, cũng có thể tiếp nhận ăn mặc đồ vỉa hè bình thản ở chốn này.

Đường Tự từ trong trí nhớ của "Đường Tự" biết được, ngoại trừ phát điên ra, Bùi Hành Vũ sau khi phá sản dường như sống không khác gì trước kia.

Nghĩ tới đây, Đường Tự không thể không bội phục tâm tính của Bùi Hành Vũ.

Từ Cao Ninh thành giàu nhất đến chỉ có thể ở khu ổ chuột, chênh lệch như vậy không khác gì từ thiên đường rớt xuống địa ngục, phần lớn ai cũng sụp đỗ, "Đường Tự" chính là một trong số đó. Nhưng Bùi Hành Vũ lại có thể tiếp nhận chênh lệch như vậy, tâm tính như vậy quả thật đáng để nể.

Không à..

Đường Tự lại lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình, ai nói Bùi Hành Vũ không sụp đổ, cũng không phải ngày qua ngày càng nổi điên sao?



Hẳn là lúc tỉnh táo làm bộ như không có chuyện gì mà thôi.

"Không vào nhà hả?"

Thanh âm Bùi Hành Vũ từ bên tai Đường Tự vang lên, gọi lại suy nghĩ của Đường Tự.

Đường Tự lúc này mới phát hiện bọn họ đã về đến cửa, Bùi Hành Vũ mở cửa phòng, nhìn y bần thần đứng ở cửa không đi vào.

Đường Tự ngẩng đầu nhìn Bùi Hành Vũ một cái, đột nhiên nghiêm túc hứa hẹn. "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ sớm kiếm tiền, để cho anh sớm một chút từ nơi này chuyển ra ngoài."

Mục tiêu là tự do lên tàu điện ngầm tự do mua vé xe buýt vẫn còn quá nhỏ, y là một yêu quái có chí hướng lớn, nhất định phải giúp Bùi Hành Vũ thực hiện tự do thuê nhà!

Bùi Hành Vũ lần thứ hai nhìn thấy ý nghĩ trong ánh mắt Đường Tự. "..."

Đường Tự thấy Bùi Hành Vũ không nói gì, lại ngữ khí kiên định lặp lại một lần, "Tôi sẽ nuôi anh đó nha!"

Những lời này của y nói thập phần lớn tiếng, cách âm nhà dân lại không tốt, nhà bên cạnh đều nghe thấy, có người thò đầu ra dòm ngó.

Bọn họ nhìn Đường Tự lại nhìn Bùi Hành Vũ thân ảnh bình thường ẩn vào trong phòng, vẻ mặt xem chuyện vui.

Bùi Hành Vũ mặt không chút thay đổi kéo Đường Tự đi vô nhà.

Đường Tự đại khái cũng ý thức được vấn đề, dùng tiếng cười vô tri che dấu sự xấu hổ của mình.

"Buổi tối ăn mì?" Bùi Hành Vũ trực tiếp nhảy qua đề tài này, hỏi Đường Tự.

Đường Tự vội vàng đáp ứng.

Mười mấy phút sau, Bùi Hành Vũ bưng hai chén mì từ trong phòng bếp đi ra, "Đem bàn trải ra, ăn cơm."

"Được." Động tác Đường Tự lưu loát mở bàn gấp ra.

Vừa vặn Bùi Hành Vũ đi ra, đem hai chén mì đặt ở trên bàn.

Mì là mì canh đơn giản nhất, phía trên đắp trứng và vài lá rau xanh.

"Trong nhà không còn thịt, ngày mai tôi đi mua." Bùi Hành Vũ đưa đũa cho Đường Tự, hắn biết Đường Tự là mèo yêu, mèo đều thích ăn thịt.

Đường Tự hút một miếng mì, để tiết kiệm tiền, mì trong nhà là do Bùi Hành Vũ tự mình làm bằng bột mì, rất dai và ngon.

Hương vị của canh vừa vặn, mùa hè đến ăn một bát liền thanh mát sảng khoái.

Đường Tự ăn một ngụm mì uống một ngụm canh, chờ sau khi nuốt toàn bộ, y mới nói. "Không cần, tôi không phải rất thích ăn thịt."

Là một nguyên bảo tinh y cũng không có ham muốn nhiều về đồ ăn, ăn cái gì cũng không sao cả, hiện tại quan trọng nhất là tiết kiệm tiền cho gia đình.

Bùi Hành Vũ chỉ cảm thấy Đường Tự lại thương hại hắn, muốn tiết kiệm tiền cho hắn. Lập tức cũng không rối rắm vấn đề này, lại nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu Đường Tự, không hổ là mèo yêu, tóc tinh tế mềm mại, sờ lên rất thoải mái.

Lúc Bùi Hành Vũ thu tay lại, không khỏi gãi ngón tay, ánh mắt nhìn Đường Tự mang theo chút rục rịch.

Không biết bản thể Đường Tự là như thế nào, sờ lên có thoải mái hơn hay không.

Đường Tự đang ăn mì chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này lại xuất hiện.



Y cảnh giác ngẩng đầu nhìn Bùi Hành Vũ, mang theo ghế đẩu lui về phía sau vài bước, cả người dựa lên tường.

Bùi Hành Vũ sẽ không phát điên chứ?

Bùi Hành Vũ vừa nhìn biểu tình Đường Tự liền đoán được Đường Tự nghĩ đến cái gì, cũng không giải thích, mà là đứng lên, vẻ mặt khó lường đi về phía Đường Tự.

Đường Tự cảm thấy có chút không đúng, nhưng lúc này cũng không rảnh suy nghĩ chỗ nào không đúng, y đối với Bùi Hành Vũ phát điên có loại sợ hãi bản năng.

Hận không thể bám dính lên vách tường, ngẩng đầu luống cuống nhìn Bùi Hành Vũ.

Có kinh nghiệm mấy lần trước, lần này nghiêng đầu sang bên phải, lộ ra cổ bên trái, sau đó nhắm mắt lại, chờ lên măm.

Nỗi đau trong dự đoán không đến, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai y.

Đường Tự đầu tiên mở một con mắt muốn vụng trộm thăm dò một chút, thấy Bùi Hành Vũ đứng trước mặt y, biểu tình trên mặt cũng khôi phục ôn hòa, là trạng thái không điên.

Lần này mở con mắt thứ hai ra, vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.

Vài giây sau, Đường Tự trừng mắt nhìn Bùi Hành Vũ, "Ngươi" đùa giỡn ta! "

" Lần sau trực tiếp chạy có biết không? "Bùi Hành Vũ tiếp tục ngồi trở lại ăn mì, vẻ mặt bình thản, tựa như đang nói chuyện của người khác.

Đường Tự không lập tức trả lời, mà là di chuyển ghế lại trở lại chỗ ngồi ban đầu, gắp một ngụm nhai cho đỡ hoảng.

" Tôi cảm thấy anh sẽ không đánh tôi đâu. "Y lẩm bẩm.

Thanh âm rất nhỏ, nhưng Bùi Hành Vũ vẫn nghe thấy.

Bùi Hành Vũ liền cười," Cảm thấy tôi sẽ không đánh cậu, vậy cậu còn sợ cái gì? "

Đường Tự buông đũa xuống nghiêm túc giải thích." Sợ là một loại bản năng, cùng với tin tưởng là hai chuyện khác nhau. "

" Còn nữa.. "Y lập tức tìm không ra từ ngữ gần một bước giải thích, châm chước hồi lâu, mới nói." Tôi kỳ thật là tin tưởng anh.. Anh sẽ không để bản thân làm chuyện tổn thương người khác. "

Con người này rất lý trí.

Bùi Hành Vũ mắc chứng nóng nảy nhiều năm như vậy, ngoại trừ lời đồn bên ngoài rất khủng bố, Đường Tự hoặc là" Đường Tự "đều chưa từng thấy hắn thương tổn ai, mỗi lần đều là dùng lý trí đem điên cuồng khắc chế xuống.

So với lời đồn, mà Đường Tự là tận mắt nhìn thấy, lại kết hợp với trí nhớ của" Đường Tự "để đưa ra kết luận này.

Đúng như lời y nói, sợ hãi là bản năng, y không khống chế được, nhưng y cũng tin tưởng Bùi Hành Vũ sẽ không để cho điên dại khống chế lý trí, làm ra chuyện khó có thể vãn hồi.

Bùi Hành Vũ đại khái hiểu được ý tứ của Đường Tự, chỉ cười cười, không nói gì nữa.

Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Tự chủ động đi rửa chén, vừa rửa vừa suy nghĩ nhiều chuyện.

Ở chung với Bùi Hành Vũ hai ngày, ngoại trừ lúc Bùi Hành Vũ phát điên, y và Bùi Hành Vũ ở chung cũng không tệ lắm.

Y cũng gần như tiêu hóa quy tắc của xã hội loài người.

" Đường Tự "và Bùi Hành Vũ là bạn đời hợp pháp được pháp luật bảo hộ, mà bây giờ y trở thành" Đường Tự ", phải tiếp nhận tất cả" Đường Tự ", bao gồm cả Bùi Hành Vũ là bạn đời hợp pháp này.

Nói cách khác y hiện tại cùng Bùi Hành Vũ là một gia đình.



Đương nhiên, y cũng biết y có thể cùng Bùi Hành Vũ đề nghị ly hôn, nhưng vừa nghĩ đến thái độ của Bùi Hành Vũ vừa nghe hai chữ" ly hôn "liền phát điên, Đường Tự liền đem lựa chọn này bỏ qua.

Còn nữa, Bùi Hành Vũ thật sự là quá thảm, nếu đã có duyên trở thành bạn đồng hành của Nguyên Bảo Tinh như y, vậy y phải để Bùi Hành Vũ thoát ly hoàn cảnh hiện tại là được rồi.

Đường Tự có thể dùng kỹ năng điểm thạch thành vàng chế tạo ra một ít đồ vàng cho Bùi Hành Vũ, giúp Bùi Hành Vũ thoát khỏi trạng thái nghèo khó. Nhưng xã hội loài người cũng có quy tắc của xã hội loài người, Đường Tự từ trí nhớ của" Đường Tự "biết được, đồ vàng cũng có" chứng minh thư "của mình, không có chứng minh, rời khỏi tay mình cũng cần có lời giải thích liên quan như từ đâu mà có chẳng hạn.. v. V rất dễ dàng bị bộ phận liên quan theo dõi, rước lấy phiền toái không cần thiết.

Quy định" sau khi kiến quốc không được thành tinh "có thể đè Đường Tự đến gắt gao, chứ đừng nói là pháp luật của thế giới nhân loại.

Bên này y vừa nghĩ như vậy, trong ti vi nhỏ trong phòng khách liền truyền ra một tiếng ầm ầm, Đường Tự tò mò thò đầu nhìn tv, liền nhìn thấy trong TV có một thứ gì đó đập vào sa mạc, sau một tiếng nổ lớn, khói dày đặc dâng lên, mây trên bầu trời bùm ra tán loạn, từng thớ nấm mây.

Tay Đường Tự run lên, chén trên tay ném trở lại bồn rửa chén.

Bùi Hành Vũ nghe được động tĩnh, hỏi y:" Đường Tự, không sao chứ? "

Trong phòng bếp trầm mặc trong chốc lát, mới vang lên thanh âm Đường Tự." Không có việc gì, tay trơn trượt. "Âm cuối còn run rẩy.

Bùi Hành Vũ nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy Đường Tự Thật không có việc gì liền tiếp tục chuyện trên tay mình.

Đường Tự từ trong phòng bếp đi ra, trên TV còn đang chiếu video vừa rồi.

Một đám mây nấm khác mọc lên sau bùng nổ. Tiếng nổ phảng phất nổ tung trái tim Đường Tự, y không khỏi tiến sát vào người Bùi Hành Vũ.

Bùi Hành Vũ không rõ nguyên nhân.

Lúc này trên TV truyền đến thanh âm nói chuyện," Chuyển phát nhanh Đông Phong, giao hàng là sứ mệnh, thời gian 24/24, định vị chuẩn xác, giao hàng toàn cầu. ". Nha𝗇h 𝐦à khô𝗇g có quả𝗇g cáo, chờ gì tì𝐦 𝗇gay -- 𝒯𝗿𝑼 𝐦𝒯𝗿uyệ𝗇.𝓥N --

Đường Tự run rẩy thanh âm hỏi Bùi Hành Vũ," Giao hàng toàn cầu là có ý gì? "

Bùi Hành Vũ tuy rằng không rõ lí do Đường Tự sợ hãi, vẫn giải thích cho y." Tầm bắn là toàn thế giới."

Đường Tự!

Tầm bắn toàn thế giới không nói, thế nhưng còn định vị chính xác? Cái này không phải là vô luận trốn ở bất kỳ một xó nào của thế giới này đều sẽ bị tìm được, sau đó bị đánh thành cặn bã sao?

Đường Tự nhịn không được lại run rẩy, giống như điên lên lập tức thề trong lòng. Đường Tự động viên tôi làm một yêu quái tốt có cống hiến cho nhân dân đối với xã hội, tuân thủ pháp luật và quy định của xã hội loài người, không làm chuyện trái với xã hội!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK