1
Giờ khắc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào gương mặt ta.
Mười năm trước, hoàng thượng gặp nạn trong núi, thị vệ và phi tần đi theo không một ai sống sót.
Vậy mà hoàng thượng lại kỳ tích trở về cung nguyên vẹn, còn mang theo cả ta.
Hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ:
“Khương Hòa là thần nữ trời ban cho hoàng gia, vận mệnh quốc gia hưng vong đều phụ thuộc vào nàng, bất cứ ai cũng không được phép làm trái ý nàng.”
“Đồng thời ban hôn cho thái tử Tần Diên Chi, đợi thần nữ đến tuổi cập kê liền tiến cung thành thân.”
Sau đó, hoàng thượng xây cho ta một biệt viện xa hoa trong núi.
Từ đó, ta sống cuộc đời gấm vóc lụa là.
Dân gian đồn rằng ta là tiên nữ được trời phái xuống để bảo vệ Tần quốc, kẻ nào chọc giận ta đều sẽ bị trời phạt, c h ế t không toàn thây.
Nghe được lời đồn này, ta chỉ cười trừ.
Lời này chỉ đúng một nửa. Kẻ chọc giận ta quả thực sẽ có kết cục thê thảm, nhưng ta không phải tiên nữ, ta là phúc tinh mang mệnh cách Cẩm Lý.
Sau một khoảng lặng.
Mọi người nhận ra sau khi làm ta bị thương cũng chẳng có cái gọi là trời phạt nào cả, lập tức cười phá lên.
“Thái tử điện hạ nói đúng thật, người này quả là kẻ l ừ a đ ả o, xem ra hoàng thượng đã bị lời ngon tiếng ngọt của ả ta l ừ a gạt!”
“Ta đã nói mà, một tiện nữ thôn quê sao xứng làm thái tử phi, càng đừng nói đến làm hoàng hậu sau này.”
“May mà thái tử điện hạ đã nhìn thấu bộ mặt thật của kẻ l ừ a đ ả o này, đợi ả ta gả vào Đông Cung, còn không biết sẽ gây ra yêu ma quỷ quái gì nữa!”
Theo những lời bàn tán ngày càng lớn tiếng của đám đông, Tần Diên Chi càng thêm chắc chắn ta là kẻ l ừ a đ ả o.
“Khương Hòa, hôm nay là đại hôn của ta và Thanh Nhan, nếu ngươi biết điều thì tự động rời đi, đừng ép ta phải ra tay với ngươi.”
Ta đưa tay lau vết m á u trên mặt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
“Thái tử điện hạ, hôn sự này là do hoàng thượng đích thân định ra mười năm trước, bây giờ ngài muốn kháng chỉ trước mặt mọi người sao?”
Hôn sự này rõ ràng là do Tần Diên Chi đích thân đồng ý, vậy mà giờ đây lại vì một nữ nhân mà công khai kháng chỉ, ép ta từ hôn.
Mấy ngày trước nghe tin hắn yêu người khác, ta còn tưởng bọn hạ nhân lắm lời, nào ngờ chính ta mới là kẻ bị mờ mắt trong bóng tối.
“Khương Hòa, ngươi bớt lấy thánh chỉ ra nói chuyện đi, đợi đại hôn kết thúc, mọi chuyện đã thành, phụ hoàng cũng không làm gì được.”
“Ta là thái tử Tần quốc, là đứa con trai duy nhất của phụ hoàng, lẽ nào ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ vì một kẻ l ừ a đ ả o như ngươi mà trừng phạt ta sao?”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên bật cười.
“Hay là ngươi đã yêu ta say đắm, không phải ta thì không gả? Vậy thì ta có thể cân nhắc nạp ngươi làm thiếp.”
Ta đang định mở miệng.
Chỉ thấy đích nữ Thượng Thư phủ, Diệp Thanh Nhan, bước xuống kiệu hoa, vén khăn voan che mặt đến bên cạnh Tần Diên Chi, mắt đỏ hoe nói:
“Thái tử ca ca, Khương tiểu thư kiêu ngạo như vậy sao chịu làm thiếp thất, nếu thật sự vào Đông Cung, chẳng phải sẽ bắt nạt Thanh Nhan sao?”
Tần Diên Chi ôm chầm lấy Diệp Thanh Nhan, cưng chiều nói:
“Nàng là thái tử phi ta cưới hỏi đàng hoàng, ai dám bắt nạt nàng dưới mí mắt ta? Cho Khương Hòa vào phủ làm thiếp, chính là làm chó cho nàng sai bảo.”
Nghe những lời sỉ nhục này, lửa giận trong lòng ta bùng cháy, nắm đấm siết chặt đến nổi gân xanh.
Hôn sự này là do hoàng thượng đích thân cầu xin mà có.
Khi hoàng thượng gặp nạn trong núi, sư phụ ta ra tay cứu giúp, sau đó xem quẻ cho hoàng thượng, phát hiện hoàng thất con cháu thưa thớt, có dấu hiệu vong quốc.
Những năm qua, hoàng thượng đã liên tiếp mất đi bảy người con, không một ai sống qua tuổi mười lăm.
Tần Diên Chi dựa vào tờ hôn ước này với ta mới có thể bình an sống đến ngày nay.
Nếu không phải hắn đối xử với ta dịu dàng chu đáo, hứa hẹn đời này chỉ có một đôi với ta, ta đời nào lại dễ dàng đồng ý gả cho hắn như vậy.
“Thái tử điện hạ, bảo ta làm thiếp cho ngài, tuyệt đối không thể.”
“Chỉ là hậu quả của việc hủy bỏ hôn ước, ngài chắc chắn gánh nổi chứ?”