• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Yến Thư đã ra mắt được bảy năm, giành vô số giải thưởng, trở thành thần tượng hoàn hảo trong lòng hàng triệu người.

 

Sau bao nhiêu năm xa cách, tôi lại gặp lại anh ấy.

 

Nhưng lần này, anh là khách mời trong một chương trình truyền hình thực tế, còn tôi là chị quay phim.

 

Đây là lần đầu tiên Tống Yến Thư tham gia chương trình thực tế, người hâm mộ vô cùng trông đợi.

 

Khi anh bước ra, hiện trường như bùng nổ, hàng loạt tay săn ảnh chen chúc lao về phía anh.

 

Đồng nghiệp huých tôi một cái: “Tống Yến Thư tới rồi.”

 

“Thấy rồi.”

 

Trong lối đi dành cho khách mời, anh cúi đầu thấp, kéo vành mũ lưỡi trai xuống, bước nhanh qua.

 

Chỉ với một bóng lưng như thế, đám đông quanh đó đã hét ầm lên.

 

Tôi vội bật máy quay, ghi lại khoảnh khắc anh xuất hiện.

 

Chậc, đẹp trai thật.

 

Bán cho fan.

 

“Này, tôi nghe nói Tống Yến Thư tốt nghiệp Nhất Trung Thanh Hà, hình như cậu là bạn học với anh ấy, hai người quen biết nhau à?”

 

Đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi.

 

Tôi ngập ngừng.

 

Bỗng nhớ lại rất nhiều năm về trước, cũng vào một buổi chiều như thế này.

 

Lúc ấy, tôi vẫn còn tên là Hạ Tiểu Vũ.

 

Trong phòng bida, tôi ôm cuốn tập bài tập, nước mắt rơi lã chã: “Tống Yến Thư, đừng đánh nhau nữa, làm bài xong rồi đánh, được không?”

 

Tống Yến Thư tay chảy máu, cực kỳ khó chịu.

 

“Hạ Tiểu Vũ, cậu thật sự rất phiền.”

 

“Không hiểu tiếng người à? Cút đi.”

 

 

Dòng suy nghĩ dần trở về thực tại.

 

Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Đó là đại minh tinh đấy, làm sao tôi quen được chứ?”

 

Sau khi nổi tiếng, để tránh phiền phức, các nghệ sĩ thường sẽ xóa sạch bạn bè bình thường.

 

Khi học cấp ba, danh tiếng của Tống Yến Thư cũng chẳng tốt đẹp gì, chắc chắn anh không muốn gặp lại đám bạn cũ ngày xưa.

 

Huống chi, anh còn ghét tôi như vậy.

 

Tôi chỉ cần tranh thủ nhặt nhạnh chút đồ của anh mang bán cho fan là được rồi, việc gì phải tự tìm phiền phức.

 

Chương trình còn một tiếng nữa mới bắt đầu.

 

Tôi ngồi trong góc kiểm tra thiết bị, bất ngờ nghe thấy tiếng gọi từ trên đầu.

 

“Vãn Tinh?”

 

Tôi ngẩng đầu lên, thấy là Lâm San San.

 

Cô ấy là một trong những khách mời của chương trình lần này, cũng là bạn học đại học của tôi.

 

Năm ngoái cô ấy thất nghiệp, cầu xin tôi giúp tìm việc.

 

Khi ấy đài của chúng tôi đang thiếu nhân viên hậu trường, tôi đã chạy vạy giúp cô ấy xin vào làm.

 

Không ngờ trong một lần ghi hình, cô tình cờ lọt vào khung hình, nhờ gương mặt ngọt ngào và giọng nói dễ thương mà chỉ sau một đêm nổi tiếng.

 

Từ đó tới nay, chúng tôi chưa từng liên lạc lại.

 

Tôi bình thản cười: “Quả thật trùng hợp.”

 

Cô ấy chớp chớp mắt, vẻ mặt ngạc nhiên hiện rõ.

 

“Vãn Tinh, thật là cậu đấy à! Sao cậu vẫn còn vác máy quay vậy? Tôi còn tưởng cậu đã làm lãnh đạo rồi chứ!”

 

Cô ấy vừa nói vừa tỏ vẻ áy náy.

 

“Đúng là tạo hóa trêu ngươi, nếu ngày đó kíp máy quay quay được cậu, có lẽ người nổi tiếng bây giờ đã là cậu rồi.”

 

“Nhưng mà.”

 

Cô ấy đổi giọng, khóe môi khẽ nhếch lên: “Đây đều là số mệnh cả thôi. Khi trước tôi nhờ cậu tìm việc, cậu lại cố tình đẩy tôi đi làm tạp vụ, làm những công việc cực khổ nhất. Cho nên trời đất cũng không thể chịu nổi, mới để tôi chỉ sau một đêm đổi đời như vậy. Hạ Vãn Tinh, đây chính là báo ứng của cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang