Nóng quá...
Toàn thân Lý Triều Kha nóng rực, đau khổ khó chịu.
Cô giãy dụa muốn dậy khỏi giường, trong vô ý đụng trúng một cánh tay lạnh lẽo, liền theo bản năng dán cơ thể mình qua đó.
Khí tức nam tính lạ lẫm tràn ngập vào đầu mũi.
Ngay sau đó, trời đất xoay chuyển, cơ thể mạnh mẽ bao trùm xuống, đôi môi mỏng mát lạnh bịt kín, cô theo bản năng kêu lên.
“Ưm...”
Lý Triều Kha nhấc tay muốn giãy dụa, nhưng bàn tay lớn của người đàn ông bắt lấy hai cổ tay của cô lại, kìm chặt ở trên đầu của cô, khiến cô không thể nào nhúc nhích được.
Cơ thể giãy dụa muốn thoát ra, nhưng lại nhịn không được mà muốn hút lấy sự mát lạnh trên cơ thể của người đàn ông.
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Trong ngẩn ngơ, như nghe thấy thanh âm khàn khàn của người đàn ông: “Cô gái, em đang châm lửa đó.”
...
Sáng sớm.
Ánh nắng chiếu qua những khe hở trên tấm rèm tua rua vàng, chiếu sáng mọi thứ trong phòng:
Trên tấm thảm màu nâu, những bộ quần áo xộc xệch bị vứt trên đó, đôi giày cao gót màu bạc, một chiếc ở lối vào phòng tắm, một chiếc bên cạnh giường.
Trên giường, hơn phân nửa cơ thể người phụ nữ đều bị che lấp dưới chiếc chăn gấm.
Trên khuôn mặt to bằng bàn tay, đôi mày tú nhíu chặt, như đang chịu đựng một sự đau khổ cực đại.
Trên chiếc cổ mảnh khảnh, những vết đỏ như hoa nở rộ, kéo dài đến xương quai xanh, đến vai, rồi giấu ở dưới chăn.
Trên cổ tay được lộ ra dưới góc chăn, hiện lên một vòng xanh tím nhàn nhạt, khiến cho làn da càng trở nên trắng bệch thêm vài phần.
“Rầm!”
Cửa bị người ta đẩy ra đầy thô bạo từ bên ngoài.
Lý Triều Kha giật mình tỉnh dậy, ngồi lên giường, nhìn ông xã với vẻ mặt hung dữ đang đứng ở ngoài cửa kia, Triệu Đức Tân.
Cô nhất thời không phản ứng lại kịp.
Đây là chuyện gì vậy?
“Chúng ta vừa mới kết hôn, cô đã không chịu được cô đơn mà đi tìm tên đàn ông khác rồi sao?”
“Lý Triều Kha, cô có biết xấu hổ không hả?”
Đôi con ngươi của Lý Triều Kha co lại dữ dội: Tối hôm qua...
Tối hôm qua cô và Triệu Đức Tân cùng ăn bữa tối có nến, trong lúc đó em họ của cô Hồ Vy Vy có kính cô một ly rượu, sau đó thì...
Đầu óc cô nhất thời có chút trống rỗng, chạy xuống giường với đôi chân trần, vươn tay túm lấy tay áo của Triệu Đức Tân.
“Đức Tân anh đang nói gì vậy, tối hôm qua không phải chúng ta luôn ở cùng nhau sao?”
Triệu Đức Tân lùi về sau hai bước, vẻ mặt đầy sự chán ghét mà nhìn cô.
“Lý Triều Kha, cô đúng là không biết liêm sỉ, cô xem trên người cô đầy những vết tích sau khi lăn lộn với người ta đi, thật khiến người ta kinh tởm mà!”
“Ly hôn đi!”
Nói xong, Triệu Đức Tân quay người rời đi, lãnh khốc tuyệt tình.
Ly hôn....
“Không!”
“Đức Tân! Anh nghe em nói! Em....”
Lý Triều Kha thật sự hoảng rồi.
Cô sốt sắng muốn xông qua đó ôm lấy Triệu Đức Tân, muốn hỏi anh ta rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng Triệu Đức Tân đã không hề lưu tình mà đi rồi.
Anh ta đối với cô, tránh né còn không kịp, chán ghét cực kỳ.
“Đức Tân, tại sao anh không tin em, em thật sự không có phản bội anh mà.”
“Nhất định là có người hãm hại mình, nhất định là như vậy.”
“Mình phải đi tìm Đức Tân nói rõ ràng.”
Lý Triều Kha đứng phắt dậy từ trên thảm, xông vào nhà tắm.
Dòng nước lạnh băng xối rửa trên cơ thể.
Cô dùng sức cọ rửa đi vết tích trên cơ thể, hận không thể róc da trên người xuống.
Tắm xong, thay quần áo, Lý Triều Kha rời khỏi khách sạn, về căn nhà cưới của cô và Triệu Đức Tân.
Nhưng vừa đẩy cửa nhà ra, Lý Triều Kha chợt chấn kinh mà phát hiện em họ Hồ Vy Vy đang ngồi trên đùi của Triệu Đức Tân.
Trái tim Lý Triều Kha đột nhiên run lên dữ dội: “Các người....”
Nghe thấy thanh âm, thần sắc Triệu Đức Tân hiển nhiên có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh, anh ta và Hồ Vy Vy tách nhau ra, sau đó tức giận quát Lý Triều Kha: “Cô còn mặt mũi quay về nữa ư!”
Một phần văn kiện ly hôn đập lên mặt Lý Triều Kha một cách dữ dội: “Ký tên đi!”
Hồ Vy Vy hai tay khoanh trước ngực, đứng ở một bên, trên mặt đầy nụ cười đắc ý.
Lý Triều Kha nhớ đến rượu mà cô ta kính mình tối qua, cho dù cô có ngốc thì lúc này ít nhiều cũng đã hiểu ra một chút rồi: “Hồ Vy Vy, là cô hãm hại tôi đúng không?”
“Chị họ, chị đang nói gì vậy, bản thân chị không tự trọng, làm loạn với người đàn ông khác, sao mà còn đổ lên đầu tôi thế?”
Lý Triều Kha ôm lấy hy vọng nhìn sang Triệu Đức Tân: “Đức Tân, anh tin em đi, em không phải loại người đó, em sẽ không phản bội anh.”
“Lý Triều Kha, đừng uổng phí tâm tư nữa.”
Lúc Triệu Đức Tân nói chuyện, đã lấy ra một sấp ảnh ném cho Lý Triều Kha.
Lý Triều Kha nhìn kỹ lại, cả người lập tức lạnh băng.
“Đức Tân, anh vậy mà lại...”