Gã quay lại nhìn Bạch Minh Ngữ, “Tiểu Ngữ, nhớ giữ sức khỏe, có chuyện nhớ phải gọi cho anh.”
“Biết rồi.” Bạch Minh Ngữ sốt ruột đáp.
Kiều Minh Phong không nán lại nữa, lên xe xong thì lái đi ngay.
Dù hiện tại trường học đã bị phong tỏa, người ngoài không được lai vãng, nhưng Kiều Minh Phong thì cả Trung Nam Hải* cũng có thể bước vào, huống chi một trường đại học nhỏ bé? Chỉ có điều với hiểu biết của Diệp Phi về Kiều Minh Phong, cái kẻ bạc tình máu lạnh tới nỗi vợ con cũng xem như người lạ này lại quan tâm đến một họ hàng xa như vậy, điệu bộ cử chỉ không phút nào không lồ lộ cưng chiều dung túng, thật sự khiến Diệp Phi không thể tưởng tượng nổi. (Trung Nam Hải là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa)
Diệp Phi chuyển sang Bạch Minh Ngữ, cười với cậu, “Anh họ cậu tốt với cậu thật đấy.”
Bạch Minh Ngữ chỉ “Ừm” một tiếng, rồi nhíu mày hỏi anh, “Anh Phi, vụ án ở ký túc xá nữ có phát hiện gì mới phải không?”
“Đúng thế, một nữ sinh rất có thể đã nhìn thấy hung thủ đêm đó, lát nữa tôi sẽ hỏi thăm cô bé.” Diệp Phi xoay người định đi, “Tôi phải đến phòng bảo vệ, gặp sau nhé.”
Bạch Minh Ngữ vội vàng kéo Diệp Phi lại, khẩn cấp hỏi, “Anh Phi, cho tôi đi cùng anh được không? Tôi cũng muốn nghe, nhiều ngày rồi mà tôi không biết gì cả, chết ngạt mất.”
“Cái này…” Diệp Phi do dự, tuy vụ án “5.3” đã đưa cho Bạch Minh Ngữ xem, nhưng dù sao cậu cũng không phải cảnh sát, đâu thể tiết lộ cho cậu tất cả các vụ án?
Hiểu được suy nghĩ của Diệp Phi, Bạch Minh Ngữ lập tức nói, “Anh Phi có nhớ cô gái suýt nữa đâm vào chúng ta hôm trước không?”
“Nhớ, sao tự nhiên hỏi thế?”
“Chị ấy tên là Thân Tiểu Á.”
“Thân Tiểu Á?” Một nạn nhân trong vụ án này tên gọi Thân Tiểu Á! Diệp Phi không khỏi trợn mắt.
“Chị ấy là học tỷ của tôi, tuy tính tình ương bướng kiêu ngạo nhưng bản chất không hề xấu, nhiều lúc còn rất nghĩa khí, tôi thật sự không thể chấp nhận chuyện này, mấy ngày nay tôi cứ nằm mơ, mơ thấy buổi tối hôm trước chị ấy còn gọi điện cầu cứu tôi mà tôi lại không giúp được gì, trong lòng không chịu nổi.” Đôi mắt sáng rực của Bạch Minh Ngữ chăm chú nhìn Diệp Phi, “Anh Phi, cho tôi đi theo nghe một lát thôi, tôi thề sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức nào liên quan đến vụ án, tôi thề sẽ không gây phiền phức cho anh, biết đâu tôi còn hỗ trợ được cảnh sát phá án thì sao? Thực ra tôi cũng có một ít manh mối, không biết có liên quan đến vụ án hay không, nhưng nếu anh không ngại thì hãy nghe tôi.”
Đứa nhỏ đã nói đến mức ấy, Diệp Phi sao có thể từ chối cho đành, anh bước đến, vỗ vai Bạch Minh Ngữ, an ủi, “Đừng buồn, cảnh sát sẽ phá án nhanh thôi, đòi lại công bằng cho người đã khuất. Đi với tôi đi, tiện nói cho tôi biết manh mối của cậu.”
Từ lúc Diệp Phi gặp Bạch Minh Ngữ tới giờ, rốt cuộc cậu mới khẽ nở nụ cười.
Trên đường đến phòng bảo vệ, Diệp Phi kể sơ qua tình hình hiện tại cho Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ cẩn thận lắng nghe, cũng không phát biểu ý kiến. Cậu nói cho Diệp Phi, trước khi chết Thân Tiểu Á đã gọi cho cậu, cậu kể lại nội dung cuộc trò chuyện và cảm giác bất thường về Thân Tiểu Á, hai người nhất trí cho rằng Thân Tiểu Á hẳn đã nhận thấy, hoặc đã tiếp xúc với hành vi nào đó có thể uy hiếp tính mạng cô, nên muốn dựa vào cảnh sát để tìm kiếm sự an toàn.
Phương thức tra án của các đồng chí công an dân sự khá cũ kỹ, suy xét hơi thiếu chu toàn, rất nhiều chi tiết quan trọng đều bị bỏ qua, hoặc là nói, hoàn toàn không có ý nghĩ phải điều tra. Diệp Phi cũng đành chịu, trước khi tới phòng bảo vệ, anh đã gọi cho Đinh kỹ thuật, lệnh hắn kiểm tra lịch sử duyệt web và tin nhắn trên mạng của ba nữ sinh bị hại, còn lệnh điều tra viên kiểm tra camera trước cổng trường, xác định vài ngày trước và sau vụ án có kẻ khả nghi ra vào trường không.
Đinh kỹ thuật vừa nghe có việc để làm thì lập tức mang theo trợ thủ chạy vội tới.
Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ đến phòng bảo vệ, gặp được nữ sinh nọ.
Ban nãy lão Lưu đã nhắc nhở Diệp Phi, nữ sinh nửa đêm gặp quỷ tên gọi Uông Manh, Xuân Hạ Thu Đông đều xõa tóc, hơn nữa mái tóc vừa đen vừa dài, làn da trắng bệch, thường xuyên cúi đầu nên tóc lòa xòa hai bên má, trông rất tăm tối, nên mọi người lén gọi cô bé là “Sadako”.
Nhưng trong mắt Diệp Phi thì Uông Manh bị cho là kỳ quặc nọ, thực ra chỉ là một nữ sinh rất bình thường.
Đối với những câu hỏi của Diệp Phi, Uông Manh trả lời rất trọn vẹn, tuy đôi lúc cũng đột ngột lâm vào cõi thần tiên, ngơ ngẩn, rất giống người có bệnh đầu óc. Nhìn bề ngoài thì khá lặng lẽ hướng nội, nhưng mở miệng nói, Diệp Phi cảm thấy thực ra cô bé là một nữ sinh rất hoạt bát.
Phòng của Uông Manh nằm ngược hướng với phòng 311, cũng ở cuối hành lang. Cô nói mình rất hay đi tiểu, buổi tối uống một ngụm nước cũng phải đi tiểu ba bốn lần, ngày 15 tháng 7, khoảng 2 giờ 20 phút sáng, cô mắc tiểu, tỉnh lại, vội vàng chạy đến WC. Sở dĩ cô nhớ rõ như vậy là vì lúc mới tỉnh có nhìn điện thoại.
Cô nói mình luôn ngái ngủ, bình thường vẫn mơ mơ màng màng đi toilet, giải quyết xong thì về giường ngủ tiếp ngay. Đêm đó cô cũng mắt nhắm mắt mở, mơ màng đi tới WC, vào WC cô thích dùng buồng trong cùng, bởi vì buồng trong cùng ít người sử dụng, sạch sẽ. Đang nói đến đoạn mở cửa buồng nhìn thấy cảnh tượng gì, Uông Manh thình lình thét lên một tiếng, bưng kín mặt, cả người run rẩy.
Bạch Minh Ngữ rất chu đáo rót cho cô một ly nước ấm, ngồi xuống bên cạnh, vừa vỗ vai, vừa dịu dàng an ủi cô. Bạch Minh Ngữ có thể hiểu tâm trạng của cô như thế nào, đêm hôm khuya khoắt đi WC, vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông đứng trên vách. Đừng nói con gái, cả lũ con trai gặp phải cảnh này chắc cũng sợ vỡ mật.
Uông Manh cũng quen biết Bạch Minh Ngữ, cả hai cùng chọn môn Lịch sử phát triển thuốc lá học kỳ vừa rồi. Bởi vì môn này quá ít sinh viên tham gia, cả lớp chỉ có mười mấy người, nên cả hai cũng thường tiếp xúc, qua một học kỳ coi như cũng khá thân quen. Vì vậy được Bạch Minh Ngữ an ủi, Uông Manh bình tĩnh lại rất nhanh.
Uông Manh rất mê tín, khăng khăng nói mình gặp quỷ. Diệp Phi lại vô tình phá vỡ ảo tưởng của cô.
“Người cô thấy không phải quỷ, mà là hung thủ. Miêu tả bộ dạng của hắn cho tôi đi.”
“Hắn là quỷ! Sao các người không tin tôi? Con người sao có thể biến mất chỉ trong chớp mắt? Tôi chỉ thấy hai bàn chân và cẳng chân đen thui, không dám nhìn lên trên, tôi tưởng mình quáng gà nên nhắm mắt lại, khoảng vài giây sau mở ra đã không thấy đâu nữa rồi!”
“Bàn chân và cẳng chân đen thui?” Diệp Phi cũng chẳng muốn thuyết phục cô rằng trên đời không có quỷ, chỉ tiếp tục hỏi, “Giày và quần như thế nào?”
“Lúc ấy tôi sợ quá, không để ý!” Cô chỉ vào hai mắt mình, “Với cả tôi bị cận và loạn thị, cũng chẳng thấy được gì hết. Nhưng tôi nhớ rõ giữa ống quần và giày của hắn có một đoạn màu đỏ tươi, hay là vết máu…?”
“Không thể nào.” Bạch Minh Ngữ lập tức phủ định, “Nếu mặc đồ đen, máu sẽ thấm vào vải, không thấy màu đỏ đâu. Kể cả quần áo bằng chất liệu chống thấm nước thì cũng chỉ ra màu đỏ rất sẫm nhòe nhoẹt thôi, không thể phân chia rõ ràng thành đỏ tươi được. Chị nhớ lại xem, có phải hai chân đều có một đoạn đỏ, hơn nữa còn khá ngay ngắn không?”
Uông Manh ngẫm nghĩ, gật đầu, “Ừ, đúng thế.”
“Vậy thì phải là tất!” Bạch Minh Ngữ lập tức nói.
Hung thủ đi một đôi tất màu đỏ tươi! Manh mối này khiến Diệp Phi chấn động.
“Kích thước thế nào? Chân hắn to khoảng bao nhiêu, dài khoảng bao nhiêu?” Diệp Phi vội vàng hỏi.
Nói tới chi tiết cụ thể, Uông Manh khổ sở nhớ lại, cảm xúc cũng bất ổn, cô lắc đầu, “Không nhớ, đã nói là không dám nhìn! Dù sao thì hắn cũng không cao!” Cô nhìn chân Bạch Minh Ngữ và Diệp Phi, xác nhận suy đoán của mình, “Ít nhất cũng không cao bằng hai người…”
Bạch Minh Ngữ đột nhiên bật dậy, lao ra ngoài, kéo bác bảo vệ đang tán gẫu trước cửa vào, “Thế này có giống không?”
Bác bảo vệ hoảng sợ, cuống quýt xua tay lắc đầu, “Tôi, tôi không làm gì hết!”
Uông Manh cũng đau đớn quay đi, than thở, “Chắc cũng tương tự.”
