Tôi quay lại, thấy một nhân viên đứng đó, cùng với… Tống Yến Thư.
“Người đảm nhận quay sát cho thầy Tống gặp sự cố, cô qua thay gấp.”
Tôi kinh ngạc nhìn Tống Yến Thư.
Anh mặc áo hoodie kiểu dáng đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng.
Gió nhẹ thổi bay mái tóc mái của anh, hình ảnh cậu thiếu niên mười tám tuổi trong ký ức bất chợt hiện về.
“Sao cậu lại tên là Hạ Tiểu Vũ, không phải Hạ Đại Vũ? Hạ Đại Tuyết? Hạ Đại Bao?”
“Thầy chủ nhiệm nghĩ gì vậy? Gì mà hỗ trợ một kèm một? Thành tích cậu còn kém tôi, ai giúp ai chứ?”
“Cậu thật sự rất phiền, tôi học hay không liên quan gì đến cậu?”
“Tôi đi ngủ đây, lát học đừng gọi tôi.”
“Hạ! Tiểu! Vũ!”
…
Nhân viên bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.
Tôi lấy lại tinh thần, gật đầu: “Được.”
Rồi vác máy quay chạy nhanh tới.
Tống Yến Thư hơi dừng lại, đưa tay ra, cử chỉ lễ phép.
“Hạ cô, xin chào.”
Tôi cũng đưa tay ra bắt.
“Chào anh.”
Làn da chạm nhau.
Bàn tay thon dài, đẹp đẽ ấy đột nhiên ẩm ướt.
Tống Yến Thư ngẩn người, bàn tay khẽ run, liếc nhìn tôi.
Ánh mắt ngạc nhiên lẫn hoang mang.
Tim tôi khẽ thắt lại.
Anh ấy… sao nhìn tôi như vậy?
“Thầy Tống?” Anh nắm tay tôi quá chặt, tôi phải nhắc.
Anh tỉnh lại, buông tay, cười xin lỗi: “Xin lỗi, gần đây hơi mệt, có chút thất thần.”
Thì ra vậy.
Vốn là đại minh tinh, bay đi bay lại chạy lịch trình mệt mỏi cũng bình thường.
Anh nói xong, quay sang nhân viên: “Chúng ta đi thôi.”
Sau phần phỏng vấn cá nhân, chương trình chính thức bắt đầu.
Chương trình phát sóng trực tiếp, 8 vị khách mời lần lượt rút thăm xác định thân phận, sau đó tìm báu vật bí mật trong khuôn viên trường.
Tổ chương trình lấy danh nghĩa người chiến thắng cuối cùng để thành lập ngôi trường dành cho người trưởng thành mắc chứng tự kỷ.
Khi Tống Yến Thư xuất hiện, bình luận trên màn hình livestream bùng nổ.
【Lão Tống trông non nớt thật haha!】
【Trước giờ lão Tống chưa từng tham gia show thực tế, chỉ vì chương trình thiện nguyện nên mới nhận lời.】
【Lão Tống đúng người tốt, debut năm nào cũng quyên góp cho bệnh nhân bạch cầu, còn tự tay sáng tác bài hát tặng họ, thực sự là thần tượng chân chính!】
【Có phải vì mối tình đầu của anh ấy mất vì bệnh bạch cầu không? Chắc lần này tham gia cũng vì cô ấy, chung tình quá đi, ôm một cái đi!】
【Phía trước nói thật chứ? Mối tình đầu của Tống Yến Thư là ai vậy?】
【Hình như là bạn học cấp ba? Lúc mới debut từng nhắc trên Weibo, giờ Weibo cài chế độ chỉ xem được nửa năm nên không xem lại được.】
Trong phòng thu, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ bên cạnh, hơi thất thần.
Mối tình đầu của anh là bạn học cấp ba? Và mất vì bệnh bạch cầu?
Tôi cố gắng lục lọi ký ức, nhưng không nghĩ ra ai.
Có lẽ, sau khi tôi rời đi, anh đã gặp cô gái mà anh thật sự thích.
Tôi nhìn về phía Tống Yến Thư, lòng bỗng chốc trống rỗng.
Hồi cấp ba, anh lạnh nhạt thờ ơ, chẳng ai bước vào được trái tim anh.
Tôi từng nghĩ không ai có thể thay đổi anh.
Thì ra vẫn có.
Chỉ là… tôi lắc đầu cười nhẹ.
Tôi bỗng tò mò về cô gái đó.
Người có thể khiến Tống Yến Thư thay đổi tính cách ngông cuồng, nhớ mãi suốt bao năm, chắc chắn là người đặc biệt.