• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu hiện của Đường Tự được ba người phụ trách thử vai "Người vì tiền mà chết" nhất trí khen ngợi.

Đặc biệt là sản xuất Lưu, trước đây ông thật ra không hiểu sự kiên trì của Diệp Chi Vân, một nam hai, tìm đại một diễn viên có thể gánh vác phòng vé lại có chút kỹ năng diễn xuất không phải là được sao? Tại sao phải trì hoãn lâu như vậy để tìm một "khí chất phù hợp".

Thần Tài rốt cuộc có khí chất gì, ai biết được?

Kết quả hôm nay ở trên người Đường Tự nhìn thấy loại khí chất này.

Đây là một loại khí chất không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, nhưng nhìn thấy liền không hiểu sao lại có một loại ảo giác ta muốn phát tài, làm cho người ta thể xác và tinh thần sung sướng.

Loại khí chất này nếu đặt trong phim, cũng không cần run rẩy gánh nặng, khán giả nhìn thấy sẽ mỉm cười, thể xác và tinh thần vui sướng.

Ai mà không muốn giàu?

Nói tóm lại, Đường Tự đáng để bọn họ chờ đợi lâu như vậy.

Sự xuất hiện của người này thực sự là điều tuyệt vời!

Nếu đã định ra muốn chọn Đường Tự, kế tiếp chính là việc ký hợp đồng.

Hợp đồng của nam hai trước đó đã được soạn thảo xong, nhưng có một số chi tiết sẽ căn cứ vào diễn viên được chọn để sửa đổi một chút, hiện tại cũng không thể lập tức ký hợp đồng.

"Lát nữa tôi bảo người gửi hợp đồng đến email, cậu xem có vấn đề gì thì bàn lại" Diệp Chi Vân nói với Đường Tự. "Nếu không thành vấn đề, ngày mai tới đây, chúng ta đem hợp đồng ký."

Quách Hướng Đông chạy tới trước Đường Tự nói: "Được."

Nói xong đem địa chỉ email đã chuẩn bị từ lâu cho Diệp Chi Vân, "Diệp Đạo, tôi là người đại diện của Đường Tự, đợi lát nữa gửi hợp đồng đến hòm thư này là được. Đường Tự hắn vẫn là một người mới, về sau còn phải thỉnh các vị chỉ giáo nhiều hơn."

Diệp Chi Vân nhận lấy địa chỉ Quách Hướng Đông đưa tới, "Được, trễ một chút nhớ xem tin nhắn."

Suy nghĩ một chút, hắn lại bổ sung: "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bởi vì Đường Tự là người mới mà làm ra chuyện khinh khi."

Quách Hướng Đông cười, "Chúng tôi tin tưởng cách làm việc của Diệp đạo đây."

Quách Hướng Đông lại khen ngợi vài câu, mới mang theo Đường Tự rời đi, bước chân của hắn có chút sốt ruột, khẩn cấp muốn cùng Đường Tự ký hợp đồng.

Mấy ngày nay vận khí thật sự bùng nổ, thăng chức làm người đại diện không nói, người mới đào được vừa ra mắt chính là bộ phim của Diệp Chi Vân.

Quách Hướng Đông hầu như đều có thể tưởng tượng được trong tương lai không xa, mình sẽ trở thành người đại diện kim bài của Triều Ca Điện Ảnh.

Chỉ cần nghĩ tới, đêm mơ cũng cười tỉnh.

Quách Hướng Đông giật giật khóe miệng mình, để cho mình nhìn qua đừng có đắc ý vênh váo quá.

Đưa tay ấn thang máy, vừa nói với Đường Tự. "Cậu hiện tại cùng tôi đến văn phòng, chúng ta ký hợp đồng."

Thời điểm nói những lời này, Quách Hướng Đông tràn ngập sức mạnh, dù sao Đường Tự cũng không cự tuyệt hắn đem địa chỉ hòm thư của mình đưa cho Diệp Chi Vân, toàn quyền giao cho hắn xử lý.

Quả nhiên Đường Tự đồng ý đề nghị của hắn.

Kỳ thật Đường Tự chỉ là ôm tâm tư đi xem một chút cùng Quách Hướng Đông đến văn phòng của hắn, cũng không có vội vàng muốn cùng Quách Hướng Đông ký hợp đồng.

Khi biết được Quách Hướng Đông mở miệng hướng "Đường Tự" đòi phí giới thiệu một vạn đồng, Quách Hướng Đông ở trong mắt Đường Tự cũng không phải là một "người tốt".

Đường Tự cũng không nói ra nguyên nhân, chính là một loại trực giác.

Lúc trước ở phòng họp thử vai, sở dĩ không có ngăn cản Quách Hướng Đông, là bởi vì y đối với chuyện ký kết một chút cũng không biết, cần có người giúp y đại diện ra mặt.

Đường Tự Suy nghĩ, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Ánh mắt Đường Tự lập tức bị cửa thang máy hấp dẫn.

Y từ trong trí nhớ của "Đường Tự" biết đây gọi là thang máy, lúc trước đi qua một lần, liền cảm thấy mới lạ không thôi, lúc này lại nhìn thấy, Đường Tự vẫn khiếp sợ trước sự sáng tạo của nhân loại.

Nhân loại tuy rằng nhỏ yếu, nhưng sáng chế ra đồ đạc lại vô cùng lợi hại.

Đường Tự cũng còn nhớ rõ yêu quái trên đỉnh núi y tu luyện nói nhân loại còn có vũ khí có thể đem thần tiên đánh thành cặn bã.

Nghĩ tới đây Đường Tự không khỏi run rẩy, nghĩ thầm phải nhanh chóng khoác chặt áo giáp của mình, không thể để cho nhân loại phát hiện thân phận yêu quái của y.

Tiếng chuông điện thoại thanh thúy kéo lại suy nghĩ của Đường Tự, là điện thoại di động của mình vang lên.

Đúng lúc này thang máy đi tới tầng chỉ định, Đường Tự cùng Quách Hướng Đông nói một tiếng. "Tôi đi nhận điện thoại trước." Sau đó, chạy đến một góc để nghe điện thoại.

Điện thoại là Bùi Hành Vũ gọi tới.

Thanh âm khàn khàn của Bùi Hành Vũ từ trong điện thoại truyền ra, "Cậu đang ở đâu?"

Tựa hồ đè nén cảm xúc mãnh liệt, làm cho Đường Tự nghe mà da đầu tê dại.

Thầm nghĩ. Sao lại phát khùng nữa rồi? Không phải lúc ra ngoài vẫn còn ổn mà?

Bùi Hành Vũ không đợi Đường Tự trả lời, ngữ khí lại nóng nảy vài phần, "Cậu đã rời khỏi nhà ba giờ mười tám phút ba mươi lăm giây."

Bùi Hành Vũ. "Hừ! Bây giờ là ba giờ mười chín phút."

Không biết vì sao, Đường Tự lại từ trong giọng nói nóng nảy của Bùi Hành Vũ nghe ra ủy khuất.

Y lập tức cùng Bùi Hành Vũ báo cáo hành trình của mình một chút, cũng hứa Bùi Hành Vũ lập tức về nhà.

Như dỗ dành đứa trẻ, "Anh ở nhà chờ lát, tôi sẽ về liền mà."

Bùi Hành Vũ." "Cậu xuống dưới đi, tôi sắp đến dưới lầu Triều Ca Điện Ảnh."

Đường Tự kinh ngạc nói. "Anh đến tìm tôi hả?"

Y không nhận được câu trả lời của Bùi Hành Vũ, Bùi Hành Vũ sau khi nói xong câu kia liền cúp điện thoại.

Đường Tự thở dài một hơi với điện thoại di động còn vang lên tiếng "tút tút", xuống lầu đón Bùi Hành Vũ.

Bùi Hành Vũ trong miệng nói là sắp tới, Đường Tự vừa mới đến dưới lầu, liền nhìn thấy Bùi Hành Vũ cưỡi một chiếc xe đạp màu vàng, nhanh chóng hướng bên này tới.

Đại khái mười mấy giây sau, chiếc xe đạp bày ra một cái đuôi hoàn mỹ, dừng lại trước mặt Đường Tự.

Cùng với đó còn có một cỗ khí tức thô bạo khủng bố, làm cho Đường Tự dưới ánh mặt trời mà lạnh căm.

Y lấy dũng khí liếc Bùi Hành Vũ một cái, liền đối diện với một đôi mắt đỏ thẫm, giống như muốn đem y nuốt sống, thậm chí có thể nghe được thanh âm Bùi Hành Vũ nuốt chửng.

Trái tim Đường Tự run lên, lựa chọn đứt đuôi cầu sinh, nghiêng đầu, chủ động lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, thanh âm đều run rẩy, "Đến đây, ngươi có thể cắn ta."

Ánh mắt Bùi Hành Vũ theo đó dừng lại trên cổ Đường Tự, dấu răng ngày hôm qua còn lưu lại ở đó, một vòng màu hồng phấn, giống như là dâu tây nhỏ trồng xuống.

Đường Tự chỉ cảm thấy chỗ bị Bùi Hành Vũ nhìn chằm chằm đang nóng lên, nhịn xuống d*c vọng muốn né tránh, thúc giục nói. "Rốt cuộc là cắn hay không cắn" chết sớm siêu sinh sớm, Đường Tự chán đời nghĩ.

Một giây sau, Đường Tự liền nhìn thấy Bùi Hành Vũ tới gần mình, cắn cổ Đường Tự.

Hương vị tiền bạc khiến người ta mê luyến bay vào chóp mũi, trong nháy mắt xua đi cảm xúc nóng nảy của Bùi Hành Vũ, lập tức tỉnh táo lại.

Khí tức bạo liệt khủng bố quanh thân như thủy triều rút đi, Đường Tự rốt cục có thể thở dốc.

Lúc này mới có tâm tư cùng Bùi Hành Vũ thảo luận việc hắn cưỡi xe màu vàng bay tới, "Sao anh lại cưỡi xe đạp tới đây?"

Từ nhà bọn họ đến tòa nhà điện ảnh Triều Ca không có tàu điện ngầm trực tiếp, phải đi một chuyến đường tàu điện ngầm cùng hai chuyến xe buýt, toàn bộ hành trình cũng một giờ hai mươi phút, huống chi đi xe đạp?

Không nói thời gian dài, một khoảng cách như vậy, đạp chắc mệt muốn sặc.

Nhưng Bùi Hành Vũ mặt không đỏ thở đều đều, Đường Tự làm yêu quái cũng phải bội phục thể lực của Bùi Hành Vũ.

Bùi Hành Vũ trả lời: "Tôi dùng xe đạp công cộng, có thời gian miễn phí ba tiếng."

Bùi Hành Vũ khôi phục lý trí lại khôi phục bộ dáng quý phái tao nhã, cho dù mặc quần đùi áo thun bình thường không thể ở bình thường hơn, thì khí chất bản thân hắn cũng hoàn mỹ phối xứng với cao ốc triều ca điện ảnh.

Nhưng Lúc này Đường Tự lại không có tâm tư thưởng thức tư thế oai hùng của Bùi Hành Vũ, chỉ cảm thấy Bùi Hành Vũ cực kỳ đáng thương.

Một chuyến tàu điện ngầm ba đồng, hai chuyến xe buýt hai đồng, tổng cộng cũng chỉ có năm đồng. Nhưng Bùi Hành Vũ đã nghèo đến mức ngay cả năm đồng tiền này cũng phải tính toán tỉ mỉ, vì tiết kiệm năm đồng tiền này, cũng không biết đạp xe đạp công cộng bao lâu.

Thật quá khó cho Bùi Hành Vũ dưới tình huống phát điên, còn phải tính toán làm sao đến gặp y với giá cả phải chăng nhất.

Giờ khắc này, Đường Tự rốt cục cảm giác được gánh nặng kiếm tiền nuôi gia đình trên vai mình.

Y vỗ vỗ bả vai Bùi Hành Vũ, trịnh trọng mà nghiêm túc nói. "Tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, để cho tầm mắt anh được du lượng trên xe buýt tàu điện ngầm tự do!"

Bùi Hành Vũ.. "

Khóe môi hắn hơi nhếch lên," Vậy thì nhờ ngươi'. "

- Ừm! Đường Tự ưỡn ngực, y nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm này!

Đường Tự xuống lầu cũng không có cùng Quách Hướng Đông nói, Quách Hướng Đông thấy Đường Tự đi nhận điện thoại người cũng mất tích, vừa mới bắt đầu còn có chút sốt ruột, sợ Đường Tự chạy mất.

Sau đó lại ngẫm lại, hợp đồng" người vì tiền mà chết "vẫn còn ở trên tay hắn, Đường Tự không có khả năng chạy thoát.

Quả nhiên, Quách Hướng Đông đợi đại khái hơn mười phút, liền thấy Đường Tự trở về. Bất quá làm cho Quách Hướng Đông có chút kinh ngạc chính là, Đường Tự dĩ nhiên còn mang theo một nam nhân trở về.

Trong nháy mắt nhìn thấy nam nhân, ánh mắt Quách Hướng Đông liền sáng lên, nam nhân này không chỉ diện mạo xuất chúng, khí chất càng phi phàm, liền thuộc loại người dựa vào mặt là có thể hot.

Chẳng lẽ là mua một tặng một?

Lão thiên gia, vận khí gần đây của hắn có phải quá bạo liệt hay không, tới một cái Đường Tự còn chưa đủ, thế nhưng lại đưa cho hắn một cái khác tràn ngập tiềm chất.

Quách Hướng Đông cảm thấy mình sắp leo lên đỉnh cao của cuộc đời.

Nhìn Đường Tự và Bùi Hành Vũ đi về phía mình, Quách Hướng Đông cả người đều bay lên, cũng không truy cứu chuyện Đường Tự đột nhiên biến mất.

Quách Hướng Đông ân cần chủ động đi về phía Đường Tự và Bùi Hành Vũ," Đường Tự, vị này là? "

Đường Tự hào phóng giới thiệu," Bùi Hành Vũ, chồng tôi. "

Quách Hướng Đông biết Đường Tự đã kết hôn, lại không nghĩ tới bạn đời của Đường Tự có tướng mạo xuất sắc như vậy.

Đôi chồng này nếu cùng nhau tiến vào giới giải trí khẳng định có thể tạo thành CP nhan sắc thịnh thế, đến lúc đó khẳng định có thể cuồng giới một làn sóng fan.

Quách Hướng Đông càng nghĩ càng động tâm.

Hơn nữa hắn dám khẳng định Bùi Hành Vũ nhất định sẽ tiến vào giới giải trí, dù sao bọn họ nghèo như vậy, mà một khi tiến vào giới giải trí nổi tiếng, tiền vào rất nhanh, rất ít người có thể chống cự được hấp dẫn này.

Hắn ho khụ, kiềm chế kích động trong lòng, cực lực dùng một loại ngữ khí bình thản nói." Chào Bùi tiên sinh, ngài tới nơi này là bởi vì? "

Bùi Hành Vũ." Đường Tự đi ra ngoài quá lâu, tôi nhớ em ấy. "

Quả thật nhớ, nhớ đến điên mẹ luôn rồi.

Quách Hướng Đông."... "

Đề tài này tiếp tục khẳng định sẽ bị cho ăn một ngụm thức ăn cho chó, Quách Hướng Đông lập tức chuyển đề tài, trực tiếp tiến vào vấn đề chính," Bùi tiên sinh không cảm thấy diện mạo của mình thích hợp với giới giải trí sao? Nếu Bùi tiên sinh nguyện ý, có thể ký hợp đồng với tôi, trở thành nghệ sĩ dưới trướng triều ca điện ảnh, tôi cam đoan với ngài, nhất định sẽ làm cho ngài trở nên nổi tiếng chạm là bỏng tay! "

" Hắn không thích hợp. "Đường Tự chờ Quách Hướng Đông vừa nói

Xong liền ngữ khí nghiêm túc cự tuyệt," Hắn lớn lên quá xấu, không được đâu. "

Quách Hướng Đông."..."

Bùi Hành Vũ xấu xí? Mắt cậu bị chó gặm rồi đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK