• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Minh Phong cực kỳ sung sướng mở cửa đón Bạch Minh Ngữ, ai ngờ lại ăn một đấm.

“Tiểu Ngữ! Em làm gì thế?” Chị dâu của Bạch Minh Ngữ vội vàng chạy tới đỡ Kiều Minh Phong.

“Diệp Sương đâu?!” Bạch Minh Ngữ quát.

Kiều Minh Phong xoa quai hàm, chỉ vào phòng khách, “Đang chơi với ba mẹ.” Bạch Minh Ngữ hừ một tiếng, hùng hổ chạy vào phòng khách.

Diệp Phi theo sau, nhìn nhìn Kiều Minh Phong, không nói gì, cũng theo vào phòng khách.

“Đau không?” Bà xã xoa mặt Kiều Minh Phong, Kiều Minh Phong hít hà, “Không sao, không đau.” Ông đau lòng! Em trai ruột lại vì người ngoài mà đánh anh trai ruột, sao lại đau đớn thế này? Nếu không nhờ anh thì Diệp Sương đã bị người xấu bắt rồi, nhóc con vong ân phụ nghĩa!

Diệp Phi cũng thế, đến câu hỏi thăm cũng chẳng có, tổn thương quá!!!

Hai người vào phòng khách, nhìn thấy Kiều bộ trường và phu nhân đang ngồi trên sàn chơi xếp gỗ với Diệp Sương, Diệp Phi hơi xấu hổ.

Sau khi về nhà, Bạch Minh Ngữ vô tình nhìn thấy tin nhắn Kiều Minh Phong gửi lúc chiều nên mới biết Diệp Sương được Kiều Minh Phong đón đi. Bạch Minh Ngữ gọi điện xác nhận với Kiều Minh Phong, rồi hai người lập tức lái xe tới nhà gã.

Diệp Phi không rõ đang yên đang lành Kiều Minh Phong lại đón Diệp Sương làm gì. Hai người đã lâu không liên lạc, quan hệ cũng chẳng thân thuộc tới mức gã có thể nổi hứng đón con anh đến nhà chơi, Diệp Phi không thể không nghi ngờ động cơ của gã. Trên đường đến, đối mặt với ngờ vực và chất vấn của của Diệp Phi, Bạch Minh Ngữ mới miễn cưỡng tóm tắt lại quan hệ của cậu và nhà họ Kiều.

Diệp Phi làm sao ngờ được mình lại yêu đương nhập nhằng với em trai của Kiều Minh Phong, con trai của Kiều bộ trường, thế này chẳng phải nghiệt duyên sao?

Trên đường đi, Diệp Phi cố gắng tiêu hóa, nhưng tới giờ vẫn không có biện pháp hoàn toàn chấp nhận sự thật này.

“Ba! Ba Tiểu Ngữ!” Diệp Sương phát hiện hai người trước, tức khắc ném đồ chơi, chạy tới bên hai người. Diệp Sương ôm chầm lấy đùi Diệp Phi, hô, “Ba ơi! Ba ơi! Mãi ba mới đến đón con, con nhớ ba lắm!”

Diệp Phi tức khắc cay cay sống mũi, vội vàng ôm lấy Diệp Sương, xoa xoa hôn hôn, vùi đầu vào lòng Diệp Sương mãi không ngẩng lên, khóe mắt ngấn lệ.

Lần đầu tiên Diệp Phi cảm động vì được làm ba, hóa ra anh không máu lạnh như vẫn tưởng, mất con gái, anh cũng sẽ đau lòng!

Kiều Khang Nghiệp cười nói, “Diệp Phi này, con bé đúng là con gái của cháu, thông minh lanh lợi vô cùng!”

Diệp Phi ổn định cảm xúc, đưa Diệp Sương cho Bạch Minh Ngữ, cúi chào Kiều Khang Nghiệp, “Chào Kiều bộ trưởng, Kiều phu nhân, lâu không gặp, hai bác vẫn khỏe chứ ạ?”

“Khỏe lắm, khỏe lắm!” Kiều Khang Nghiệp vội vàng đứng dậy, chỉ vào sô pha, “Ngồi, ngồi đi, đúng là lâu không gặp, sắp mười năm rồi nhỉ? Cháu vẫn chẳng khác gì cả! Nhìn con gái cháu kìa, giống như đúc cháu hồi nhỏ.”

Bạch Minh Ngữ tức giận nói, “Không ngồi, dì Diệp sắp trụy tim kìa, bọn con phải đưa cô bé về nhanh.” Dứt lời thì kéo tay Diệp Phi đi ra ngoài.

Diệp Phi vô thức muốn gạt tay Bạch Minh Ngữ ra, nhưng Bạch Minh Ngữ có vẻ đã biết trước anh sẽ làm vậy, cậu nắm rất chặt, Diệp Phi không rút tay ra được.

Diệp Phi trừng Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ cũng trừng lại anh. Càng nghiêm trọng hơn, Bạch Minh Ngữ còn ôm eo Diệp Phi, vừa lôi vừa kéo anh ra cửa.

Diệp Phi không đủ dũng cảm chào tạm biệt cha vợ, cũng không đủ dũng cảm quay lại nhìn vẻ mặt của mấy người nhà họ Kiều. Có câu rất đúng, cái gì đến rồi cũng phải đến, nhưng không ngờ nhóc con này tùy tiện như thế, Diệp Phi giận muốn điên. Bên phía nhà anh chắc hẳn không thành vấn đề, dù mẹ anh không đồng ý, cùng lắm thì cứ sống ở ngoài, không về nhà nữa là xong, mẹ anh đâu thể làm gì được anh. Nhưng còn phía nhà Bạch Minh Ngữ, người ta là Bộ trưởng! Lấy mạng anh dễ như chơi!

Diệp Phi thở dài, thôi, tạm thời anh cũng chẳng có tâm trạng suy xét vấn đề này, đưa con gái về trước, vẫn còn chuyện gấp phải xử lý.

Kiều Khang Nghiệp biết chuyện của Kiều Minh Phong và Diệp Phi năm đó, Kiều Minh Phong có thể cắt đứt hoàn toàn với Diệp Phi như vậy cũng là do ông làm công tác tư tưởng. Lúc này nhìn con trai út của mình lôi lôi kéo kéo Diệp Phi, mắt đi mày lại, ông tức khắc hiểu ngay ý nghĩa là gì.

Kiều Khang Nghiệp nhíu mày nhìn Kiều Minh Phong, hi vọng gã có thể cho ông lời giải thích hợp lý. Kiều Minh Phong bước tới, đặt tay lên vai Kiều Khang Nghiệp, thở dài nói, “Ba, mẹ, ba mẹ lên lầu đi, con bẩm lại một chuyện.”



Sau khi đưa con gái về nhà, hai người tới Đội hình sự. Diệp Phi chất vấn Cố Chính tại sao lại để Bạch Thiển chạy thoát, Cố Chính nhìn Diệp Phi như nhìn người bệnh thần kinh, “Diệp Phi này, tôi thấy cậu sắp phát điên rồi đó? Bạch Thiển đâu phải kẻ bị tình nghi, chức trách của chúng ta là bảo vệ hắn chứ không phải tạm giam hắn, hắn muốn đi đâu, chúng ra can thiệp được à? Cùng lắm thì chỉ tìm hắn về, hỏi han thêm chút tình hình thôi. Nhưng thái độ này của cậu là sao? Cậu coi người ta là hung thủ giết người à? Cẩn thận người ta kiện cậu tội công kích nhân thân đó!”

Lời Cố Chính khiến Diệp Phi á khẩu, Diệp Phi còn có thể nói gì? Tự tiện rời cương vị đi điều tra án 5.3 đã đủ cách chức chặn lương anh nửa năm. Anh không sợ bị phạt, mà chỉ sợ kẻ đứng phía sau biết việc anh điều tra manh mối ở huyện Đồng Bách. Chẳng may đánh động kẻ đứng sau, chắc chắn đối phương sẽ tìm cách cắt đứt chứng cứ để gây bất lợi, e rằng lại phải bồi thêm không ít mạng người. Kẻ đứng sau chắc chắn còn muốn tóm được hung thủ hơn cả anh, một khi để lộ ra Bạch Thiển, rất có khả năng Bạch Thiển sẽ lập tức biến mất khỏi cõi đời, bí mật động trời kia cũng hoàn toàn bị gạt bỏ.

Chưa kể tới vụ 5.3, trong án có án, thậm chí có khả năng liên quan tới hai vụ trọng án, phía sau màn ẩn giấu thế lực tà ác đáng sợ cỡ nào, Diệp Phi thực sự không dám nghĩ sâu hơn.

Dựa vào trực giác của cảnh sát, Diệp Phi cho rằng vụ này không thể công khai điều tra, chỉ có thể âm thầm tiến hành. Trước tiên phải nắm rõ các giai đoạn và tiến trình, rồi mới quyết định có báo cáo hay không. Anh không muốn mang tính mạng người thân ra đùa cợt.

Hiện giờ Diệp Phi một mặt chỉ muốn giết chết Bạch Thiển, một mặt lại không thể không bảo vệ hắn, đề phòng kẻ đứng sau ra tay với hắn, thật sự là bài toán khó nhất từ khi anh làm cảnh sát tới nay.

Diệp Phi chỉ có thể tạm lùi mà tiến, hỏi, “Vậy anh đã hỏi tại sao đột nhiên Ngụy Hải Phong phát khùng tấn công hắn chưa?”

“Chưa hỏi mà tôi để hắn đi sao? Cậu buồn cười thật đấy!”

“Vậy hắn trả lời thế nào?”

“Đó là cơ mật, tôi cũng không định kể với cậu, nhưng cậu cứ đa nghi như thế, cằn nhằn lải nhải mãi, tôi sợ cậu làm loạn, thôi thì nói cho cậu biết vậy, dù sao cũng chẳng phải manh mối giá trị gì. Theo lời Bạch Thiển thì hắn đang giúp Ngụy Hải Phong giải thuật thôi miên, thình lình ông ta nhặt bút máy trên bàn tấn công hắn. Hắn trốn ra ngoài cầu cứu nhưng không tránh thoát. Sau đó sự việc như cậu đã chứng kiến, tôi nổ súng bắn Ngụy Hải Phong, ngăn cản ông ta hành hung Bạch Thiển.”

Diệp Phi híp mắt, “Đơn giản thế thôi?”

Cố Chính nhướn mày, “Không thì sao nữa?”

Chi tiết! Tôi muốn biết chi tiết! Bất đắc dĩ là, dù Cố Chính có phải nội gián hay không, anh đều khó có khả năng biết rõ ngọn ngành. Bởi vì Bạch Thiển sẽ không thuật lại chi tiết cho bất luận kẻ nào. Tại sao hắn lợi dụng Ngụy Hải Phong, tại sao Ngụy Hải Phong đột nhiên tấn công hắn, chỉ có trời biết đất biết, và chính hắn mới biết.

Hai người mang vật chứng từ huyện Đồng Bách về cho Sở Nam, tiến hành kiểm tra dấu vết, Tiểu Lý đến phòng tư liệu tra tìm hồ sơ vụ trọng án 30 năm trước, Bạch Minh Ngữ điều tra quan hệ xã hội của Lý Ngọc Mai và Ngụy Hải Phong. Chỉ còn anh rảnh rỗi, sốt ruột như kiến bò trong bụng.

Cho dù hiện tại không có chứng cứ xác thực, anh vẫn muốn đi gặp Bạch Thiển một lần, lấy danh nghĩa cá nhân. Nhưng trước lúc đi Bạch Minh Ngữ đã dặn đi dặn lại, không cho phép anh hành động thiếu suy nghĩ, cậu sẽ nhờ bạn canh chừng ở nhà Bạch Thiển, có bất cứ tin tức gì sẽ lập tức báo cho anh.

Diệp Phi ngồi trên ghế, xoay trái xoay phải, dưới mông như có đinh, ngồi không yên được. Anh nhắn tin cho Bạch Minh Ngữ rồi đến phòng tư liệu.

Đi qua phòng họp, nhìn thấy một nhóm đội viên Tổ chuyên án đang đi vào, biết họ lại sắp mở tọa đàm, trong lòng Diệp Phi cuộn lên chán ghét. Trông cậy vào hiệu suất làm việc của Cố Chính, Trang Dao chắc chắn chết sớm. Quan Tiểu Đông ôm một chồng tài liệu, vừa nói vừa cười đi vào cùng lão Vương, trông thấy Diệp Phi, nụ cười của cả hai sượng ngắt, hiện giờ Diệp Phi cũng không cười nổi, chỉ gật đầu rồi lách qua hai người, đi về cuối hành lang.

Quan Tiểu Đông rút ra một tập tài liệu, đưa chồng còn lại lão Vương, đuổi theo Diệp Phi.

“Diệp đội trưởng! Cho anh cái này.” Quan Tiểu Đông nhét tài liệu vào tay Diệp Phi, rồi bỏ chạy không nói thêm gì.

Anh lật ra xem, là bản copy biên bản hội nghị của Tổ chuyên án mấy ngày nay. Diệp Phi cuộn lại, ước lượng trong tay, vui mừng nở nụ cười, thằng ranh cố ý, rốt cuộc cũng không phụ lòng anh.

Vào phòng tư liệu, tìm chỗ ngồi xuống, Diệp Phi nhanh chóng xem biên bản hội nghị. Giống như anh nghĩ, Tổ chuyên án không có tiến triển gì đáng kể, vẫn chỉ đảo quanh vấn đề lúc trước. Thời điểm Trang Dao bị bắt cóc vào khoảng từ 9:00 đến 9:30, khóa cửa sổ không có dấu vết bị cạy mở, quản lý khu chung cư và hàng xóm xung quanh đều không nhìn thấy ai khả nghi. Suy đoán chắc là khách quen ra vào khu chung cư. Lúc ấy ra vào chung cư trừ xe của Hà Phương thì những xe khác đều đã bị điều tra, chủ xe hầu như đã được loại bỏ hiềm nghi gây án.

Rốt cuộc hung thủ làm cách nào đưa Trang Dao ra khỏi khu chung cư được bảo vệ nghiêm ngặt? Chung cư có đường ra bí mật không? Diệp Phi cảm giác mình mụ mẫm rồi.

Có lẽ nào Trang Dao rời khỏi chung cư thì mới gặp nạn? Bảo vệ ngoài cổng không thấy gì, camera theo dõi cũng không quay được Trang Dao ra khỏi chung cư. Diệp Phi khó chịu ném tài liệu lên bàn, thứ này đối với anh giờ đã thành giấy loại, anh thật sự không thể tin tưởng 100% vào biên bản điều tra của cảnh sát nữa rồi!

Từ khi biết Đội hình sự có nội gián, nơi này đối với anh như khối u giai đoạn cuối, khiến anh mất lòng tin, gần như đã tuyệt vọng.

Liêu Tuyết Hoa nhắn tin đến, nói cô và La Kính đã an toàn đến sân bay Bắc Kinh, để đảm bảo an toàn, Triển Tường cũng đi theo. Anh dặn hai người đừng tới Đội hình sự, cũng đừng về nhà, mà nghỉ lại tại một khách sạn an toàn nào đó. Tuy Bắc Kinh dưới chân Thiên tử, kẻ đứng sau không dám liều lĩnh, nhưng họ có nhân chứng quan trọng như vậy, một khi hình thành chứng cứ, bất kể là hung thủ hay kẻ phía sau đều khó tránh khỏi vòng lao lý, khó đảm bảo kẻ đứng sau sẽ không chó cùng rứt giậu, trả giá tất cả để loại trừ ba người này. Mặc kệ suy xét từ phương diện nào thì cũng không thể để họ bại lộ trước kẻ khác.

Diệp Phi đi qua từng tủ hồ sơ, tiện tay lật xem vài tài liệu cũ. Tiểu Lý nói khu này hầu hết là các vụ án hình sự cuối thập kỷ 80, không có vụ án từ 30 năm trước, nên hắn đến Cục cảnh sát Thành phố tìm thầy hắn, nhờ quan hệ để tìm đọc. Lẽ ra bây giờ phải có tin tức rồi…

Diệp Phi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đang suy nghĩ thì Tiểu Lý mở cửa vào.

“Diệp đội trưởng! Anh ở đây à, làm em tìm mãi.” Tiểu Lý ôm một tập hồ sơ cũ bước tới, cười nói, “Hoàn thành nhiệm vụ một cách quang vinh, đây, tra được rồi.”

“Nhanh quá, vất vả rồi!” Diệp Phi tiếp nhận, lật lật, Tiểu Lý nói, “Vụ án này cũ lắm rồi, cả thầy em cũng chưa đọc. 30 năm trước chỉ có vụ này là trọng án, vừa tìm đã thấy ngay. Vụ này tuy không có gì bất ngờ, nhưng ở thời ấy thì cũng chấn động lắm, tình cờ là thầy em nói hồi đó cha thầy phụ trách vụ này! Thầy bảo cha thầy nhờ vụ này mà được thăng chức lên làm Cục trưởng.”

Tiểu Lý vừa uống nước vừa nói, hoàn toàn không để ý khuôn mặt Diệp Phi đã xanh mét.

Diệp Phi điên cuồng lật hồ sơ, càng xem càng kinh hãi, càng xem càng run tay.

“Diệp đội trưởng, sao thế?” Tiểu Lý bị bộ dạng của Diệp Phi dọa sợ, nhỏ giọng hỏi.

Diệp Phi thình lình trợn to mắt, quát lớn, “Hỏng rồi!” Anh ném hồ sơ, lao ra ngoài.

Tiểu Lý đằng sau kêu lên, “Diệp đội trưởng! Anh sao thế? Chuyện gì xảy ra thế?”

Diệp Phi vừa chạy vừa gọi điện thoại, trước tiên gọi lên tổng đài, nhắn Bạch Minh Ngữ gọi lại ngay lập tức, sau đó gọi cho Kiều Minh Phong.

Kiều Minh Phong cũng không nghe máy, Diệp Phi căng thẳng mướt mồ hôi tay. Nếu anh đoán không nhầm thì mục tiêu kế tiếp của hung thủ chính là con trai của Kiều bộ trưởng!

Nhưng hung thủ có biết Tiểu Ngữ là con của Kiều Khang Nghiệp hay không? Chỉ mong là hắn không biết! Nhưng anh cũng không muốn Kiều Minh Phong gặp chuyện chẳng lành!

Diệp Phi lên xe, vội vàng phóng tới nhà Kiều Minh Phong.

Tất cả đã rõ!

Cha của Ngụy Hải Phong là pháp y trong vụ trọng án nọ. Lúc đó Kiều bộ trưởng là Cục trưởng Cục cảnh sát, người nắm quyền thực thi vụ án này. Còn cha anh khi ấy là Đại đội trưởng Đội hình sự, tổ trưởng Tổ chống xã hội đen. Chính ông đã tự tay đưa toàn bộ người liên quan tới trọng án này vào nhà giam.

Trọng án dính dáng tới phần lớn chính khách và quan chức chính phủ, nhưng phần lớn đã bị khai trừ khỏi Đảng, phán chung thân, chỉ có số ít tòng phạm là viên chức cấp thấp và cảnh sát, phản bác không có tác dụng, nhận án xử bắn. Trong đó có một đôi vợ chồng cảnh sát, nam họ Bạch, từng là đội trưởng Đội trị an, tên gọi Bạch Vân Trạch, nữ họ Đặng, là pháp y gạo cội ở trung tâm, tên gọi Hoa Hiểu Nguyệt.

Chắc chắn hai người nọ là cha mẹ của Bạch Thiển!

Diệp Phi toát mồ hôi lạnh đầy trán, hai tay nắm chặt vô lăng, tiếng kin kít vang lên trong không gian chật hẹp, cực kỳ chướng tai.

Bạch Thiển vẫn đang truyền đạt một tin tức: Nỗi khổ lớn nhất trên đời này, chính là sống không bằng chết!

Cha mẹ hắn chết, để lại hắn một mình khốn khổ, nên hắn sẽ dùng hình thức này để báo thù, để kẻ thù của hắn cũng nếm thử mùi vị đó.

Cha của Ngụy Hải Phong đã chết, hắn muốn Ngụy Hải Phong thay ông ta đền tội, nỗi khổ của Ngụy Hải Phong chính là Lý Ngọc Mai.

Cha của anh đã chết, anh phải thay cha anh đền tội, nỗi khổ của anh chính là người thân của anh. Ha, có vẻ hung thủ thật sự biết rất rõ người anh quan tâm nhất, áy náy nhất là ai… Không chọn mẹ anh và con gái anh, đến hung thủ cũng biết anh lạnh nhạt tình thân, nhưng lại rất cố chấp với quá khứ. Đúng là mỉa mai mà.

Kiều bộ trưởng vẫn còn sống, nên đối tượng trả thù của hắn tất nhiên sẽ là người quan trọng nhất với Kiều bộ trưởng. Chắc chắn hắn cũng hiểu, người có quan niệm truyền thống rất mạnh như Kiều Khang Nghiệp sẽ yêu thương con trai là Kiều Minh Phong nhất. Trên lý thuyết thì Kiều Minh Phong đang là người gặp nguy hiểm nhất.

Nhưng còn Bạch Minh Ngữ thì sao? Nếu hung thủ biết Bạch Minh Ngữ cũng là con trai của Kiều Khang Nghiệp…

Diệp Phi không dám nghĩ, anh thật sự sắp điên rồi.

“Gọi lại cho anh nhanh đi Tiểu Ngữ!” Diệp Phi thét to, thằng nhỏ ngu ngốc này! Tại sao không dùng điện thoại di động hả?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK