• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi hả? Tôi không quan tâm, học hay không cũng vậy, dù sao ông già tôi cũng chỉ thương con riêng.”

 

“Thôi đừng nói nữa, còn thi học viện âm nhạc gì chứ? Cây guitar rách kia tôi cũng không đụng nữa!”

 

“Không nghe, không nghe, rùa niệm kinh!”

 

“Hạ Tiểu Vũ! Tôi học hay không liên quan gì tới cậu? Hối hận mời cậu ăn rồi, nôn ra đây đi!”

 

 

Tống Yến Thư luôn hỏi tôi tại sao nhất định ép anh học.

 

Anh sẽ không biết.

 

Bởi vì rất lâu trước tôi đã từng thấy một diện mạo khác của anh.

 

Học giỏi, tự mình đàn hát sáng tác, ánh mắt kiêu hãnh và sáng ngời.

 

Tôi muốn anh thức tỉnh.

 

Đáng tiếc thay.

 

Mười phút sau, xe dừng.

 

Tôi ngủ suốt nên không biết anh đã nhìn tôi liên tục.

 

Livestream bắt đầu lại.

 

Mọi người lần lượt qua cổng trường.

 

Chỉ có Tống Yến Thư, với thân phận “học kém”, ngay cả vào cổng phải vượt thử thách.

 

Làm câu đố hoặc chống đẩy năm mươi cái.

 

Bình luận đầy thương cảm.

 

【Chọn giải đố đi, chống đẩy tốn sức, không còn thể lực chơi sau.】

 

【Giải đố tốn thời gian, lão Tống khỏe, chống đẩy nhanh!】

 

Ống kính quay trực tiếp vào Tống Yến Thư, quyết định quan trọng.

 

Nhưng anh… không chọn.

 

Anh nhìn quanh, rồi leo lên bức tường trường.

 

“Học sinh kém phải dùng cách học sinh kém.”

 

Trên màn hình, anh ngồi trên tường, dáng ngạo mạn, như ngày xưa.

 

Chớp mắt, ánh mắt anh nhìn tôi, lóe lên tia sáng.

 

“Đưa tay cho tôi.” Anh nói.

 

Là người đảm nhận việc quay cận cảnh cho anh, tôi dường như không có quyền từ chối.

 

Bàn tay vừa chạm vào đã được anh nắm chặt.

 

“Cô Hạ, cô làm tôi nhớ đến một người.”

 

Tôi ngẩn người, ngẩng đầu hỏi: “Gì cơ?”

 

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng tựa như làn gió cũ thổi qua: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay có thể sẽ rất may mắn.”

 

?

 

Anh lại đang nổi cơn gì vậy?

 

Cơ thể tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng.

 

Tôi đã bị anh kéo lên bức tường.

 

Đoàn đạo diễn hoàn toàn bị anh làm cho bối rối, một lúc lâu sau, nhân vật NPC đóng vai bảo vệ mới vội vàng đuổi theo.

 

Chúng tôi nhảy khỏi bức tường, trốn vào phòng vệ sinh, trong không gian chật hẹp đợi rất lâu.

 

NPC quanh quẩn một hồi mới chịu rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Vừa quay đầu lại, tôi đã thấy Tống Yến Thư đang nhìn mình, ánh mắt anh như đang suy tư điều gì đó.

 

Trong ánh sáng lờ mờ, chúng tôi đứng rất gần nhau, đến mức có thể rõ tiếng tim đập của đối phương.

 

Tôi nuốt nước bọt.

 

“… Thầy Tống, có chuyện gì thế?”

 

Anh khẽ mỉm cười, rồi đưa tay.

 

Gỡ xuống báu vật bí mật dính trên tủ phía trên đầu tôi.

 

“Cô Hạ, tôi đã nói rồi mà, hôm nay nhất định sẽ rất may mắn.”

 

Bình luận ngay lập tức nổ tung.

 

【A a a cứu mạng, sao lại mập mờ thế này!】

 

【Cười xỉu mất, lần đầu tiên lão Tống tham gia show đã chẳng hiểu gì, còn tương tác với VJ luôn!】

 

【Tôi hơi lậm couple này rồi đó, có được không ta?】

 

Tôi thực sự không biết Tống Yến Thư bị gì.

 

Chỉ có thể tự an ủi rằng chắc anh ấy đang bị kích động.

 

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, chúng tôi rời khỏi phòng vệ sinh, vừa bước ra đến ngã rẽ thì đụng phải Lâm San San.

 

Cô ta vốn định tới thư viện.

 

Thế nhưng khi thấy tôi đang quay cho Tống Yến Thư, liền đổi ý, bám theo anh.

 

Trong hành lang dãy lớp học, cô ta chen vào giữa, cố tình chắn trước ống kính máy quay của tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK