Chưa đợi ta nói xong, Tần Diên Chi ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn ta.
“Khương Hòa, rốt cuộc ngươi đã dùng tà thuật gì với ta?”
“Tại sao vừa rồi đột nhiên, ta lại không thể khống chế cơ thể của mình?”
Ta thở dài một hơi.
“Tần Diên Chi, hoàng thượng sớm đã chiếu cáo thiên hạ, ta là thần nữ hoàng gia, kẻ bắt nạt ta đều không có kết cục tốt đẹp, sao ngươi lại không tin chứ?”
“Ngươi ngẩng đầu nhìn trời xem, nhật thực giáng lâm, đây là điềm đại hung nguy hiểm đến tính mạng đế vương, báo hiệu vương triều diệt vong.”
Lúc này, đám đông mới phát hiện ban ngày trời quang mây tạnh không biết từ lúc nào đã trở nên u ám vô cùng.
Năm thi thể trên mặt đất sớm đã không còn hơi thở, cộng thêm lời nói của Tần Diên Chi sau khi bị thương.
Ánh mắt đám đông nhìn ta một lần nữa tràn đầy sợ hãi và kinh hoàng.
Tần Diên Chi loạng choạng, suýt chút nữa lại ngã xuống đất.
“Không thể nào, tất cả những chuyện này chắc chắn chỉ là trùng hợp…”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôn quê hoang dã, ta đường đường là thiên tử cửu ngũ chí tôn, ta không tin ta phải dựa vào một nữ nhân mới có thể sống sót!”
Ta không giải thích thêm.
Lúc này Tần Diên Chi không phải là không tin, mà là không dám tin, không muốn tin.
Nhưng không ngờ ta đã đánh giá thấp khả năng nói dối trắng trợn của Diệp Thanh Nhan.
Chỉ thấy nàng ta cắn cắn môi dưới, rồi cất tiếng.
“Thái tử ca ca, có phải là do huynh đứng quá lâu, đột nhiên cử động nên tay chân mới tê cứng, dẫn đến không thể khống chế cơ thể không.”
“Ta nhớ huynh từng lên núi săn bắn, vì ngồi rình con mồi quá lâu khiến chân tay tê cứng, cũng từng bị thương.”
Nghe vậy, mắt Tần Diên Chi sáng lên.
“Đúng, Thanh Nhan, nàng nói đúng, ta suýt nữa lại bị con tiện nhân này lừa rồi!”
Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, sai người mang kiệu đến Thái Y Viện để chữa trị vết thương.
Trước khi đi, hắn đột nhiên quay đầu nhìn ta.
“Khương Hòa, ngươi cũng theo ta đến đây, đừng có nghĩ đến chuyện đi mách lẻo với phụ hoàng!”
Hắn ra lệnh cho thị vệ bên cạnh bắt lấy ta.
Nhưng mấy người đó đi đến bên cạnh ta, lại chần chừ không dám động thủ.
Tần Diên Chi thấy thị vệ thân cận của mình lại rụt rè như vậy, lập tức nổi giận.
“Ta cần các ngươi làm gì? Không dám động thủ thì xử theo quân pháp, mỗi người đánh hai mươi đại bản!”
Hắn vốn định dùng cách này để dọa dẫm, nào ngờ các thị vệ nghe xong lời đó khấu đầu tạ ơn.
“Thái tử, chúng thần đi nhận phạt ngay!”
Chưa đợi Tần Diên Chi phản ứng, mấy người đó như thể có hồng thủy mãnh thú đuổi theo sau lưng, chạy nhanh như bay.
7
Mặc dù Diệp Thanh Nhan dùng lý do vụng về để giải thích những chuyện kỳ quái xảy ra với Tần Diên Chi.
Nhưng chỉ trong vòng một canh giờ, liên tiếp có người qua đời, đám đông vẫn còn kiêng dè đối với ta.
Dù chỉ là một phần vạn khả năng tử vong, bọn họ cũng không dám dễ dàng thử, dù sao thì ai mà không sợ chết.
Thấy vậy, Tần Diên Chi tức đến đỏ mắt, hận không thể lăng trì xử tử ta.
Cuối cùng ta chủ động theo Tần Diên Chi đến Thái Y Viện, mới kết thúc màn náo kịch này.
Ngay khi Tần Diên Chi vừa băng bó xong vết thương, Lý công công lại xuất hiện.
“Hoàng thượng tỉnh rồi, thái tử, ngài mau đến xem đi ạ.”
Nói được nửa câu, Lý công công có chút do dự nhìn ta.
“Thần nữ, hoàng thượng điểm danh muốn gặp người, mời người cũng cùng lão nô đi một chuyến ạ.”
Đi đến cửa Càn Thanh Cung, Tần Diên Chi trừng mắt nhìn ta một cái.
“Lần này có ta ở đây, ngươi đừng có cơ hội nói bậy bạ bên tai phụ hoàng nữa.”
Ta cúi đầu không thèm để ý đến hắn.
Đẩy cửa bước vào, Tần Diên Chi ôm cánh tay bị thương quỳ xuống trước mặt hoàng thượng.
“Phụ hoàng, nhi thần nghe nói người đột nhiên ngất đi, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Hoàng thượng như thể không nghe thấy, ánh mắt lướt qua hắn, lo lắng nhìn ta.
“Thần nữ, tại sao giờ lành đã qua mà ngươi và thái tử vẫn chưa cử hành hôn lễ?”
Ta khẽ hành lễ với hoàng thượng.