“Được rồi, không cần bác nữa, cám ơn bác hỗ trợ.” Bạch Minh Ngữ lại kéo ông cụ đang chết khiếp ra ngoài.
Bạch Minh Ngữ nghiêm mặt, đảo khách thành chủ, tiếp tục hỏi Uông Manh mấy vấn đề, Diệp Phi ngồi một bên nhìn mà há hốc miệng.
Anh tựa vào cạnh bàn, khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ lại như đang ở trong kết giới của riêng cậu, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt ẩn ý của Diệp Phi, vẫn hỏi những điều cậu quan tâm.
Sở dĩ Diệp Phi không ngăn cậu lại, là vì Bạch Minh Ngữ đã hỏi hết những vấn đề mà anh có thể nghĩ ra. Anh chỉ thấy kỳ quái, nhóc con này học mấy thứ đó ở đâu?
Khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng và đẹp trai của Bạch Minh Ngữ rất nghiêm túc và chăm chú, thật sự cũng khá giống một thám tử. Cậu tựa vào cạnh bàn giống Diệp Phi, nhìn anh, thấp giọng nói, “Anh Phi, trước mắt đã có thể xác định hung thủ là nam, chiều cao trên dưới 170cm. Đêm đó hắn mặc quần đen, giày đen, đi tất đỏ, sau khi hành hung tại phòng 311 thì đào thoát bằng cửa sổ trên mái WC. Phía sau ký túc xá nữ có bờ tường bao quanh, dưới tường có một bồn hoa, bên trong cỏ mọc thành bụi, từ trên lầu nhảy xuống, không có sự cố bất ngờ thì chắc chắn không chết được. Cử người rà soát hiện trường một chút đi.”
Căn cứ trên các manh mối hiện có, Bạch Minh Ngữ phân tích rất hợp lý, không có chỗ hở, cách nhìn nhận hoàn toàn giống với anh. Chẳng biết tại sao, trong khoảnh khắc ấy, trên người Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi như được nhìn lại bóng dáng của chính anh năm nào.
Trong giới cảnh sát, 28 tuổi đã lên chức đội trưởng, ngoài Diệp Phi ra thì trước nay chưa từng có. Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ tương đối lớn với việc ba anh là Cục trưởng Cục Cảnh Sát.
Từ nhỏ anh đã không ham mê thứ gì khác, chỉ thích chơi súng, xem phim cảnh sát bắt tội phạm, đọc tiểu thuyết trinh thám. Niềm vui lớn nhất của anh là nghe ba kể những màn đấu trí với tội phạm, kẻ bắt cóc và điều tra phá án. Mưa dầm thấm đất, cộng với tài năng trời phú. Diệp Phi học cấp một đã bắt được kẻ trộm vặt, cấp hai có thể phân tích gian tình của hiệu trưởng và nữ giáo viên, lên cấp ba đã đủ bản lĩnh không ăn không ngủ, mai phục tại nhà ga ba ngày ba đêm, bắt được tên tội phạm giết người đang chạy trốn, chưa vào đại học đã có chút danh tiếng trong giới cảnh sát.
Sau này anh thi đỗ vào Học viện Cảnh sát, mới năm thứ nhất đã được đặc phái tới thực tập tại đội Trinh sát Hình sự, sang hôm sau thì phá được vụ án giết người cướp của khiến Đội hình sự đau đầu ba tháng. Với thành tích này, Diệp Phi nhận được chiến công hạng hai. Chiến công hạng hai không thương tật là một sự tích truyền kỳ. Lại nói tiếp, tuy may mắn chiếm đa phần trong vụ án nọ, nhưng không thể không kể đến kinh nghiệm tích lũy và sức quan sát nhạy bén của Diệp Phi, có câu nói rất đúng, cơ hội chỉ dành cho những người được chọn. Ý là, nếu không có tài năng, thì dù đưa tội phạm ra trước mắt bạn, chưa chắc bạn đã bắt được hắn.
Bốn năm đại học, Diệp Phi phá được không ít vụ án chưa thể giải quyết, khiến cho một số cảnh sát kỳ cựu trong đội khâm phục vô cùng, hoài nghi và khinh thường ban đầu cũng từng bước chuyển sang kính nể và tín nhiệm, sau khi tốt nghiệp hai năm, anh trở thành phó đội trưởng Đội trinh sát Hình sự. Nhưng con đường trở thành phó đội trưởng cũng không bằng phẳng, Diệp Phi đã bị nghi ngờ, bị chửi bới, bị rất nhiều người nói anh chỉ dựa hơi cha để leo lên. Cho dù tới hôm nay, Diệp Phi dẫn dắt Đội Trinh sát Hình sự lập kỳ công bằng thực lực, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lời nguyền “Dựa hơi cha”.
29 tuổi không phải lớn, nhưng xã hội phát triển nhanh, chỉ năm năm đã biến đổi chóng mặt, khi ấy anh là cơn sóng 70 vỗ lên bờ cát 60, chẳng mấy chốc đã bị nhóc con 80 này ùa tới, càn quét không nương tay rồi.
“Anh Phi?” Bạch Minh Ngữ dùng cùi chỏ đẩy đẩy Diệp Phi, thấy khuôn mặt anh đỏ bừng, cậu rất muốn tìm hiểu nguyên nhân anh nhìn cậu và ngẩn người.
Diệp Phi hồi hồn, quả quyết gật đầu, “Phân tích không sai, đi thôi, đến hiện trường xem thử.” Anh nhìn sang Uông Manh, “Bạn Uông này, cám ơn bạn hợp tác, bạn về được rồi.”
Uông Manh nhảy xuống khỏi ghế, “Đừng khách sáo, có vấn đề gì thì cứ tìm tôi.”
Diệp Phi xoay người rời khỏi phòng, Bạch Minh Ngữ nhìn nhìn sau ót anh, rồi cũng đi theo.
Diệp Phi đưa một đội đến hiện trường tra xét, bồn hoa phía sau ký túc xá nữ đúng là có dấu vết bị giẫm lên. Điều tra viên còn phát hiện dấu chân lạ trên vách ngăn WC và bờ tường phía sau, căn cứ theo dấu giày, xác định chiều cao của hung thủ nằm trong khoảng 170 – 175 centimet.
Diệp Phi ngẩng lên nhìn cửa sổ trên mái, cảm thấy hơi kỳ lạ, không nhịn được hỏi, “Chỉ có dấu vết leo trèo bên ngoài bờ tường bao quanh, còn tường ký túc lại không có, điều này chứng tỏ hắn không vào từ cửa sổ mái, nhưng cửa chính lại có quản lý ký túc trông coi, đúng 11 giờ 30 phút sẽ khóa, hung thủ sao có cơ hội lẻn vào? Hắn vào bằng cách nào?”
“Vào từ cửa chính.” Bạch Minh Ngữ nói.
Diệp Phi quay lại nhìn Bạch Minh Ngữ, cậu đút tay trong túi, nhàn nhã nhìn xung quanh, khác hẳn mấy cảnh sát bận rộn tra xét hiện trường.
“Cửa chính có quản lý ký túc trông coi, bà ta nói đêm đó không có người lạ đi vào.” Diệp Phi nhắc nhở cậu, điều này lúc trước anh cũng đã từng đề cập với Bạch Minh Ngữ.
“Vâng, không có người lạ vào, tức là có người quen vào?” Bạch Minh Ngữ nhìn Diệp Phi, thoải mái nói, “Con trai bà ấy hình như cũng là sinh viên đại học Y.”
Diệp Phi nhíu mày, lấy điện thoại trong túi ra, tìm một dãy số, bấm gọi, “Alo? Lão Lưu, anh đưa quản lý ký túc xá nữ đến phòng bảo vệ, tôi có chuyện cần hỏi.”