À, không phải, không phải leo xà nhà, mà là nằm sấp dưới chân tường nhà người ta nghe lỏm. Từ ngày lên chức phó đội trưởng, Diệp Phi chưa từng làm công tác dân thường thế này. Mới bò một lúc đã thấy ê ẩm đầu gối.
Phương pháp này tuy rất thô bỉ đáng khinh, nhưng hiệu quả cũng tạm, đúng theo dự đoán, hai vợ chồng đang cãi nhau vì chuyện vừa rồi.
Nhưng hai người cãi vã đều dùng tiếng địa phương, Diệp Phi nghe không hiểu. Anh nhìn sang Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ xòe tay tỏ vẻ cậu cũng không hiểu. Diệp Phi thầm nhủ, cuối cùng mới có thứ em không hiểu nhỉ.
Nhưng có một loại danh từ thông dụng trên toàn thế giới, dù họ nói tiếng chim thì bạn cũng nghe được, đó chính là tên riêng.
Hai người nghe thấy tên Phó Hạ Viêm thình lình xuất hiện trong cuộc cãi vã của đôi vợ chồng, tất nhiên không thể không sốt ruột.
Quách Văn Cường dám tiết lộ cho đôi vợ chồng này về chuyện của Phó Hạ Viêm, chứng tỏ Quách Văn Cường hết sức tín nhiệm gia đình anh trai gã, chắc chắn họ biết không ít bí mật. Xem ra lần này đến đúng nơi rồi. Ngay sau đó, hai người nghe thấy một cái tên xa lạ khác, có thể là Quách Mẫn Trí, hoặc Quách Mẫn Chi, hoặc Quách Dân Trị, tóm lại là một cái tên cả Diệp Phi lẫn Bạch Minh Ngữ đều chưa từng nghe qua.
Đang lúc hai người đưa mắt nhìn nhau, máy nhắn tin của Bạch Minh Ngữ thình lình kêu lên, khiến cả người trong phòng và ngoài phòng cùng sợ chết khiếp.
Bạch Minh Ngữ chẳng buồn nhìn, cuống quít tắt máy nhắn tin, nhưng đôi vợ chồng đã chạy ra, nhìn thấy hai cảnh sát bò dưới chân tường, khuôn mặt già nua tức khắc tím tái.
“Cậu, các cậu…”
Nếu bị phát hiện thì cũng không cần lén lút nữa, Diệp Phi đứng dậy, hào hùng nói, “Hiện tại chúng tôi hoài nghi các người có liên quan đến vụ án giết người liên hoàn, mời đi theo chúng tôi.”
“Gì á? Án giết người á? Bọn tui không biết mà á!” Chị dâu hoảng hốt, vội vàng kéo chồng lại. Anh trai cũng lập tức nói, “Đúng thế á, cậu nói cái gì mà án giết người chớ? Chúng tui không liên quan!”
Diệp Phi không có thời giờ quanh co với họ, nói thẳng, “Bao che cho tội phạm chính là phạm pháp, ông có biết tội bao che phải ngồi mấy năm không?” Diệp Phi vươn ra năm ngón tay, “Bốn-năm năm sau, cháu nội không nhận ra các người nữa đâu.”
Hai người sợ hãi, chị dâu vội vã biện hộ, “Chúng tui nào có bao che tội phạm, cảnh sát cũng đừng nói bừa nhá!”
“Biết trước các người sẽ nói vậy nên tôi chuẩn bị sẵn rồi!” Diệp Phi lấy cây bút máy trong túi ra cho họ xem, “Đây là gì? Máy ghi âm! Tôi đã thu lại tất cả lời các người vừa nói, còn dám nói dối à? Chờ vào tù đi!”
Diệp Phi hất hàm, khí thế bừng bừng nói, “Giải đi!”
Bạch Minh Ngữ chưa từng làm chân sai vặt cho ai, nhất thời không kịp phản ứng, Diệp Phi không thấy cậu đáp lại, tự nhủ chưa đủ ăn ý rồi, phải luyện thêm! Anh nháy mắt với Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ sực tỉnh, vội vàng làm bộ cho tay vào túi quần sau, giả vờ chuẩn bị móc còng số 8.
Theo lý thuyết, người bình thường sẽ không bị Diệp Phi hù. Nhưng người chột dạ có khả năng suy luận kém hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa thái độ của Diệp Phi rất nghiêm trọng, cực kỳ uy hiếp, còn rất đáng sợ, chị dâu thình lình ngã ngồi xuống đất, bám lấy anh trai khóc rống lên, “Tại thằng em chết bầm của ông hết! Nuôi tội phạm bị truy nã trong nhà, giờ thì hay rồi, chúng ta cũng nhà tan cửa nát!”
Anh trai không ngờ vợ mình đầu hàng dễ như vậy, ngửa mặt lên trời rên một tiếng, vò đầu ngồi bệt xuống đất.
Thu phục!
“Ngoài này lạnh, vào trong rồi nói.” Diệp Phi thở ra một hơi, cất bút máy hỏng vào túi, Bạch Minh Ngữ cũng rút tay khỏi túi quần sau.
Hai cụ bị Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ thay nhau oanh tạc, rốt cuộc cũng chịu khai ra tất cả.
Lời khai về cơ bản cũng giống suy đoán của họ, Quách Văn Cường thật sự là nạn nhân duy nhất tự nguyện hiến thân. Mục đích là để chuộc tội. Anh trai gã nói, từ khi Quách Văn Cường trở lại huyện Đồng Bách thì chưa có một ngày sống yên ổn, bao nhiêu năm qua vẫn chìm trong dằn vặt và khốn khổ, thứ cảm giác ấy tra tấn gã thành một kẻ người không giống người, quỷ không giống quỷ, mấy lần tự sát bất thành. Sau này Phó Hạ Viêm tìm đến gã, gã mới có động lực sống sót, quyết tâm phối hợp với kế hoạch báo thù của Phó Hạ Viêm. Anh trai tuy cảm giác như vậy không tốt, nhưng thấy em trai sống lại thì cũng chẳng biết nói gì, mắt nhắm mắt mở cho qua, miễn em trai vui là được.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, ngay thời điểm bắt đầu thực thi kế hoạch báo thù thì Phó Hạ Viêm đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân tử vong là bởi một khối u ác tính, khối u này tồn tại trong não hắn đã 8 năm, nói cách khác, một năm sau khi hắn làm gián điệp thì đã mắc bệnh này, vì không được điều trị nên mầm bệnh không ngừng chuyển biến xấu, tới mấy tháng trước thì đột ngột bùng phát, chỉ trong một đêm, mạng đã không còn.
Phó Hạ Viêm chết, Quách Văn Cường để lại tất cả tài sản và căn nhà cho anh trai, để chuộc tội, để giúp Phó Hạ Viêm thực hiện kế hoạch báo thù, Quách Văn Cường mang chính mình ra làm vật tế sống, tự sát ngay trước đồn cảnh sát.
Từ đầu tới cuối, lời khai của hai vợ chồng thiếu đi nhân vật mấu chốt, chính là kẻ báo thù thay cho Phó Hạ Viêm là ai? Không thể nào là quỷ được!
“Bọn tui đã nói hết rồi, cậu có thể đừng bắt bọn tui tội bao che hông?” Chị dâu hỏi.
“Chỉ cần hai người đứng trước tòa làm chứng, khai ra toàn bộ sự thật, tranh thủ lập công chuộc tội, tôi có thể nói đỡ với quan tòa, cố gắng giảm hình phạt, nhiều nhất hai người chỉ phải vào trại tạm giam mấy tháng, đây là cam kết lớn nhất tôi có thể đặt ra cho hai người.” Diệp Phi đáp.
Hai cụ đấu tranh một lát, biết làm cách nào cũng không giấu được, để tự vệ, đành phải khai ra một kẻ vẫn ẩn náu trong vùng bí mật gần đó.
Họ biết Quách Khai Anh, cha của Quách Văn Cường mở võ quán, nhưng không biết ngoài Quách Văn Cường, Quách Khai Anh còn có một đứa con trai, tên gọi Quách Dân Trí. Đây chính là cái tên vừa rồi Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ nghe lén được, tàm tạm, cũng chuẩn tám-chín phần.
Nhưng Quách Dân Trí không phải con ruột, mà là ba mươi năm trước, cha hắn đi công tác bên ngoài, nhặt hắn về.
Quách Khai Anh nói đứa nhỏ này là con của bạn thân ông ta, gia đình bất hạnh, cha mẹ đã mất, đứa nhỏ không nơi nương tựa, rất đáng thương, ông ta không đành lòng đưa nó vào trại mồ côi nên nhận nó làm con nuôi, mang về nhà chăm sóc.
Nghe đến đó, Diệp Phi chen vào, “Quách Dân Trí trước đó gọi là gì? Sau này có đổi tên khác không? Hắn là người ở đâu?”
“Không biết trước kia gọi là gì, Quách Dân Trí là tên ba đặt cho nó, không nghe thấy nó đổi tên, bao nhiêu năm nay bọn tui vẫn gọi nó như thế. Nghe nói nguyên quán ở Thiên Tân, về sau ba chuyển đến Bắc Kinh thì ở lại Bắc Kinh.”
“Cha mẹ hắn làm gì? Chết như thế nào?”
“Nghe ba tui nói cha nó là cảnh sát, mẹ nó là pháp y, hùi đó vì dính líu đến một vụ trọng án mà bị phạt, bị xử bắn.”
Lại là trọng án! Diệp Phi thót bụng, “Biết vì tội gì không?”
Anh trai lắc đầu, “Cái này thì tui không biết, ba không nói chi tiết.”
“Vậy ông có thể đưa chúng tôi đi gặp cha ông không?” Diệp Phi hỏi.
“Ba tui qua đời nhiều năm rồi.” Anh trai đáp.
“À… Xin lỗi, vậy ông nói tiếp đi.”
“Cũng chẳng còn gì, tuy tui không có chứng cứ, nhưng tui biết chính là Quách Dân Trí giúp Cường tử nhà tui làm chuyện đó.”
“Vậy sao? Tại sao khẳng định như thế?”
“Ngoài nó ra thì còn ai nữa? Thằng đó từ nhỏ đã thâm hiểm, mưu kế đầy bụng, thỉnh thoảng còn làm mấy chuyện thất đức, trừ nó ra, tui nghĩ không còn ai chịu giúp Cường tử làm việc này. Chưa kể quan hệ của nó với Cường tử tốt lắm, rùi nghĩ đến báo thù cho cha mẹ, cơ hội tốt thế, sao nó không dùng?”
Diệp Phi cảm giác suy đoán này có lý, lại hỏi, “Vậy giờ hắn ở đâu?”
Anh trai lắc đầu, “Không biết, nhiều năm rồi tui không gặp nó, nó cũng không đến thăm tui.”
Nhiều năm không gặp mà ông dám phỏng đoán, ông định gây thêm rắc rối à? Diệp Phi nén giận, nhíu mày hỏi, “Vậy hắn đang ở đâu? Làm công việc gì?”
Anh trai tiếp tục lắc đầu, “Tui cũng không biết, lúc nào nó cũng thần bí, tui chẳng thấy bóng nó, nào biết nó làm cái gì?”
“Dù gì hắn cũng có một nửa là anh em với ông cơ mà? Sao chuyện này mà ông cũng không biết?”
Anh trai đáp rất đương nhiên, “Nó đâu phải em ruột tui, tui quan tâm gì.”
“Vậy Quách Văn Cường cũng không nói với ông à?”
“Không, tui hỏi nó cũng không nói.”
“Chuyện Phó Hạ Viêm lớn như thế mà hắn còn nói với ông, trong khi chuyện em trai ông thì hắn không nói, ông nghĩ tôi tin lời ông sao?”
“Thật mà!” Anh trai nóng nảy, “Chuyện Phó Hạ Viêm là vì tui phát hiện ra, nó không thể không nói, không thì cậu nghĩ vì sao nó lại chịu nói với tui? Cường tử thân với Dân Trí từ nhỏ, có chuyện gì cũng chẳng nói với người nhà, tụi nó còn thân nhau hơn thân anh cả tui đó, tui không chen vào được đâu.”
Diệp Phi lại hỏi thêm mấy vấn đề, anh trai một mực không biết. Điểm chết người là, qua vài lần hỏi, anh cảm giác ông ta không giống như đang nói dối, ông ta thật sự không biết.
Diệp Phi nghĩ không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, nếu đã tập trung được nghi phạm thì cứ điều tra theo hướng này, anh cũng không tin một người sống sờ sờ lại có thể bốc hơi khỏi nhân gian.
Trước lúc đi, Diệp Phi hỏi một câu, “Phải rồi, hai người có ảnh chụp Quách Dân Trí không?”
Anh trai ngẫm nghĩ, đáp, “Không.”
Thấy ông ta thoáng ngập ngừng, Diệp Phi lập tức trừng mắt, “Rốt cuộc là có hay không?”
“Có thì có, nhưng là ảnh sơ sinh. Các cậu xem cũng vô ích thôi… Giờ nó cũng hơn 40 tuổi rồi…” Anh trai vò đầu.
“Ảnh sơ sinh cũng phải xem!” Bạch Minh Ngữ hét lớn.
Diệp Phi sửng sốt, sau đó nói, “Đúng! Ảnh sơ sinh cũng phải xem!” Tuy ảnh cảm giác xem cũng vô ích… Chênh lệch bốn mươi năm thì nhận ra sao được?
Trừ phi… Hẳn là không thể nào.
Hai vợ chồng vội vàng đi lấy ảnh, nhanh chóng ôm một cuốn album ra, anh trai vừa lật album vừa nói, “Đây là ảnh ba cầm về từ nhà Dân Trí, cả Dân Trí cũng chưa xem đâu, ba nhớ tình bạn cũ nên lấy ảnh về làm kỷ niệm. À, đây rồi, cái này này.” Anh trai lật tới một tấm ảnh đen trắng, đưa cho Diệp Phi.
Trong ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai và một người phụ nữ xinh đẹp vô cùng, nếu họ không mặc quân trang kiểu cũ và cắt tóc kiểu những năm 60-70 thì quả thực có thể so sánh với bất kỳ minh tinh thần tượng nào bây giờ.
Người đàn ông ôm một đứa nhỏ, đứa nhỏ mặt mũi xán lạn, đáng yêu vô cùng, màu tóc nhạt hơn người bình thường rất nhiều, không biết còn tưởng đứa nhỏ này là người nước ngoài.
Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ cùng trợn mắt nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong bức hình, dù đứa nhỏ này lớn lên khắc hẳn khi bé, nhưng màu tóc rất nhạt này lại là đặc điểm không thể sửa được!
“Là Bạch Thiển!” Hai người đồng thanh nói.
Đúng là hắn! Một trận ớn lạnh từ sau lưng Diệp Phi truyền tới, lạnh tới nổi da gà.
Bạch Thiển, Bạch Thiển, rốt cuộc Bạch Thiển là tên giả hay tên thật? Những gì Bạch Thiển trải qua từ nhỏ đến lớn quả thật khiến hắn có đầy đủ điều kiện thực hiện hành vi sát thủ. Nhưng mục đích của hắn là báo thù cho Phó Hạ Viêm, hay báo thù cho cha mẹ mình?
Hắn đã thổi ngọn lửa báo thù tới chỗ Hà bộ trưởng, điều này đủ để chứng minh Hà bộ trưởng hoặc là kẻ thù của Phó Hạ Viêm, hoặc là kẻ thù của Bạch Thiển, hoặc là kẻ thù của cả hai?
Nhưng tại sao ngay cả anh cũng bị kéo vào? Diệp Phi nghĩ mãi vẫn không hiểu, anh chuốc oán với hắn từ bao giờ? Lúc cha mẹ hắn chịu tội, anh còn chưa sinh ra mà!
Chẳng lẽ là bởi một vụ án khác? Từ lúc làm cảnh sát tới giờ, đích xác anh đã chuốc oán với không ít người, cũng đâu phải chưa ai tìm đến báo thù anh, Lưu Nguyên Hạo chính là ví dụ.
Nhưng mày muốn trả thù tao, sao không nhằm thẳng vào tao? Tại sao phải kéo Trang Dao liên lụy vào?!
Trong nháy mắt, bụng Diệp Phi cuộn trào, suy nghĩ rối loạn. Nhưng người bên cạnh anh vẫn tỉnh táo, Bạch Minh Ngữ đỡ Diệp Phi ra khỏi cửa, nói, “Anh Phi, mau gọi cho Tiểu Lý, bảo anh ta tra xét trọng án 30 năm trước. Khi đó kiểu vụ án thế này rất ít, chắc là tra ra nhanh thôi!”
Được Bạch Minh Ngữ nhắc nhở, Diệp Phi vội vàng lấy di động gọi cho Tiểu Lý.
Nếu đã tập trung được nghi phạm thì không cần ở lại đây nữa, hai người lập tức lái xe về Bắc Kinh.
Trên đường, Diệp Phi muốn gọi cho Cố Chính, thuật lại sơ lược tình hình, dặn gã khống chế Bạch Thiển trước. Nhưng điện thoại vừa reo thì Diệp Phi dập máy. Vì sao? Anh không dám mạo hiểm, Bạch Thiển có khả năng thôi miên lợi hại như vậy, ngộ nhỡ Cố Chính bị hắn khống chế lại thì biết tính sao?
Ngẫm lại tình hình Ngụy Hải Phong là biết.
Nhưng tại sao Ngụy Hải Phong đột nhiên phát cuồng muốn đâm hắn? Đó cũng là màn kịch hắn sắp đặt sẵn hay sao? Tại sao hắn phải làm như vậy? Để mượn tay cảnh sát tiêu hủy chứng cứ?
Khả năng này có vẻ cũng hợp lý.
Nhưng tại sao hắn chọn Ngụy Hải Phong? Chẳng phải trước đó hắn còn định hiến thận cho Lý Ngọc Mai sao? Chẳng phải quan hệ của hắn và họ rất tốt sao? Chẳng lẽ những gì hắn nói với Lý Ngọc Mai đều là dối trá? Nếu cái chết của Lý Ngọc Mai có liên quan tới Bạch Thiển thì sao? Nếu hắn tốt với Lý Ngọc Mai để tiếp cận Lý Ngọc Mai và Ngụy Hải Phong, mục đích là để thực hiện kế hoạch báo thù thì sao?
Giả thiết này tựa hồ khớp với hình tượng điên rồ trăm phương ngàn kế của hung thủ.
Thằng súc sinh! Vì kế hoạch báo thù của hắn mà liên lụy tới bao nhiêu người vô tội. Hiện tại điều duy nhất có thể an ủi Diệp Phi là Bạch Thiển vẫn nằm dưới sự khống chế của cảnh sát, anh siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nhớ lại bộ dạng Bạch Thiển. Mẹ kiếp, thằng chó chết mặt người dạ thú, nếu Trang Dao gặp chuyện chẳng lành, ông sẽ xé xác mày!
Diệp Phi đang miên man suy nghĩ, điện thoại thình lình reo vang, là mẹ anh gọi tới.
Diệp Phi nghe máy.
Mẹ Diệp gào lên xé lòng, Diệp Phi hoảng sợ, đang định nói thì nghe mẹ gào thét, “Không thấy Diệp Sương đâu! Hu hu!” Dứt lời thì khóc ầm lên.
Não bộ Diệp Phi trống rỗng vài giây, cầm điện thoại không biết phản ứng thế nào.
Bạch Minh Ngữ lập tức dừng xe bên đường, giật điện thoại của Diệp Phi, hỏi, “Dì ơi! Dì đừng hoảng, nói với con chuyện gì xảy ra?”
Mẹ Diệp nghẹn ngào nói, “Dì đến trường mầm non đón Diệp Sương, trên đường bị xe ba gác đụng phải, dì cãi vã với thằng đó vài câu, ai ngờ chỉ mới năm-sáu phút, lúc dì đến trường mầm non thì đã không thấy tăm hơi Diệp Sương, thầy giáo nói Diệp Sương bị một người đàn ông đón đi rồi! A! Làm sao bây giờ? Sương của bà ơi! Bà có lỗi với con! Tại bà hết!” Đầu bên kia truyền tới vài tiếng tát giòn vang.
Diệp Phi bên cạnh đã tuyệt vọng ngồi trên ghế, cỏ vẻ lại trăm phần trăm xác định mình liên lụy đến con rồi. Bạch Minh Ngữ bắt lấy tay Diệp Phi, vừa an ủi anh, vừa nói vào điện thoại, “Dì ơi, dì cứ bình tĩnh đã, dì có hỏi được mặt mũi người kia trông như thế nào không? Nếu không phải người quen thì giáo viên không cho phép đón trẻ em đi mà? Người đó có nói gì không?”
Bên kia im lặng một hồi, sau mới đáp, “Cô giáo nói là hắn rất đẹp trai, vóc dáng rất cao, còn nói hắn là bác cả của Diệp Sương. Diệp Phi là con cả, Sương nhi chỉ có một ông chú, làm gì có bác cả nào? Hu hu hu… Rõ ràng là lũ buôn người rồi!”
“Sương nhi phản ứng thế nào ạ?” Bạch Minh Ngữ hỏi.
“Cô giáo nói là Sương nhi rất vui vẻ đi theo, Sương nhi nhà dì đâu có ngốc như thế? Bình thường chẳng thân thiết với ai, tính tình cũng lạnh nhạt, sao người lạ nói mấy câu đã đi theo rồi? Chắc chắn là lừa bịp, làm Sương nhi choáng váng rồi ôm đi, cô giáo không muốn chịu trách nhiệm nên mới gạt dì, nói là nó tự đi theo người ta, giáo viên bây giờ sao lại vô lương tâm, vô nhân tính thế? Dì phải kiện họ thôi!”
Bạch Minh Ngữ hoảng, cậu nhìn sang Diệp Phi, Diệp Phi cũng nhìn cậu, trong đầu hai người đồng thời nghĩ tới một từ: Thôi miên.
“Dì ơi, bên ngoài không an toàn đâu, dì cứ về nhà nghỉ trước, nhớ phải khóa kỹ cửa phòng, tuyệt đối đừng đi lung tung. Đợi bọn con về, chắc chắn sẽ tìm được Diệp Sương.”
Mẹ Diệp khóc lóc thảm thiết, chẳng biết có nghe được không. Bạch Minh Ngữ dập máy rồi gọi cho Sở Nam, bảo gã đến bệnh viện xác nhận lại, xem Bạch Thiển có còn trong phòng điều trị hay không.
Khi xe chạy tới dưới tấm biển “Bắc Kinh chào đón bạn”, Bạch Minh Ngữ nhận được điện thoại của Sở Nam, gã nói, “Bạch Thiển trốn rồi.”
Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ cùng rơi xuống hầm băng. Lúc này cả Bạch Minh Ngữ cũng không bình tĩnh nổi, cậu đập tay lái, nhấn ga, xé gió vượt đèn đỏ, phóng về nhà Chương Thụy Phương bằng tốc độ nhanh nhất.
※
“Hi cục cưng! Con tên Diệp Sương phải không?” Một anh chàng siêu đẹp trai bước tới trước mặt bé, dù cúi xuống vẫn cao hơn bé.
Diệp Sương ngửa mặt nhìn chàng đẹp trai, “Ba Tiểu Ngữ?”
Chàng đẹp trai ngớ người, sau đó toét miệng cười nói, “Ba đây, nào, ba đưa con đi chơi nhé?”
Diệp Sương hơi ngờ vực, cứ thấy không đúng chỗ nào, bé nhìn gã từ trên xuống dưới, ngập ngừng gật đầu. Bàn tay nhỏ đặt lên bàn tay lớn của gã.
“Sương nhi nhà mình ngoan ghê!” Chàng đẹp trai cắn mặt Diệp Sương một miếng, sau đó ôm bé, nở nụ cười quyến rũ với các giáo viên, “Tôi nói có sai đâu? Tôi là bác cả của cháu nó mà.”
Mấy nữ giáo viên đã bị chàng đẹp trai mê tít, mất hết khả năng ngờ vực rồi.
Chàng đẹp trai lên xe, gọi đến tổng đài, để lại tin nhắn rằng: Tiểu Ngữ ơi, Diệp Sương đáng yêu thật đấy, anh chịu không nổi phải đón nó đi chơi rồi, tối sẽ đưa về nhé. Đừng mong. Tiện nói một câu, nó gọi anh là ba đó, em xem ngoại hình chúng ta giống nhau cỡ nào kìa? Xứng đáng là anh em ruột mà! Nếu đã là anh em ruột thì bao giờ em mới về nhà thăm ba mẹ vậy? Ba mẹ nhớ em lắm đó. Anh hai: Kiều Minh Phong, 15:22, 22.12.2002, lưu.
Người đàn ông mặc đồ đen ngồi trên ghế lái thấp giọng nói, “Kiều tổng, mục tiêu đã rời đi.”
Kiều Minh Phong nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của Diệp Sương, cười với bé, thản nhiên nói, “Phái người bám theo.”