Vừa lê thân xác mệt mỏi sau một ngày dài ở bệnh viện về, cũng chẳng còn sức để thay nổi quần áo cô đã nằm luôn xuống giường. Lúc này một tiếng nói chu chéo vang lên ở phòng khách, “ Cô Huyền đâu, còn chưa biết ra nấu cơm cho chồng con, ở đấy mà nằm ì ra.”
“ Vâng.”
.........
Hoàng Thanh Huyền xị mặt ra nhìn bố mẹ mình, ngày thường không phải bố mẹ rất thương cô sao nhưng nói đến vấn đề này cả hai người lại rất nghiêm túc, “ Bố, mẹ.”
Hoàng Thanh bố của cô tức giận đập bàn, “ Bố đã nói là nghe lời! Chuyện gì bố cũng có thể cho con tự quyết định nhưng riêng chuyện này thì không.”
“ Bố, bố vô lý vừa thôi. Con ghét bố, bố cứ như thế thì không còn con gái nữa đâu.” Nói xong cô lau nước mắt vừa chạy lên phòng đóng sầm cửa lại.
“ Thanh Huyền...Thanh Huyền.” Mẹ cô Lưu Hoa gọi với theo.
“ Bà đấy, suốt ngày chiều theo con gái để bây giờ nó cãi cha cãi mẹ.” Hoàng Thanh vô ý thốt ra câu này mà quên mất hậu quả.
“ Hoàng Thanh, ông nói cái gì nói lại tôi nghe xem.” Một chiếc gối trên ghế bay thẳng về phía ông khiến ông không kịp né chỉ biết ôm mặt.
“ Mình ơi tôi sai rồi, là tôi chiều con bé...Không phải bà, đừng đánh nữa mà. Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà em còn đánh anh như con em vậy.”
“ Dám nói bà đây dạy hư con, bà đập chết anh." Bà vừa nói vừa nhảy xồ lên túm tóc ông.
“ Nào nào để cho anh á.... có tý mặt mũi trước con cái chứ vợ ơi.”
Bố mẹ cô là như thế, hai người sống với nhau rất tình cảm, dường như chính tình yêu của họ mà cô được chứng kiến khi còn nhỏ đến bây giờ khiến cô có một nhận định. Hai người yêu nhau khi đến với nhau nhất định sẽ có được hạnh phúc, nhưng cô lại không biết cái hiện thực mà cô đang mong ước lại khác xa so với cô tưởng tượng.
Đến tối cô cũng không thèm xuống dưới nhà ăn cơm mặc cho bố mẹ có gọi năn nỉ đòi phá khoá như thế nào.
Mãi đến khi Hoàng Nhật về, cô mới chịu ra mở cửa, vừa nhìn thấy anh trai nước mắt cô liền chảy ra. Từ nhỏ cô đã quen sử dụng nước mắt để sai khiến anh mình. Cô cũng chẳng muốn khóc đâu nhưng vấn đề này rất quan trọng nên cô phải sử dụng khổ nhục kế.
“ Anh hai... Hức...hức.”
“ Ngoan, anh hai thương không khóc nữa nhé.”
“ Anh hai em...”
Hoàng Nhật kéo cô vào trong phòng, “ Vào phòng anh phân tích cho em nghe nhé.”
“ Bé à, anh biết là em rất thích Lương Văn Trung nhưng nghe anh phân tích này.”
Cô lập tức phản pháo, “ Không được gọi em là bé nữa, em lớn rồi.”
Hoàng Nhật vuốt mũi cô đầy cưng chiều, “ Cô gái nhà ai sao mà khó tính vậy chứ.”
Sau đó bắt đầu là một tràng dài phân tích của anh: “ Thứ nhất, nhà của cậu ta ở huyện miền núi cách chúng ta 500km, như vậy mỗi lần bố mẹ muốn gặp em, sẽ rất khó khăn. Khi em đau ốm bệnh tật cũng không ai chăm sóc”
“ Không khó khăn, chỉ cần bố mẹ alo 5 tiếng sau em nhất định sẽ có mặt tại nhà. Em khoẻ như voi sẽ không bị bệnh anh yên tâm”
“ Thứ hai, Lương Văn Trung là cảnh sát hình sự, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ em sẽ như ngồi trên đống lửa ngày đêm lo lắng.”
“ Không sao, anh ấy đi làm việc tốt em sẽ ăn ngon ngủ kĩ.”
Hoàng Nhật thật sự muốn cạn lời với cô em gái của mình, “ Hơn nữa bố mẹ cậu ta, em đã từng gặp qua chưa biết tính tình người ta thế nào, nhỡ nhà người ta không ưng em."
“ Em làm sao mà họ không ưng chứ, đi làm cũng tính sơ ra lương 9 con số... ừm nấu ăn cũng biết chút chút nhỉ...trình độ văn hoá thì không phải nói rồi nhỉ. Với cả anh Trung tính tình tốt như vậy nhất định mẹ anh ấy cũng sẽ tốt thôi mà.”
“ Thanh Huyền, em là bác sĩ đấy, công việc của em thì tính sao.”
Cô thản nhiên đáp, “ Có gì đâu, em chuyển công tác lên đấy là được mà.”
Hoàng Nhật không nhịn được mà lớn tiếng quát, “Hoàng Thanh Huyền anh nói rồi, anh giống bố mẹ không đồng ý cho em lấy chồng xa.”
Cô bắt đầu dỗi đuổi anh ra ngoài, “ Anh hai anh là đồ khốn, em không thèm chơi với anh nữa.”
Vừa đẩy anh ra cô đã đóng rầm cửa vào như đang đuổi hủi vậy. Hoàng Nhật không khỏi thở dài với cô em gái ngang bướng của mình.
Hoàng Thanh Huyền ở trong phòng chán nản đột nhiên muốn ăn để bớt chán, cô cầm dao gọt táo nhưng do lơ đãng nên bị cắt vào tay, quả táo từ tay cô rơi tuột xuống gầm giường.
Nghe thấy tiếng hét của cô ba người đang nói chuyện dưới phòng khách vội vàng chạy lên thấy trên tay con gái mình là con dao tay còn lại còn đang chảy máu. Lưu Hoa liền khóc òa lên, “ Con tôi sao con dại dột thế.”