Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, dường như hắn đã nhìn thấu kế hoạch của ta, có thể khống chế mọi thứ.

“Khương Hòa, ngay cả Lý công công cũng không muốn quản ngươi nữa, ngươi còn có thể cứng miệng đến bao giờ?”

“Ta thấy ngươi chính là muốn bám lấy ta, để bản thân được sống cuộc sống áo cơm không lo, cao cao tại thượng của hoàng gia.”

Lý công công bị gọi tên lập tức tái mặt, lấy cớ đi xem hoàng thượng rồi chuồn mất.

Ta không nhịn được cười thành tiếng.

“Tần Diên Chi, nếu ngươi đã chắc chắn ta là kẻ lừa đảo.”

“Vậy sao ngươi không đích thân động thủ với ta, xem ngươi có giống như năm người kia, chết bất đắc kỳ tử không.”

“Nhưng chúng ta phải nói trước, cái chết của ngươi không thể đổ lên đầu ta được.”

Nghe xong lời ta nói, đáy mắt Tần Diên Chi lóe lên một tia hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh.

“Ngươi đừng có hư trương thanh thế, ngươi là cái thá gì mà đáng để ta phải đích thân động thủ?”

“Khương Hòa, ta muốn giết ngươi dễ như giẫm chết một con kiến.”

Tần Diên Chi muốn trốn tránh, nhưng ta lại không cho hắn được như ý.

Trước đó ta đã cho hắn vô số cơ hội, là hắn tự mình không biết trân trọng, vậy đừng trách ta tàn nhẫn.

Xem ra cho hắn bảy ngày để sống vẫn còn là quá nhiều.

“Hay là thái tử sợ rồi, nên không dám động thủ với ta?”

“Diệp tiểu thư đã bảo ngài giết ta rồi, sao thái tử không đích thân chứng minh cho mọi người xem, rốt cuộc đây có phải là trùng hợp không?”

Nói xong ta cười khiêu khích với Tần Diên Chi.

“Tần Diên Chi, nếu ngươi sợ rồi, ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi đâu.”

Tần Diên Chi bị ta chọc giận, rút thanh trường kiếm bên hông thị vệ ra rồi tiến về phía ta.

“Khương Hòa, đây là ngươi ép ta!”

“Ta cứ thử xem ta giết ngươi xong, ta có chết hay không!”

Theo từng bước Tần Diên Chi tiến về phía ta, đám đông nín thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn.

Ngay cả Diệp Thanh Nhan cũng lo lắng nắm chặt tay áo.

“Thái tử ca ca…”

Nhìn mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Tần Diên Chi, cùng với bàn tay cầm trường kiếm không ngừng run rẩy của hắn.

Ta không nhịn được cười thành tiếng.

“Tần Diên Chi, ta đáng sợ đến vậy sao?”

Tần Diên Chi mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

“Cười đi, lát nữa ngươi sẽ không cười nổi đâu!”

Ngay khoảnh khắc Tần Diên Chi dùng trường kiếm đâm về phía ngực ta, hắn đột nhiên khuỵu gối, cả người lao thẳng về phía mũi kiếm.

“Thái tử—”

6

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Diên Chi dùng tay chống xuống đất, thân người nghiêng đi mấy phần, trường kiếm xuyên ngang qua vai hắn.

Đám đông bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng loạn, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Các tỳ nữ theo bản năng che mắt lại, hộ vệ của Tần Diên Chi xông lên bảo vệ, các đại thần sợ đến run lẩy bẩy, công công bên cạnh hét lên chạy đi tìm thái y.

Ta nhìn Tần Diên Chi đang ngã trên đất, lắc đầu.

“Tần Diên Chi, tránh được một kiếm này chắc hẳn rất tốn sức phải không?”

Những người khác đứng bên cạnh có lẽ không nhìn thấy, Tần Diên Chi để tránh khỏi chỗ hiểm yếu, xương tay phải đã hoàn toàn gãy nát.

Nếu là người bình thường thì căn bản không có cơ hội phản kháng.

Nhưng Tần Diên Chi dù sao cũng là hoàng tộc, long khí hộ thể trên người vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, vô tình cứu hắn một mạng.

Diệp Thanh Nhan tiến lên đỡ Tần Diên Chi dậy, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta.

“Khương Hòa, ngươi đắc ý cái gì? Thái tử ca ca chẳng qua là nhất thời không đứng vững, liên quan gì đến ngươi?”

“Đợi thái tử ca ca chữa khỏi vết thương rồi vẫn có thể giết ngươi!”

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.

“Diệp tiểu thư, nếu sự việc đã đến nước này mà ngươi vẫn không tin lời ta nói.”

“Sao ngươi không đích thân hỏi thái tử ca ca của ngươi xem, rốt cuộc là hắn tự mình vấp ngã, hay là có thế lực nào đó khống chế hắn…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK