Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, Tần Diên Chi cười mỉa mai.

“Khương Hòa, đầu óc ngươi bị ta ném hỏng rồi sao? Ngươi còn dám uy hiếp ta?”

“Ta nói cho ngươi biết, hôn sự này ta hủy chắc rồi!”

Ánh mắt ta lướt qua hắn, nhìn về phía hoàng cung phía sau.

Lúc này, phía trên toàn bộ hoàng cung, thiên tượng dị biến, sắc trời đang dần trở nên u ám một cách khó nhận ra.

Đây là điềm gở.

2

Thấy ta im lặng không nói, đáy mắt Diệp Thanh Nhan lóe lên một tia khinh miệt.

“Khương Hòa, ngươi xuất thân tiện dân, muốn trèo cao lên thái tử ca ca để trở thành người hoàng gia, mọi người có thể hiểu, nhưng ngươi cũng không thể lừa gạt hoàng thượng, đây là tội khi quân đấy.”

“Theo ta thấy, ngươi mau chóng rời đi đi, nếu không lát nữa mạng nhỏ của ngươi khó mà giữ được.”

Ta hoàn toàn phớt lờ lời của Diệp Thanh Nhan, ngước mắt nhìn Tần Diên Chi.

“Thái tử điện hạ, hoàng thượng từng có tám người con trai, chỉ duy nhất ngài có hôn ước với ta là còn sống sót.”

“Ta nhắc nhở ngài lần cuối, nếu hôm nay ngài cố chấp hủy bỏ hôn ước, vậy ngài chỉ còn lại bảy ngày để sống.”

“Còn về ngôi vị hoàng đế mà ngài ngày đêm mong nhớ, cũng sẽ đổi chủ thay triều.”

Lời vừa dứt, đám đông xem náo nhiệt lập tức tái mặt.

Con cháu hoàng gia liên tiếp qua đời sớm đã trở thành điều cấm kỵ của hoàng thất, không ai dám bàn luận, vậy mà giờ đây lại bị ta nói ra trước mặt mọi người.

Tần Diên Chi lập tức nổi giận.

“Khương Hòa, ngươi thật biết tự dát vàng lên mặt mình, ta có thể sống bình an là do mệnh ta tốt.”

“Phụ hoàng phong ngươi làm thần nữ, ngươi tưởng mình thật sự có thần lực sao? Ngươi lừa người khác thì thôi đi, còn muốn lừa cả ta?”

“Ta cứ thử xem ta không cưới ngươi, rốt cuộc ta có c h ế t hay không!”

Thấy hắn ngay cả mạng sống của mình cũng không màng, ta cũng lười phí lời thêm.

Sư phụ từng nói, phàm là chuyện không khuyên được, không ngăn được, đó chính là mệnh.

Ta nhặt miếng ngọc bội dưới đất lên cất vào lòng, sau đó lại tháo cây trâm ngọc trên búi tóc đưa cho Tần Diên Chi.

“Hôn ước đã hủy bỏ, tín vật định thân tự nhiên cũng nên trả lại.”

Diệp Thanh Nhan nhanh tay đoạt lấy cây trâm ngọc.

“Đồ ngươi đã đeo qua trả lại cho thái tử ca ca làm gì? Hay là ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định, còn vọng tưởng thái tử ca ca sẽ thương hại ngươi vài phần?”

“Choang” một tiếng, cây trâm ngọc bị ném xuống đất, vỡ tan tành.

Ta bất lực khẽ thở dài.

Cây trâm ngọc này ta luôn mang theo bên mình, sớm đã nhiễm vận khí của ta.

Nếu Tần Diên Chi nhận lấy, dựa vào vận khí trên cây trâm hộ thể, có lẽ còn có thể giúp hắn sống thêm một thời gian.

Đây vốn là chút tình nghĩa cuối cùng của ta dành cho hắn, xem ra đây chính là số mệnh của hắn rồi.

“Tín vật đã trả lại, bây giờ mời thái tử điện hạ đích thân xé bỏ hôn thư, mọi người hãy làm chứng cho ta, là thái tử điện hạ muốn từ hôn với ta.”

Ta nhìn Tần Diên Chi, cong môi cười.

“Hôn thư một khi bị xé, sau này ta và thái tử điện hạ không còn bất cứ liên quan gì nữa.”

Nghe lời ta nói, Tần Diên Chi lập tức bật cười thành tiếng.

“Khương Hòa, chiêu lạt mềm buộc chặt này đối với ta vô dụng thôi, xé hôn thư chứ gì? Ta chiều ngươi.”

Hắn lập tức sai người từ Đông Cung mang hôn thư về, lại thấy ta rút hôn thư từ trong tay áo hỉ phục ra.

“Ngươi…”

Theo tờ hôn thư cháy thành tro bụi, phúc vận ta cho hắn mượn cũng theo đó mà tiêu tan.

“Vậy xin chúc thái tử điện hạ và Diệp tiểu thư nguyện làm đôi chim liền cánh, trăm năm không rời.”

Tiếng chiêng trống lại vang lên, ta xoay người rời đi.

Diệp Thanh Nhan lại đột nhiên chặn trước mặt ta, giơ tay ngăn lại.

“Khương tiểu thư, nếu ngươi đã cùng thái tử ca ca giải trừ hôn ước, bộ hỉ phục thuộc về thái tử phi trên người ngươi cũng nên cởi ra rồi nhỉ.”

“Người đâu, lột bộ y phục trên người Khương tiểu thư xuống cho ta!”

Vừa dứt lời, mấy tỳ nữ bên cạnh nàng ta lập tức tiến về phía ta.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK