Cô chỉ thấy nực cười trước cái lối suy nghĩ của cô ta, sao có thể gọi là người đến trước người đến sau vì vốn dĩ cô ta chưa từng làm bạn gái của Lương Văn Trung.
“ Vậy em đi làm trước đây, sau ca trực em sẽ mua đồ ăn cho hai người.”
“ Không cần đâu.”
“ Anh... Dù gì em cũng là tiện thôi mà, sao anh cứ một hai từ chối vậy.” Bùi Thư buồn ỉu xìu nói.
“ Anh không có ý như vậy, chỉ là em làm xong thì nên về nhà nghỉ ngơi đi.” Anh biết cô gái mà anh coi là em gái này rất có định kiến với vợ của mình, còn vợ của anh lại ghét nhất mấy thể loại em gái mây mưa này. Không cần cô phải dọn dẹp, tự khắc anh sẽ biến mình sạch bong.
Bùi Thư tưởng anh quan tâm đến mình liền tủm tỉm cười, “ Không sao đâu anh, em đi trực đây lát nữa em sẽ mua đồ ăn sáng cho anh nha~”
Nói xong cô ta quay người chạy ra khỏi cửa trước sự ngơ ngác của Lương Văn Trung, “ Mình nói vậy còn chưa rõ ràng sao?”
Anh cũng không quan tâm nữa, nhìn chiếc giường trước mắt anh liền muốn ngủ. Vì giường hơi nhỏ nên anh nằm nghiêng người dùng tay mình để cô gối đầu. Sau khi trêu chọc cô một lúc anh mới nhắm mắt đi ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy cô đã thấy mình đang ở trạm xá, cô không có điện thoại nên không biết đã mấy giờ bèn định xuống giường. Đúng lúc này Lương Văn Trung quay lại.
“ Nào nào em chưa khỏi bệnh không được xuống giường sẽ bị cảm lạnh.”
“ Em cũng không có què, hết bệnh rồi em phải đi làm luôn.” Cô chuẩn bị xỏ dép thì bị anh bước nhanh tới vài bước đè xuống giường.
“ Em nói em khỏe rồi đúng không... Vậy làm chút truyện đại sự đi!” Khi hai cánh môi sắp chạm miệng nhau cô lại bụm miệng lại, nghĩ đến việc tối hôm qua và ngày hôm nay cô còn chưa có đánh răng. Nhưng mặt anh sát gần thế này cô cũng không thể mở miệng ra nói để nó phả thẳng vào mặt anh được.
Đang tình huống nguy cấp này cuối cùng tiếng gõ cửa cũng vang lên, cô vội vàng đẩy anh ra, ra hiệu cho anh đi mở cửa. Lương Văn Trung cốc đầu cô một cái rồi mới đi.
Cái người mà cả cô và Lương Văn Trung không ngờ nhất lại tới đây, trên tay bà còn xách theo túi to túi nhỏ. Hơn nữa bà còn đem theo quần áo đến cho Hoàng Thanh Huyền.
“ Mẹ đi có việc bận nên tiện thể nấu chút đồ ăn lên cho các con. Huyền mẹ mang quần áo lên đây đi tắm rửa cho thoải mái.”
Hoàng Thanh Huyền vô cùng cảm động, ngày hôm qua cô có lỗi như vậy mà bà vẫn còn đi đến đây, “ Mẹ con cám ơn mẹ.”
“ Ơn huệ gì chứ, thấy thằng Trung mệt mỏi thế này mẹ chỉ muốn chia sẻ gánh nặng với nó một chút.”
Hoàng Thanh Huyền ngơ ra lúc này mới hiểu, thực ra bà quan tâm đến con bà nhiều hơn sợ anh ấy mệt vì chăm sóc một gánh nặng như cô. Thế nhưng dù đã hiểu nhưng cô vẫn cố tình không hiểu cô tính bày ra những vẻ mặt hết sức vui vẻ vì bữa ăn này. Dù sao bà vẫn còn cho cô ăn là may mắn lắm rồi.
Lương Văn Trung thấy hai người phụ nữ nhà mình hôm nay lại không mặt nặng mày nhẹ với nhau khiến anh cũng vô cùng vui vẻ.
Lúc này khung cảnh này bị Bùi Thư nắm bắt hết vào trong mắt, cô ta đang cảm thấy lo lắng dần. Cô ta ở từ nhỏ với bác Nụ nên cô ta hiểu bà ấy chỉ có chút ít ác cảm với Hoàng Thanh Huyền, nếu cô ta không nhanh chóng nghĩ ra cách để ngăn cản mối quan hệ này nhất định có ngày nó sẽ liên kết chặt chẽ với nhau.
“ Bác, con mua thức ăn cho anh Trung với chị Huyền không ngờ bác lại đem tới rồi.” Cô ta cầm đồ ăn trên tay, biểu lộ vẻ mặt ngại ngùng.
Bà Nụ thấy vậy thì vui vẻ nói với cô ta, “ Thư đấy à, vào đây ăn cùng bác cho vui đi.”
“ Dạ không cần đâu ạ.”
“ Ngại cái gì nữa, mau vào đây nhanh lên.”
Bùi Thư chỉ đợi câu này là bắt đầu chạy vào ngồi ăn, nhìn cô ta Hoàng Thanh Huyền cũng không có hứng ăn nữa cô chỉ ăn một bát rồi thôi.
Lương Văn Trung thấy cô dừng ăn cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Thư, “ Em ăn nữa đi.”
Cô vội vàng định thần lại, “ Em no rồi không ăn nữa đâu.”
“ Ăn thêm đi rồi mới mau khỏi bệnh được chứ, đừng quên bản thân mình còn là bác sĩ.”
Lương Văn Trung cũng nhanh nhảu đáp, “ Đúng đấy vợ à, nếu em không cầm được muỗng thì để anh xúc cho em.”
Nhìn thìa cháo được đưa lên miệng mình rồi lại nhìn ánh mắt như một con dao sắc muốn cắt cô ra thành từng mảnh của Bùi Thư, trên mặt cô xuất hiện một nụ cười, “ Cảm ơn ông xã.” Nói xong cô há miệng thật to để chờ anh bón cháo. Ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo cô ta nên có thể nhìn ra được sự tức giận như muốn nhấn chìm tất cả của cô ta.
Kế hoạch mới lại nảy lên trong đầu Bùi Thư, cô ta nhếch mép một cái đầy đắc ý.