• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Thư, thật ra em cũng là fan của anh đó, bài nào của anh em cũng nghe đi nghe lại rất nhiều lần!”

 

Một lời nói trắng trợn bịa đặt, bởi cô ta vốn chẳng thích nghe nhạc, làm gì mà fan hâm mộ.

 

“Vậy sao.”

 

“Đúng vậy! Lần sau quay MV nhớ tìm em nhé, em vừa biết diễn vừa biết quay nữa đó, anh không biết đâu, em từng làm hậu trường rồi!”

 

“Được thôi.” Tống Yến Thư lịch sự mỉm cười: “Có cơ hội thích hợp sẽ liên hệ.”

 

Anh đi tới một lớp học phía trước, dừng lại, đẩy cửa bước vào.

 

Lâm San San không đi theo ngay mà nhân lúc một VJ khác quay cảnh trống, cô ta cố tình chắn ngay trước mặt tôi.

 

Sau đó, tắt micro đeo trước ngực.

 

Thấp giọng nói:

 

“Tôi nhớ cô từng là fan của Tống Yến Thư phải không? Vì muốn cướp vé concert kỷ niệm 7 năm mà chầu chực mấy ngày trời?”

 

Cô ta cong môi cười đầy mỉa mai: “Giờ thì sao đây, tôi dễ dàng trò chuyện với anh ấy, còn cô chỉ biết đứng xa xa nhìn, thật đáng thương.”

 

“Hay thế này nhé, cô xin lỗi tôi đi, nhận mình sai, tôi sẽ giúp cô xin anh ấy một tấm vé concert, thế nào?”

 

Không thể nào chấp nhận được.

 

Tôi lặng lẽ giơ máy quay hướng thẳng vào mặt cô ta.

 

Thích nói thì cứ nói trước ống kính cho rõ ràng.

 

Lâm San San hơi cứng đờ, rồi bình tĩnh bật micro lại, cười cười nói: “Cô quay phim kiểu gì vậy? Quay nhầm người rồi đó, tôi đâu phải Tống Yến Thư!”

 

Nói xong, cô ta nhanh chóng chạy vào lớp học.

 

Tống Yến Thư đang chăm chú tìm kiếm báu vật trong góc phòng.

 

Lâm San San đi vòng vòng một lúc, rồi buồn chán ngồi lên bàn: “Ê, Yến Thư, nhìn anh thế này chắc hồi đi học được thầy cô thương lắm ha?”

 

“Sai rồi.”

 

Tống Yến Thư không ngẩng đầu trả lời.

 

“Tôi từng nổi tiếng là học sinh kém, đến mức ngay cả chó cũng lười ngó tới, sau này mới đỡ hơn chút.”

 

“Thật sao?” Cô ta mở to mắt ngạc nhiên: “Vậy sau này tại sao lại thay đổi? Có phải vì cô gái mắc bệnh bạch cầu trong lời đồn không?”

 

Tay Tống Yến Thư đột ngột khựng lại.

 

Không ai ngờ Lâm San San lại hỏi thẳng như thế.

 

Chuyện này, Tống Yến Thư luôn cố tránh né, độ xúc phạm của câu hỏi này có thể nói là vô cùng thô lỗ.

 

Lâm San San cũng sững người một giây, rồi hoảng hốt bịt miệng nói: “Xin lỗi…”

 

Mọi người đồng loạt nín thở nhìn Tống Yến Thư.

 

Nhưng…

 

Anh im lặng một lúc, ánh mắt thoáng chốc lay động, rồi khẽ đáp: “Đúng.”

 

Như muốn xác nhận điều mình vừa nói, anh đứng thẳng người, nhìn thẳng vào ống kính, từ tốn nói:

 

“Nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã mãi mãi sa đọa, trở thành phế nhân.”

 

“Vì thế, tôi rất biết ơn cô ấy.”

 

Bình luận lập tức bùng nổ.

 

【Trời ơi, lão Tống! Thì ra chuyện đó là thật!】

 

【Tội nghiệp lão Tống quá, vì người mình yêu mà cố gắng thay đổi, nhưng người ấy lại không còn nữa, tôi khóc chết mất!】

 

【Những năm qua anh ấy quyên góp cho bệnh nhân bạch cầu đều vì cô ấy, chắc anh ấy luôn tự trách vì không giữ được cô ấy… Tôi không chịu nổi, hu hu hu…】

 

Độ nóng của buổi livestream tăng vọt lên mức cao chưa từng có.

 

Tôi đứng sững rất lâu, trái tim như bị co thắt nhẹ.

 

Thật sự là vì cô gái đó sao?

 

Anh cuối cùng đã trở thành người mà tôi từng kỳ vọng, nhưng lại chẳng còn liên quan gì đến tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK