“Ở đây.” Trang Dao vẫy tay với Diệp Phi vừa vào cửa.
Diệp Phi bước tới, ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía trước, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại trên người Trang Dao, thấy Trang Dao nhìn mình chằm chằm, Diệp Phi gãi đầu, mỉm cười nói, “Ngại quá, để em đợi lâu, tự nhiên anh có chút việc gấp.”
Trang Dao lắc đầu, “Không sao, biết chắc anh sẽ đến muộn nên em cũng đi muộn nửa tiếng, vừa mới đến thôi.”
Diệp Phi cười gượng hai tiếng, vô thức cho tay vào túi định tìm thuốc lá, lại thấy trên tường treo biển cấm hút, thế là đành nhịn, đan hai tay đặt lên bàn, xấu hổ nhìn Trang Dao.
Trang Dao chăm chú quan sát vẻ lúng túng của anh, mãi tới khi Diệp Phi phải chuyển mắt, cô mím môi, lấy trong túi xách ra một văn bản đưa cho Diệp Phi, “Đây là đơn, anh xem đi, nếu không có gì thì ký lên.”
Diệp Phi vội vàng nhận về, chỉ lật xem vài lần rồi lấy bút ra, không chút do dự ký tên: Diệp Phi.
Trong khoảnh khắc Diệp Phi hạ bút, Trang Dao chuyển mắt ra ngoài cửa sổ, đợi anh viết xong mới quay lại, thoáng nhìn nét chữ phóng khoáng, cất tài liệu vào túi, cười nhạt, “Sao? Vội lắm à?”
Diệp Phi rời mắt khỏi đồng hồ, “Không vội không vội.” Anh cầm ly nước uống hai ngụm to, vẫn bất giác xem giờ lần nữa.
Trang Dao khẽ nhíu mày, giọng điệu còn mang đôi phần nhẫn nhịn, “Diệp Phi, anh biết anh có bệnh không? Hơn nữa bệnh không nhẹ đâu?”
Diệp Phi quay lại nhìn cô, “Bệnh gì?”
Trang Dao đập một trăm đồng lên bàn, đứng dậy đáp, “Bệnh nghề nghiệp!”
Diệp Phi thoáng sửng sốt, trước khi Trang Dao rời khỏi tầm với, anh bắt lấy tay cô, “Dao Dao.”
Trang Dao nhìn anh, cố nén chua xót, nuốt nước mắt vào trong, “Đã ký rồi, anh còn chuyện gì nữa?”
“Tiểu Sương ở với ai?”
Tia hi vọng cuối cùng tan biến, Trang Dao tức giận đẩy anh ra, mắng to, “Diệp Phi! Anh đi mà sống với cái Cục Cảnh sát của anh! Cả đời anh cũng đừng hòng nhìn thấy Diệp Sương!”
Khi Trang Dao xoay người, nước mắt văng xuống mặt Diệp Phi, Diệp Phi giật mình, trơ mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Trang Dao lao ra khỏi khách sạn.
Anh lau nước mắt Trang Dao để lại, ngồi trên ghế, thở dài, “Làm sao bây giờ… Lão Lý, nhìn xem anh để lại cho tôi mớ bòng bong gì này…”
※
Điều hòa trong văn phòng rất lạnh, nhưng đội cảnh sát ngồi quanh bàn lại mồ hôi ướt đẫm, tựa hồ sóng nhiệt mùa hè xuyên qua cửa sổ, thẩm thấu vào trong, như tên hung thủ giết người không từ ngóc ngách, với suy nghĩ vặn vẹo, gặm nhấm lòng người, khiến người ta căm hận, nhưng lại bất lực.
Diệp Phi vừa tới Mỹ bồi dưỡng tâm lý học tội phạm chưa được nửa năm thì đột ngột bị điều về. Anh bực bội cởi một nút áo, tay lật hồ sơ vụ án, lông mày nhíu thành hình bánh quẩy.
Diệp Phi, cùng với một số cảnh sát kỳ cựu, đang gặp phải vụ án khó giải quyết nhất trong suốt cả cuộc đời.
Vụ án sớm nhất xảy ra trong năm nay, cũng chính là rạng sáng ngày 3 tháng 5 năm 2001. Cảnh sát nhận được báo án, tại con hẻm sâu bên cạnh công viên Phan Gia, phát hiện một thi thể nữ, toàn thân trần truồng, bị đóng đinh trên tường trong tư thế Jesus chịu tội, ngửa đầu, hai mí mắt trên dưới bị nhựa cao su dính chặt, tròng mắt chằng chịt tơ máu lồi ra, trừng trừng nhìn lên trời, môi bị khâu lại, bảy mũi, trước ngực có một họa tiết loằng ngoằng như điện tâm đồ, dài 5cm, do dao găm hoặc một vật sắc nhọn tạo thành. Sau khi xét nghiệm tử thi, kết luận nạn nhân bị gây mê bằng Ê-te, sau đó bị đóng đinh vào tường, nguyên nhân tử vong là mất máu quá nhiều. Trừ những thứ đó, trên thi thể không có ngoại thương rõ rệt, cũng không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục. Quần áo được gấp cẩn thận đặt trên thùng rác cạnh thi thể nạn nhân, túi xách cũng đặt bên trên, sau khi xác nhận với người nhà, đồ vật tùy thân không mất mát. Người chết tên Uông Tiểu Hàm, nguyên quán Côn Minh, Vân Nam, năm nay 19 tuổi, là sinh viên năm thứ nhất khoa Ngoại ngữ của một học viện danh tiếng tại Bắc Kinh.
Hung thủ dường như cực kỳ xảo quyệt, không để lại vân tay, lông tóc và bất kỳ vật chứng nào. Bởi vì đêm đó mưa nhẹ, nên hiện trường không có dấu chân lưu lại. Vì người chết không bị xâm hại tình dục, không tổn thất tài vật, nên loại bỏ khả năng cướp tiền cướp sắc, Tổ chuyên án suy luận, có thể là tội phạm mang tính chất báo thù, vì thế triển khai xâm nhập điều tra quan hệ xã hội của Uông Tiểu Hàm.
Ngay khi Tổ chuyên án chưa tìm được kết quả vụ án Uông Tiểu Hàm, nửa tháng sau, Đội hình sự lại nhận được báo án.
Khoảng trên dưới 8 giờ 20 phút ngày 28 tháng 5 năm 2001, trên cổng trường đại học Kinh Mậu có một thi thể nữ vắt ngang, phương thức tử vong tương tự với Uông Tiểu Hàm vụ án 5.3. Cảnh sát căn cứ vào tình trạng thi thể, kết luận hung thủ của hai vụ án là một, quyết định gộp án điều tra. Người chết là Hoàng San San, 21 tuổi, sinh viên năm thứ hai hoa Tài chính đại học Kinh Mậu. Cảnh sát lập tức điều tra quan hệ của hai nạn nhân, xác nhận giữa hai người không có mối liên hệ nào.
Thời điểm xảy ra hai vụ án đều có mưa nhỏ, tất cả manh mối có giá trị và dấu chân tại hiện trường đều không còn. Vì thế ngày nào Tổ chuyên án cũng vùi đầu vào vụ án “5.3”, nhưng lại không thu được kết quả gì.
Ngay khi quyết định điều tra dựa trên suy luận “Sát nhân biến thái căm hận nữ giới”, ngày 29 tháng 6, cũng chính là một tháng sau vụ án thứ hai, hung thủ lại hành động.
Điều bất ngờ nhất, nạn nhân lần này là một người đàn ông, 44 tuổi, tên gọi Quách Văn Cường, nghề nghiệp là cảnh sát, người Khai Phong, Hà Nam, chết tại huyện Đồng Bách, vị trí cụ thể là trước cửa đồn công an huyện Đồng Bách, Minh Thôn. Phương thức tử vong vừa tương tự vừa bất đồng với hai vụ án trước. Tương tự là mí mắt trên dưới cũng bị cố định bằng nhựa cao su, tròng mắt lồi ra, miệng bị khâu lại, toàn thân trần truồng, trước ngực có hoa văn cuộn sóng. Còn bất đồng là, nạn nhân bị tạo hình thành tư thế cúi đầu xin lỗi, quỳ trước cửa chính đồn công an, hai tay bị trói sau lưng, một tấm ván gỗ cắm sau cổ, trên ván viết một chữ “Oan” lớn bằng sơn trắng. Nhìn qua rất giống tạo hình Tần Cối tạ tội. Sau lưng nạn nhân có một vết dao 20cm, từ miệng vết thương có thể suy đoán hung khí là một loại dao găm quân dụng.
Ban đầu cảnh sát hoài nghi vụ án thứ ba chỉ là mô phỏng phạm tội, nhưng sau khi pháp y và các chuyên gia cùng nghiên cứu, hình dạng của hoa văn cuộn sóng trên ngực xác định cùng xuất phát từ một người, hơn nữa cảnh sát vẫn chưa công bố ảnh chụp và danh tính hai nạn nhân trước, lại càng không tiết lộ phương thức tử vong, hoàn toàn loại bỏ khả năng mô phỏng. Vì vậy cảnh sát suy đoán, cả ba vụ án đều do một hung thủ gây nên.
Hung thủ chẳng những ngang nhiên phạm tội, mà còn dùng phương thức tàn nhẫn để giết chết một cảnh sát, hành vi ác liệt và kỹ xảo cao siêu đến mức khiến người ta tặc lưỡi. Vụ án này chấn động cả Bộ Công An, yêu cầu Tống Thế Bác (Phân cục trưởng Cục Cảnh Sát) phải mau chóng phá án. Nhưng vụ án như thế này, Trung Quốc chưa từng có, những vụ án lớn trước đây nếu so sánh với vụ này, quả thực là trên trời dưới đất, đừng nói Tống Thế Bác, mà ngay cả nhóm chuyên gia hình sự cũng hết đường xoay xở. Tống Thế Bác đã vài ngày mất ăn mất ngủ, rốt cuộc chống đỡ không nổi, phải vào viện truyền nước. Đại đội trưởng Liêu Tuyết Hoa quá bối rối, bèn xin chỉ thị của cấp trên, điều Diệp Phi trở về, Tống Thế Bác rơi vào đường cùng mới phải gọi sang Mỹ, dặn Diệp Phi suốt đêm bay về.
Xem xong tư liệu, Diệp Phi sầm mặt, lông mày nhíu chặt. Tại Mỹ, đúng là không thiếu những vụ án như thế này, sang đó học hỏi, anh cũng đụng phải không ít vụ án chưa từng nghe bao giờ. Vốn tưởng rằng cả đời không gặp tội phạm với chỉ số thông minh cao, ai ngờ chẳng mấy chốc đã đụng phải, lại ngay đúng lúc anh còn học nghệ chưa thông.
Đột nhiên anh hối hận, giá mình ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu sớm hai năm.
Căn cứ theo hồ sơ vụ án, Diệp Phi suy luận hung thủ đã từng ở trong quân đội hoặc cảnh sát, khoảng 30 đến 40 tuổi, chiều cao trên dưới 180 centimet, thể trạng to lớn, có ô tô hoặc một loại phương tiện giao thông, nam giới, độc thân. Ngay sau đó anh bố trí công việc, phái lão Vương và Quan Tiểu Đông dựa theo suy luận này, tiến hành điều tra quanh các quận huyện tại Bắc Kinh.
Bố trí công việc xong xuôi, Liêu Tuyết Hoa cùng vào văn phòng với Diệp Phi, thắc mắc, “Sao anh đoán được những thứ đó?”
Diệp Phi treo áo vest lên, vừa rửa tay vừa nói, “Nếu chỉ xét hai vụ án trước, hung thủ chỉ nhằm vào nữ giới, gây thương tích, giết, không xâm phạm. Động cơ gây án rất có khả năng là thù hận phái nữ, hoặc bản năng đàn ông không đủ, dẫn đến hành vi phóng thích tính dục biến thái, phân tích thêm một bước, suy đoán hung thủ thời thơ ấu có khả năng bị mẹ ngược đãi, hoặc trải qua nhiều mối tình thất bại, hoặc cũng có thể hôn nhân đổ vỡ, không bình thường vân vân. Hung thủ là nam, khoảng từ 30 đến 40 tuổi, chiều cao trên dưới 180 centimet, dáng người bình thường, chung tình với các nữ sinh viên xinh đẹp, người Bắc Kinh, sống một mình, có xe hơi hoặc phương tiện giao thông khác.” Anh ngẫm nghĩ, tạm dừng một lát mới nói tiếp, “Nhưng vụ án thứ ba chứng tỏ hắn không phải biến thái thù hận phái nữ, mà là hành vi báo thù có mục đích.”
Thấy Liêu Tuyết Hoa vẫn mờ mịt, Diệp Phi rút vài tấm ảnh trong túi hồ sơ ra, chỉ vào một tấm nói, “Trừ một ít manh mối rõ ràng, em có chú ý tới cả ba vụ án, quần áo của nạn nhân đều được gấp ngay ngắn không?”
Liêu Tuyết Hoa gật đầu.
“Em xem, hung thủ gấp quần áo của nạn nhân cẩn thận, cả ba vụ đều gấp thành hình này, trông có giống “Chăn đậu phụ” chúng ta được huấn luyện trong quân đội không?”
Liêu Tuyết Hoa nghiêng đầu, hai mắt sáng lên, “Đúng thế!”
“Sau khi xử lý thi thể, hung thủ còn nhàn hạ tỉ mỉ gấp quần áo, không thể không nói tố chất tâm lý của hắn cực kỳ tốt, đồng thời cũng cho thấy hắn cực kỳ tự tin. Vụ án thứ ba, viên cảnh sát mất mạng vì một nhát dao đâm từ phía sau lưng, kèm theo hành vi gây án ngay trước cửa đồn cảnh sát, có thể suy đoán, nhiều khả năng hắn đã từng được huấn luyện quân sự.”
“Nếu là báo thù, nạn nhân không có dấu hiệu bị ngược đãi, còn giúp nạn nhân sửa sang lại quần áo, tác phong rất nhàn nhã thong thả, không để lại dấu vết, suy ra hắn rất có giáo dục, tri thức khá phong phú, cũng khá hiểu biết phương thức điều tra của cảnh sát, nên tuổi tác hẳn sẽ không thấp hơn 30. Bởi vì ở độ tuổi này, tâm trí đã bắt đầu chín chắn, ổn định, không dễ bốc đồng làm ra chuyện ngoài dự tính, nên cảnh sát rất khó bắt thóp được hắn. Tuổi cũng có thể không vượt quá 40, chung quy giết người không phải chuyện dễ, hai nạn nhân nữ đều cao trên 1m65, nam 1m85 95kg, muốn khuân vác và cố định thi thể nặng như vậy, hơn nữa còn hành động ngay dưới mũi cảnh sát, không phải là việc một người cao tuổi có thể làm. Còn nữa, từ độ cao hai cổ tay bị đóng đinh của nạn nhân nữ và miệng vết thương sau lưng nạn nhân nam, có thể suy đoán chiều cao của hung thủ không dưới 1m80.”
Liêu Tuyết Hoa xúc động gật đầu, tiếp lời anh, “Bởi vì ba vụ án không phát sinh trên cùng một hiện trường, nên suy đoán hắn có nơi cư trú độc lập để giấu xác, mà để vận chuyển thi thể trong nội thành, tất nhiên phải có phương tiện giao thông, nên kết luận hắn độc thân, sống một mình, có phương tiện giao thông.”
“Đúng, chính là thế, giỏi lắm.” Diệp Phi cười nói.
Liêu Tuyết Hoa cười khanh khách, “Là nhờ giáo sư Diệp dạy tốt, không có anh thì đội còn rất nhiều vụ án không kết thúc được. Nửa năm qua tim em cứ treo ngược lên, giờ thì ổn rồi, anh đã về, cuối cùng tim em cũng được trở về chỗ cũ! Áp lực làm đội trưởng không phải ai cũng chịu nổi đâu!” Liêu Tuyết Hoa ngồi bệt xuống ghế, thở phào một hơi.
Diệp Phi cười cười, biết Liêu Tuyết Hoa vì vụ án này mà đã vài ngày không ngủ, bèn lệnh cô về trước nghỉ ngơi. Anh châm một điếu thuốc, lật xem hồ sơ, lông mày càng nhíu chặt.
Qua điều tra, các đối tượng bị hung thủ sát hại không có bất cứ quan hệ nào, hai nữ sinh viên và một cảnh sát lớn tuổi không quen biết nhau. Hung thủ và ba người này có mối thù gì? Nhựa cao su dính trên mí mắt, hai mắt lồi ra, môi bị khâu lại, còn cả hình thù cuộn sóng trên ngực đại biểu cho thứ gì? Hắn sẽ tiếp tục giết người sao? Nếu tiếp tục giết người, mục tiêu kế tiếp của hắn sẽ là ai? Anh cảm giác, có một số manh mối nằm ngay bên cạnh đáp án.
Diệp Phi làm việc đến mười giờ, nhận được điện thoại của mẹ. Lúc này mới nhớ ra, nửa năm không về nhà, phải về nhà một chuyến. Anh sửa sang lại tài liệu, vội vàng rời khỏi Đội Hình sự.
Hết chương 1.
*Tần Cối tạ tội trong tư thế này: