Ký ức như thủy triều cuốn về.
Tôi như quay trở lại buổi chiều hôm ấy, trong lớp học, ánh sáng lờ mờ.
“Tống Yến Thư, hôm nay là sinh nhật mình đó.”
Anh lười biếng đáp: “Sinh nhật à? Sao không nói sớm? Vậy thì chúc cậu mãi mãi mười tám tuổi nhé. Quà thì mai bù cho.”
“Mình không muốn gì khác. Mình chỉ mong từ giờ cậu chăm chỉ học hành, được không?”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.”
Tống Yến Thư mười tám tuổi nhìn tôi rất lâu, rồi gật đầu: “Được.”
Tôi không thể diễn tả được lúc đó tôi vui đến nhường nào.
…
Nhưng thời gian hứa sẽ học tập cùng nhau, anh lại xuất hiện ở phòng bida, xé nát cuốn bài tập.
Tôi khóc nức nở cầu xin: “Tống Yến Thư, đừng đánh nhau nữa, làm bài xong rồi hãy đánh, được không?”
Anh chỉ tỏ vẻ chán ghét.
Anh nói, “Cậu tưởng cậu là ai?”
Đúng vậy, tôi nghĩ mình là ai chứ?
Tôi chẳng là gì cả.
Ánh sáng nhấp nháy vài lần, Tống Yến Thư cúi đầu, mở điện thoại.
“Nhưng cô ấy đã không còn nữa.”
“Biết vậy, tôi đã không chúc cô ấy mãi mãi mười tám tuổi.”
Tôi ngẩng đầu, thái dương căng đau.
Anh vừa nói gì?
Trong tai nghe, giọng PD vang lên: “Mau quay cận cảnh! Còn chờ gì nữa!”
Tôi hoàn hồn, vội đẩy máy quay tới gần, lia tới màn hình điện thoại của anh.
Nhưng khi nhìn rõ bức ảnh, tôi choáng váng.
Tống Yến Thư chăm chú nhìn tôi, đôi mắt ướt đẫm cảm xúc.
“Cô Hạ, tôi nghe nói cô cũng từng học ở đây, cô đã từng gặp cô ấy chưa?”
Không khí trở nên chết lặng.
Lâm San San tò mò lại gần xem bức ảnh.
“Ủa? Hồi trước trên mũi cậu có nốt ruồi mà, lúc nào mới tẩy đi vậy? Cô gái này nhìn mờ quá, không rõ, nhưng nhìn kỹ thì có hơi giống…”
Cô ta vừa nhìn vừa trợn mắt, như thể giữa ban ngày thấy ma.
Khi tôi bắt taxi ra về, một nhân viên hậu trường chào tôi.
“Chị Hạ, chị đi luôn à?”
“Ừ.”
“Thật kỳ quái, máy quay của chị sao tự nhiên lại hỏng vậy? May mà VJ ban đầu của Tống Yến Thư quay lại kịp, không thì tối nay xảy ra sự cố lớn rồi.”
Anh ta lẩm bẩm vài câu, rồi đẩy xe thiết bị rời đi.
Tôi yên lặng một lúc, nhìn về phía màn hình bên cạnh.
Buổi livestream đã bước vào phần kết thúc.
Nhưng các bình luận vẫn tiếp tục bàn tán về tấm ảnh kia.
【Dù mờ nhưng nhìn ra được nhan sắc cũng bình thường thôi!】
【Tưởng là đại mỹ nhân cơ, thất vọng quá, thế mà khiến lão Tống nhớ thương bao năm?】
【Nếu không chết sớm thì chắc Tống Yến Thư đã quên cô ta từ lâu rồi.】
【Nói lời khó nghe, may mà cô ta chết rồi, không thì fan chúng tôi không chịu nổi việc có một người như vậy làm chị dâu. Lão Tống xứng đáng có người tốt hơn, thật ra chẳng ai xứng với lão Tống cả!】
…
Những lời đó như từng chiếc gai nhọn, ghim tôi chặt lên cây thánh giá.
Xe tôi đến rồi, tôi đờ đẫn bước đến lề đường.
Ở sân vận động phía sau, tiếng vỗ tay kết thúc vang lên.
Tống Yến Thư chạy ra ngoài, vội kéo từng nhân viên, cuống cuồng tìm kiếm điều gì đó.
Gió thổi bay rối tóc tôi, tôi quay đầu lại rồi bước lên xe rời đi.
Một cuộc điện thoại gọi đến, là Tạ Minh Trạch.
Giọng anh run rẩy hỏi tôi: “Hạ Vãn Tinh, cô gái trong tấm ảnh đó là em sao?”
Không trách được anh ta tức giận.