Nghe tiếng bàn tán của đám đông, sắc mặt Tần Diên Chi càng trở nên khó coi.
Lúc này, Diệp Thanh Nhan vốn im lặng nãy giờ đột nhiên đứng ra.
“Các người đừng bị nàng ta lừa gạt, thần nữ cái gì chứ? Vừa rồi sét đánh là ngoài ý muốn, Lý tướng quân qua đời cũng là ngoài ý muốn, chẳng qua là tình cờ gặp phải thôi.”
“Các người lẽ nào không biết đầu tháng trong cung đã nói phải kiểm tra sửa chữa cờ sao? Cột cờ cũ kỹ gãy là chuyện bình thường, là Lý tướng quân không may mắn.”
“Ả Khương Hòa chính là một kẻ lừa đảo!”
Lý công công sốt ruột.
“Diệp tiểu thư đừng nói bừa, thần nữ đối với hoàng thượng có ơn cứu mạng, nếu không có thần nữ, hoàng thượng mười năm trước đã gặp nạn trong núi rồi.”
“Hơn nữa thái tử từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, mỗi tháng đều gặp tai nạn bị thương, nhưng từ khi định hôn ước với thần nữ, thái tử chưa từng xảy ra chuyện gì nữa.”
Lời này vừa nói ra, Tần Diên Chi cũng có chút dao động.
Tuy nhiên, Diệp Thanh Nhan đảo mắt một vòng, đột nhiên bật cười.
“Các người đều bị Khương Hòa lừa rồi, nàng ta có thể cứu hoàng thượng, tại sao không cứu các hộ vệ và phi tần khác?”
“Thái tử ca ca, huynh thử nghĩ kỹ xem, những tổn thương huynh gặp phải lúc nhỏ thật sự là ngoài ý muốn sao? Tại sao ả Khương Hòa vừa xuất hiện, huynh liền không sao nữa?”
“Đó là vì tất cả đều do ả ta tự biên tự diễn, bày ra một cái bẫy lừa đảo.”
Diệp Thanh Nhan nói năng đâu ra đấy.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình mang theo sự đồng tình, giọng điệu của nàng ta càng trở nên ngông cuồng.
“Chuyện hoàng thượng ngất đi chắc chắn cũng là do ả ta giở trò, ả ta chính là muốn mượn cớ này để thái tử ca ca cưới ả, để sau này được làm hoàng hậu.”
“Thái tử ca ca, huynh tuyệt đối đừng để ả ta tiếp xúc với hoàng thượng, nói không chừng ả ta muốn hãm hại hoàng thượng!”
Lý công công nhất thời không biết phải làm sao.
“Nhưng hoàng thượng trước khi hôn mê vẫn luôn gọi muốn gặp thần nữ…”
Diệp Thanh Nhan ưỡn thẳng lưng.
“Lý công công, nếu ngài có thể gánh chịu hậu quả nếu hoàng thượng xảy ra chuyện, thì ngài cứ đưa kẻ lừa đảo này đi gặp hoàng thượng đi.”
Thấy Lý công công do dự không quyết, Tần Diên Chi đột nhiên cứng rắn hẳn lên.
“Ta nói rõ ở đây, ai dám để Khương Hòa gặp phụ hoàng, ta chém đầu kẻ đó!”
“Lý công công, ngài đừng lo lắng, nếu phụ hoàng trách tội, cứ đem lời của ta nói lại y nguyên cho phụ hoàng.”
“Ta tin phụ hoàng sẽ hiểu tấm lòng khổ tâm của ta.”
Diệp Thanh Nhan khoác tay Tần Diên Chi, nhướng mày.
“Tội khi quân là tội tru di cửu tộc, thái tử ca ca, giết ả ta đi!”
5
Nhìn hai kẻ trước mắt kẻ tung người hứng, ta thiếu chút nữa là vỗ tay tán thưởng.
“Khả năng bịa chuyện của Diệp tiểu thư thật khiến ta bội phục, có công phu đó, sao không viết thêm vài vở kịch cho trà lâu thì hơn.”
“Tần Diên Chi, ngươi không quan tâm đến sống chết của mình thì thôi, bây giờ còn muốn ngăn cản ta cứu hoàng thượng sao?”
Ta nhìn về phía đám đông đang xem kịch bên cạnh.
“Các vị, nếu hoàng thượng xảy ra chuyện gì, các vị có mặt ở đây đều sẽ bị liên lụy, nhẹ thì mất chức quan, nặng thì tru di cửu tộc.”
“Nếu giờ phút này đứng về phía ta, nói không chừng đợi hoàng thượng tỉnh lại còn có thể ban thưởng cho các vị.”
Nghe vậy, đám đông lập tức sốt ruột, ai nấy mặt đỏ tía tai.
“Khương Hòa, Diệp tiểu thư đã vạch trần trò lừa đảo của ngươi trước mặt mọi người rồi, sao ngươi còn dám ngông cuồng như vậy?”
“Ngươi có tin bây giờ thái tử chỉ cần một câu, ngươi lập tức đầu rơi xuống đất không.”
“Ngươi còn dám uy hiếp chúng ta? Ngươi bây giờ bản thân còn khó bảo toàn, ta thấy ngươi đúng là điên rồi.”
Ta ngông cuồng tự nhiên có vốn liếng để ngông cuồng, nếu không cũng chẳng bình an vô sự đến tận bây giờ.
Bọn họ cũng chỉ dám nói vài câu ngoài miệng, nếu thật sự bảo bọn họ động thủ, bọn họ căn bản không dám đụng vào ta.
Bài học của năm người kia đã khiến bọn họ có vài phần kiêng dè đối với ta.
Tần Diên Chi thấy ta bị đám đông chế giễu chỉ trích.