Lão Vương là tổ trưởng Tổ chuyên án phụ trách vụ án giết người liên hoàn, sau khi nhận được tư liệu gửi đến từ Lệ Dương của Liêu Tuyết Hoa, lập tức trình báo cho Diệp Phi.
Liêu Tuyết Hoa thông qua rất nhiều người, tìm được một người tên gọi “Lão quái”, năm ấy cũng góp mặt trong vụ trọng án nọ, hiện tại đang mở một quán cơm nhỏ ở huyện Du Xương, đã rời khỏi giới giang hồ nhiều năm về trước, rửa tay gác kiếm. Hắn ta sợ phiền toái, không muốn lộ diện quá nhiều, chỉ nói vụ án năm đó liên quan tới quá nhiều quan chức phía sau, nên tìm được người chịu tội thay thì vội vàng kết án.
Liêu Tuyết Hoa cũng đến nhà giam tìm hiểu tình hình, có một cảnh ngục nói Phó Hạ Viêm những năm ngồi tù luôn rất đề phòng, hơn nữa bản lĩnh cực cao, nên bình thường không ai dám trêu chọc hắn. Nhưng hắn coi như cũng cửu tử nhất sinh, đã từng một lần đánh lộn, giết chết hai bá chủ nhà tù, làm bị thương nhiều người, chính hắn cũng suýt mất mạng. Những việc như vậy thường xảy ra trong tù, hơn nữa hầu như lần nào cũng có liên quan đến Phó Hạ Viêm. Tính tình Phó Hạ Viêm rất trầm lặng, ít giao tiếp, hơn nữa hình như còn đặc biệt thích bị biệt giam. Cảnh ngục nói tới việc này còn cảm thấy rất kỳ quái, người khác bị nhốt trong phòng tối một ngày đã không chịu nổi, khóc lóc đòi ra ngoài, lúc ra được thì sung sướng muốn bay lên, nhưng Phó Hạ Viêm bị giam một tuần vẫn không nói một tiếng, có thời gian hắn còn chẳng muốn đi ra.
“Xem ra Phó Hạ Viêm vượt ngục không chỉ vì trả thù, một nguyên nhân khác có thể là trong tù có người hại hắn, hắn biết tính mạng mình đang bị đe dọa, hoàn toàn có thể bị sát hại.” Diệp Phi nói.
Lão Vương gật đầu, “Không loại trừ khả năng có kẻ mượn dao giết người. Bởi vì Phó Hạ Viêm biết quá nhiều. Tuy chứng cứ Phó Hạ Viêm nắm giữ đã bị tiêu hủy, lời nói suông không có giá trị, nhưng để hắn sống thì sớm muộn gì cũng thành hậu họa.”
“Gọi Tuyết Hoa về đây một chuyến.”
“Rõ, tôi gọi ngay lập tức.”
Liêu Tuyết Hoa nhận được điện thoại của lão Vương, suốt đêm quay về, Diệp Phi tổ chức một buổi họp Tổ chuyên án vào lúc nửa đêm.
Trong phòng hội nghị, ai cũng phấn chấn bừng bừng, không ai ngáp ngủ hoặc gục đầu. Liêu Tuyết Hoa đối chiếu tư liệu trên tay, tiến hành hội báo, “Qua quá trình xâm nhập điều tra Phó Hạ Viêm và Dương Vân, có thể xác định, Phó Hạ Viêm thực sự chưa từng là cảnh sát.”
“Nói vậy thì Phó Hạ Viêm cũng không có khả năng là gián điệp, hắn thật sự đã nói dối! Tòa án cũng không xử oan hắn?” Quan Tiểu Đông vội hỏi.
Liêu Tuyết Hoa cười cười, tiếp tục, “Hắn chưa từng làm cảnh sát, nhưng hắn đã từng được huấn luận như cảnh sát.”
“Được huấn luyện như cảnh sát?” Vài người cùng thốt lên.
“Đúng, tôi tìm được cuốn nhật ký của Dương Vân, cô ta ghi lại, có một ngày cô ta đến ký túc xá của Phó Hạ Viêm, mập mờ ám chỉ hai người đã quan hệ với nhau, sau đó bị một huấn luyện viên họ La bắt gặp. Nhà trường nào có thể có huấn luyện viên? Đương nhiên, sinh viên mới nhập học sẽ được huấn luyện quân sự, nhưng thời gian ghi lại trong nhật ký là một ngày sau khi chuyện đó diễn ra, mà khi ấy đã là trước kỳ nghỉ đông, trường nào tổ chức học quân sự vào lúc đó? Cho nên tôi suy đoán, Phó Hạ Viêm rất có thể đã học trường cảnh sát hoặc quân sự.
Đương nhiên điều này chỉ là suy đoán, vẫn còn khả năng khác, để loại bỏ khả năng khác, tôi điều tra danh sách huấn luyện viên tại các trường quân sự và cảnh sát quanh thành phố Lệ Dương, tìm được hơn hai mươi người họ La, trong đó có một huấn luyện viên đã về hưu tại trường cảnh sát thành phố Linh Cừ, tên gọi La Kính, mọi người đoán xem? Thu hoạch bất ngờ! Chẳng những ông ta biết Phó Hạ Viêm, mà còn giữ ấn tượng rất sâu sắc về người này, nói hắn là sinh viên ưu tú nhất trong số các sinh viên của ông ta, nhưng tiếc rằng La Kính bị thương vào năm thứ hai, bắt buộc phải về hưu, nên không thể chứng kiến một cảnh sát vĩ đại ra đời.”
Nghe đến đây, tất cả đứng ngồi không yên, sôi nổi đứng dậy đi qua đi lại, ai cũng phấn khởi, có người muốn xen vào, nhưng đều bị Diệp Phi ngăn lại, ý bảo Liêu Tuyết Hoa tiếp tục, Liêu Tuyết Hoa nói, “Sau đó tôi lại đến trường cảnh sát Linh Cừ hỏi thăm về Phó Hạ Viêm, nhưng không ai biết Phó Hạ Viêm, trong kho hồ sơ của trường cũng không có tư liệu về Phó Hạ Viêm, hệt như kết quả điều tra của tòa án. Vì vậy tôi phán đoán, có thể La Kính đã về hưu từ trước, những kẻ thâu tóm phía sau dù cẩn thận mấy cũng mắc phải sai sót, không hối lộ hoặc uy hiếp nhân chứng quan trọng như vậy.”
Diệp Phi nhíu mày, “Vậy La Kính hiện đang ở đâu? Đó là nhân chứng vô cùng quan trọng, phải bảo vệ ông ta!”
Liêu Tuyết Hoa nhìn Diệp Phi, mỉm cười, “Tôi đã sắp xếp cho ông ấy đến nhà một người bạn tôi ở Vân Nam. Vợ của La Kính đã qua đời mấy năm trước, con trai và con dâu đều đang sống ở nước ngoài, tương đối an toàn.”
“Tuyết Hoa, làm tốt lắm.” Diệp Phi cười, vỗ vai Liêu Tuyết Hoa.
“Chị Hoa không hổ là phó đội trưởng!” Diêu Khiết nhảy lên bám vai Liêu Tuyết Hoa, nụ cười tràn ngập sùng bái.
Liêu Tuyết Hoa đắc ý, “Đương nhiên, em không thấy ai dẫn dắt chị à?” Nói xong thì khẽ liếc Diệp Phi.
Diệp Phi không chú ý, nói, “Lần này Tuyết Hoa mang về manh mối cực kỳ quý giá, chúng ta không thể trì hoãn thêm một khắc nào nữa, Diêu Khiết và Tiểu Đông chia nhau tìm xe và kẻ khả nghi quanh Bắc Kinh. Tôi sẽ báo cáo việc này cho Tống cục trưởng ngay lập tức, Tuyết Hoa theo tôi về Cục một chuyến.”
“Rõ!” Tất cả đồng thanh.
※
Tống Thế Bác bị hồi chuông điện thoại phá vỡ mộng đẹp, ông nhìn đồng hồ, mới 2 giờ sáng, miễn cưỡng nghe máy, sau khi nghe xong thì lập tức phấn chấn tinh thần, vội vàng chào bạn già đang mơ màng ngủ, cấp tốc thay quần áo nghiêm chỉnh, đến Cục.
Mười phút sau, văn phòng cục trưởng.
Tống Thế Bác xem xong tư liệu, nghe hai người hội báo, sắc mặt nghiêm trọng, vô cùng khó coi.
Ông ném giấy tờ lên bàn, đứng dậy, nhìn ra cửa sổ, đi qua đi lại. Diệp Phi và Liêu Tuyết Hoa nhìn theo. Cuối cùng, Tống Thế Bác quay lại nhìn hai người, nói ra một câu Diệp Phi không ngờ nổi.
“Tiểu Diệp, ngừng vụ này đi.”
Diệp Phi cho là mình mệt quá, nghe nhầm phải không? Anh không chắc chắn lắm, hỏi lại, “Ngài vừa nói gì?”
“Tôi nói, ngừng điều tra trọng án “1.28”! Tập trung điều tra vụ giết người liên hoàn “5.3” đi.”
Xác nhận mình không nghe nhầm, Diệp Phi vội vàng đứng dậy, tiến lên hai bước, “Tống cục trưởng, ngài đùa sao? Hai vụ án này có mối liên hệ chặt chẽ, huống chi “1.28” còn rất nhiều điểm đáng ngờ, theo khẩu cung của nhân chứng La Kính, Phó Hạ Viêm đã từng học trường cảnh sát, nhưng toàn bộ hồ sơ của hắn lại bị xóa bỏ, chẳng phải rõ ràng có người chi phối phía sau sao?”
“Tiểu Diệp! Nhân chứng còn chưa thẩm vấn, không thể vội vàng kết luận. Hơn nữa vụ án này không thuộc quyền của chúng ta.” Tống Thế Bác nhìn Diệp Phi, thấp giọng nói, “Chuyện không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu. Mở ra vụ án này, rất có khả năng sẽ đụng tới nhiều vấn đề khác! Tôi thấy cậu nên tập trung điều tra “5.3” thì hơn. Không phải đã xác định được hung thủ sao? Đã phát lệnh truy nã có thưởng trong cả nước, tôi cũng không tin Phó Hạ Viêm ba đầu sáu tay, Trung Quốc lớn như vậy, chẳng lẽ tìm không ra?”
Diệp Phi nhíu mày, mím miệng, hai tay chống nạnh, rồi chuyển sang chống lên bàn, gằn giọng, “Hiện tại tôi có thừa chứng cứ chứng minh hai vụ án liên quan chặt chẽ! Nếu khi trước Phó Hạ Viêm bị những kẻ phía sau bỏ tù oan, thì chúng ta có trách nhiệm tìm ra hung thủ thật sự! Chỉ khi tìm được kẻ đó, chúng ta mới biết sự thật, cũng biết đối tượng kế tiếp Phó Hạ Viêm sẽ báo thù là ai, kịp thời bảo hộ người bị hại và ngăn chặn hành vi của hắn. Làm vậy chẳng những là có trách nhiệm với người chết, có trách nhiệm với Phó Hạ Viêm, mà còn là có trách nhiệm với pháp luật công bằng!”
Tống cục trưởng nhướn mày, ném chén nước lên bàn, “Tiểu Diệp! Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu! Tôi không hi vọng cậu đâm đầu vào rắc rối, đánh mất miếng ăn! Phía sau vụ này có những gì, chẳng ai biết cả!”
Diệp Phi cũng nổi giận, lớn tiếng nói, “Tống cục trưởng! Ý tốt của ngài tôi xin nhận. Nhưng ngài không cần nghĩ cho tôi, hiện giờ ngài chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh của Phó Hạ Viêm, nghĩ cho hắn, nghĩ cho những người đã chết. Nếu Phó Hạ Viêm thật sự đã từng làm gián điệp của cảnh sát, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn đồng nghiệp bị xử oan, bị thù hận làm mờ mắt, từng bước dấn thân vào vực thẳm sao? Phương thức hắn dùng để chống lại cường quyền và công bố sự thật đúng là tàn ác đẫm máu, nhưng hắn có lựa chọn khác sao? Kẻ tạo nên cục diện bi thảm như bây giờ là ai? Tôi nhất định phải bắt được kẻ đó! Đòi lại lẽ phải cho người chết, thậm chí còn cho cả hung thủ! Tóm lại, tôi không đồng ý tạm dừng điều tra vụ án này, khẩn cầu ngài liên hệ với Cục cảnh sát tỉnh Y, phê chuẩn điều tra vụ án “1.28” một lần nữa và ngay lập tức!”
Tống Thế Bác nhìn Diệp Phi đỏ bừng hai mắt, chậm rãi quay đi, mím môi, giận dữ thở hổn hển.
Liêu Tuyết Hoa ngồi trên sô pha nhìn hai người giằng co, tuy biết Tống cục trưởng nghĩ cho tình hình chung không có gì đáng trách, nhưng trong lòng cô vẫn hướng về Diệp Phi. Chỉ có điều chức vụ cô thấp, xen miệng không được, cả Cục cảnh sát, e rằng chỉ mình Diệp Phi có thể thẳng thắn chống đối ông, âu cũng là nhờ thể diện của cha Diệp Phi.
Tống Thế Bác rút một điếu thuốc, châm lửa, cúi đầu không nói.
Diệp Phi nhấc ống nghe trên bàn, giơ lên trước mặt Tống Thế Bác, “Tống cục trưởng! Không thể trì hoãn nữa! Nói không chừng hung thủ đã tập trung vào mục tiêu kế tiếp, chúng ta phải nhanh chóng điều tra rõ vụ án này, vây bắt Phó Hạ Viêm trước khi hắn tiếp tục hành động!”
Tống Thế Bác nhận lấy ống nghe, dập xuống, ông nhìn Diệp Phi, nói, “Vụ trọng án này có thể tra, nhưng chúng ta không thể tham dự, tôi sẽ đề đạt với cấp trên, bên trên có phê duyệt hay không thì tôi không dám chắc. Nhưng phía cậu chỉ được điều tra vụ “5.3”, vụ trọng án này cậu đừng dính líu, nói thế nào cũng là thẩm quyền của Cục cảnh sát Lệ Dương.”
“Tống cục trưởng! Hai vụ án này liên hệ chặt chẽ, cần phải điều tra song song mới sớm bắt được hung thủ…”
Tống Thế Bác giơ tay ngắt lời Diệp Phi, “Đừng nói nữa, quyết định như thế. Nhân lực của Đội hình sự vốn đã thiếu thốn trầm trọng, cả đội vẫn còn không ít án chưa phá, cậu để dành hơi sức cho những vụ đó đi. Cảnh sát Lệ Dương không vô dụng, để bọn họ điều tra cũng chẳng có gì khác. Mà nói, Lệ Dương vốn cũng không phải khu trực thuộc của chúng ta, đâu phải cậu không biết!”
“Tống —”
Tống Thế Bác lại ngắt lời Diệp Phi, “Được rồi, về ngủ đi, nhìn mắt cậu thâm quầng, chắc mấy ngày không về nhà thăm mẹ chứ gì? Hôm qua mẹ cậu còn gọi đến càu nhàu tôi đấy.” Ông dịu giọng, nhìn sang Liêu Tuyết Hoa, “Tuyết Hoa, cô cũng về đi.”
Liêu Tuyết Hoa đứng dậy, khẽ kéo tay áo Diệp Phi, “Diệp đội trưởng, đi thôi.”
Diệp Phi vẫn đứng tại chỗ nhìn Tống Thế Bác, hiển nhiên là ông đã hạ quyết tâm. Anh nghiến răng, miễn cưỡng xoay người, lúc sắp ra ngoài còn thoáng nhìn ông, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Tống Thế Bác lắc đầu nhìn theo, “Thằng nhỏ này, tính tình hệt cha nó!” Diệp Phi, cậu không nhớ cha cậu chết như thế nào sao? Nếu lại thêm lần nữa thì nhà họ Diệp tuyệt tự mất! Tại sao cậu không chịu hiểu? Việc này cứ giao cho cảnh sát Lệ Dương làm đi.
Liêu Tuyết Hoa rảo bước đuổi theo Diệp Phi, kéo tay áo anh, “Diệp đội trưởng, đâu phải Tống cục trưởng nói không có lý, anh đừng nóng. Em đây này, nhìn giết người không sợ, chỉ sợ anh dài mặt, mặt dài thuỗn hơn cả núi Trường Bạch, trông gớm lắm!”
Diệp Phi nhíu mày, khẽ mỉm cười, “Chuyện nghiêm trọng mà cô còn đùa được.”
Thấy Diệp Phi cười, Liêu Tuyết Hoa nhẹ nhõm thở phào, cũng nở nụ cười dịu dàng, “Diệp đội trưởng, Tống cục trưởng nói rất đúng, anh xem, anh mệt lắm rồi, phá tướng rồi đấy, làm việc không được để bản thân mất sức, anh về nghỉ ngơi một chút, bồi bổ cho tốt rồi tính sau. Anh yên tâm, vụ án kia không chạy đi đâu được, em sẽ kín đáo quan sát giúp anh.”
Diệp Phi cảm động trong lòng, vỗ vai Liêu Tuyết Hoa, “Tuyết Hoa, cám ơn, đúng là chỉ cô mới hiểu tôi rõ nhất. Vậy thì nhờ cô nhé.”
“Em là học trò của anh, em không hiểu anh thì còn ai hiểu nữa! Hôm nay anh về ngủ một giấc đi! Có chuyện gì mai nói tiếp! Em không thích mấy lão già mắt trũng sâu đâu nhé! Trông nát lắm!” Liêu Tuyết Hoa đẩy Diệp Phi vào xe, “Để em lái!”
Bụng tức được Liêu Tuyết Hoa quét sạch, Diệp Phi dở khóc dở cười ngồi trên ghế phụ lái, nói phải về đội lấy ít đồ. Về tới đội, khuyên can mãi Liêu Tuyết Hoa mới chịu rời đi trước. Diệp Phi ôm hồ sơ vụ án chạy đến phòng trực ban, lại một đêm thức trắng.
※
“Diệp Phi! Hôm nay mày nhất định phải về!” Diệp Phi mãi không chịu về nhà, rốt cuộc mẹ Diệp chịu không nổi.
“Mẹ, con đã bảo cuối tuần sẽ về mà?”
“Mẹ không cần biết cuối tuần mày có về hay không, hôm nay bắt buộc phải về, hôm nay là sinh nhật Tiểu Sương, mày có nhớ không hả?”
“Sinh nhật? Hôm nay ngày bao nhiêu vậy?” Diệp Phi lấy điện thoại ra nhìn, ngày 6 tháng 8, hôm nay là sinh nhật đứa nhỏ đó sao?
Diệp Phi là người đến cả sinh nhật mình còn không nhớ, nhưng lại nhớ sinh nhật của duy nhất hai người trên đời, một là ba anh, hai là em trai anh. Mẹ anh cũng giống anh, chẳng bao giờ nhớ sinh nhật mình, nên anh cũng không nhớ sinh nhật mẹ là ngày bao nhiêu.
Chương Thụy Phương thở dài, giọng điệu cũng mềm mỏng, “Tiểu Phi, về đi, mẹ nhớ con, với cả em con cũng biết điểm rồi, nó đỗ đấy.”
“Ô! Thằng nhỏ giỏi quá! Con hãnh diện quá!” Diệp Phi vội vàng áp ống nghe chặt vào tai, phấn chấn hẳn lên, “Được rồi, con về ngay đây.”
Diệp Phi bàn giao việc cho tổ, tan tầm thì phóng xe về nhà. Vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của Diệp Mạc và Diệp Sương, Diệp Phi đóng cửa lại, tiếng cười cũng ngưng bặt.
Diệp Mạc đang ôm Diệp Sương, vừa ăn quà vặt vừa xem “Tom and Jerry”. Diệp Mạc nhìn thấy Diệp Phi thì buông Diệp Sương ra, chạy đến đón, “Anh! Anh về rồi!”
“Mẹ báo với anh chưa? Em đỗ rồi!”
Diệp Phi đá đá Bánh Bao bên chân, vỗ vai Diệp Mạc, nói, “Báo rồi, giỏi lắm, không uổng công anh thương em!”
“Cám ơn anh!” Diệp Mạc toét miệng cười, nhìn anh vui vẻ như thế, rốt cuộc cậu mới dám yên tâm.
Diệp Phi vào phòng, liếc nhìn Diệp Sương đang ngồi trên sô pha, Diệp Sương lập tức quay đi, bĩu môi xem TV.
Diệp Phi bất đắc dĩ, lại vào bếp gặp Chương Thụy Phương. Chương Thụy Phương nhiếc móc Diệp Phi một hồi, vừa nhéo vừa cấu anh, Diệp Phi đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng tất nhiên không dám chống lại. Chương Thụy Phương cấu tới đau tay, trút giận xong thì bĩu môi với Diệp Phi, ý bảo anh đi xem Diệp Sương.
Diệp Phi lại miễn cưỡng đi ra sô pha, ngồi phịch một cái, suýt thì làm Diệp Sương lăn xuống đất. Tiếng chửi bới của Chương Thụy Phương lập tức vang lên.
Diệp Phi sợ quá, vội vàng ôm Diệp Sương vào lòng, vừa xoa đầu vừa vỗ lưng, anh cười với mẹ Diệp, rồi quay lại nhìn Diệp Sương, hỏi, “Tiểu Sương, ở đây quen chưa?”
Diệp Mạc ôm Bánh Bao ngồi xuống cạnh Diệp Phi, nói, “Anh ơi, anh ngớ ngẩn rồi hở? Tiểu Sương ở nhà mình mấy năm rồi, giờ anh còn hỏi đã quen chưa là sao?”
Diệp Phi “À” một tiếng, Diệp Sương mở to đôi mắt tròn xoe đen bóng nhìn Diệp Phi, Diệp Phi bị nhìn đến chột dạ, vội vàng chuyển mắt sang chỗ khác, chỉ vào TV, hỏi, “Con gái thích xem phim hoạt hình à?”
“Anh ơi, anh nói vô nghĩa thế? Làm gì có đứa trẻ con nào không thích xem phim hoạt hình? Cả em còn thích nữa là!” Diệp Mạc nói.
Diệp Phi “Chậc” một tiếng, trừng mắt nhìn Diệp Mạc, “Vào bếp phụ mẹ đi!”
“Đồ ăn hôm nay toàn em làm đấy, mẹ làm xong món kẹo táo viên sở trường là ăn cơm được ngay.” Diệp Mạc rất không thức thời.
Diệp Phi sầm mặt, “Thế đi lấy bát đũa đi!”
Diệp Mạc bất mãn “Vâng” một tiếng, nặng nề nhấc mông lên, lết vào bếp như con mèo lười nhà anh.
Diệp Phi cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, nở nụ cười thân thiết, “Không nhớ mẹ à?”
Hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt áo sơ mi của Diệp Phi, đôi mắt đen láy nhìn anh, vẫn không nói lời nào.
Được rồi, lại nữa!
Diệp Phi thầm nhủ, đứa nhỏ này… Rốt cuộc là con ai?