Lý Triều Kha ơi, cho dù cô có Thịnh Thế Hùng làm chỗ dựa thì sao chứ, có nhiều người hệt như tre già măng mọc tới tìm cô gây phiền phức thì tôi cũng rất muốn xem coi cô phải xử lý hết mọi chuyện như thế nào đây.
Lúc này, Hồ Vy Vy đã bị Triệu Đức Tân hung hăng giáo huấn nên cũng đã thông suốt, trong lòng cũng hiểu được phần nào, không có thằng đàn ông nào lại đi thích một người phụ nữ lúc nào cũng mang lại phiền phức cả.
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Cô chỉ muốn cho Thịnh Thế Hùng biết được Lý Triều Kha chính là một con nhỏ luôn mang tới phiền phức.
Ngẫm lại mà xem, một đứa không có xuất thân bối cảnh mà lúc nào cũng dính một đống chuyện phiền phức trên người, lại còn là một người phụ nữ đã qua một đời chồng, thanh danh thối nát, cho dù cô ta có sinh cho Thịnh Thế Hùng một đứa con trai thì thế nào chứ, người nhà họ Thịnh như vậy, sao có thể cho phép loại con gái như vậy bước vào cửa chứ.
Hồ Vy Vy cảm thấy trong lòng không vui cũng không được mà.
Hôm qua, bởi vì đứa con của Lý Triều Kha chính là con của Thịnh Thế Hùng, cơn ghen tức đè nén cũng dần lắng xuống.
Dù sao thì cho dù Lý Triều Kha có thế nào đi chăng nữa thì cũng mang danh một người phụ nữ có con nhỏ còn luống tuổi mà đã qua một đời chồng.
Làm sao mà cô ta có thể so với cuộc sống sung sướng của cô ta ở nhà họ Triệu được chứ.
Thứ mà Hồ Vy Vy không biết chính là Triệu Đức Tân luôn khiến cô kiêu hãnh kia, giờ phút này đang mang theo lễ vật bị lễ tân chặn ở trước cửa thang máy.
"Ông Triệu, Sếp Thịnh nói không rảnh, mong anh đừng có làm khó cho tôi nữa."
Sắc mặt Triệu Đức Tân hơi khó coi: "Mong cô giúp gọi một cuộc điện thoại được không, nói là CEO Triệu Đức Tân của tập đoàn Star mang theo quà tới cửa thỉnh tội.
Nói mấy lời này với lễ tân thì Triệu Đức Tân cảm thấy rất mất thể diện.
Nhưng khi nghĩ tới bữa tiệc của ngày hôm qua, mấy lời mà Thịnh Thế Hùng đã nói khiến Triệu Đức Tân không cách nào bình tĩnh giải quyết được.
Danh tiếng của Thịnh Thế Hùng ở thành phố Cổ đâu chỉ là khẩu hiệu suông đâu.
Năng lực của tên đó lớn thế nào, một khi Triệu Đức Tân nghe thấy cũng đủ khiếp sợ.
Anh ta không dám đắc tội với Thịnh Thế Hùng, nếu như vậy sẽ bất lợi với tập đoàn Star mà anh ta vất vả lắm mới gây dựng được.
Nhưng lễ tân vẫn trước sau kiên định nói: "Thật xin lỗi, Sếp Thịnh đã nói là ngài ấy hiện tại không rảnh nên không gặp."
Hai chữ "Không gặp" này là lễ tân cố tình tăng thêm chút ngữ điệu.
Dù sao thì khi nãy cô cũng đã gọi điện thoại xin chỉ thị của Sếp Thịnh, nhưng giọng điệu của Sếp Thịnh lại hết sức âm trầm.
"Vậy làm phiền cô giúp tôi chuyển phần quà này cho Sếp Thịnh được không."
Trong đáy mắt của Triệu Đức Tân hiện lên một tia hận ý nhưng trên gương mặt của anh ta lại luôn duy trì vẻ tươi cười.
Lễ tân nghiêm mặt cự tuyệt: "Thật xin lỗi, nếu chiếu theo quy định của công ty thì chúng tôi không thể làm như vậy."
Triệu Đức Tân cũng mặc kệ cô ta, trực tiếp đặt phần quà xuống rồi quay người bước đi.
Vừa đi vừa vứt thêm hai chữ: "Cảm ơn."
Lễ tân: "..."
Lễ tân gọi điện báo cáo cho Thịnh Thế Hùng để xin chỉ thị, cẩn thận báo cáo công việc: "Sếp Thịnh, ngài Triệu đi rồi, anh ta cưỡng chế để lại hộp quà, xin hỏi nên xử lý như thế nào đây?"
"Ném đi."
Lạnh lùng để lại hai chữ, Thịnh Thế Hùng trực tiếp cúp điện thoại.
Thật không nghĩ tới nha, cái tên Triệu Đức Tân này lại dám chủ động tới tìm anh.
Khóe miệng của Thịnh Thế Hùng hiện lên một tia cười lạnh.
Lễ tân lại gọi điện thoại tới.
Thịnh Thế Hùng càng cười lạnh hơn, có dấu hiệu tức giận.
Anh bắt máy, giọng điệu lạnh như băng: "Bảo tên đó cút!"
"Anh...Hùng?"
Giọng nữ ở đầu dây bên kia ngập ngừng ngạc nhiên.
Thịnh Thế Hùng ngẩn ra, sau đó là sắc mặt vui sướng, cười nói: "Sao em lại tới đây?"
"Tôi..."
Lý Triều Kha biết bản thân tới hơi đột ngột nhưng hôm nay bởi vì có Triệu Đức Tân nên tâm trạng của cô mới không tốt, sau lại cố gắng trấn tĩnh tâm trạng, vẽ vài bản thiết kế, sau khi gặp hai vị khách hàng thì cô cảm thấy tâm trạng đặc biệt kém nên tâm huyết dâng trào muốn đi tìm Thịnh Thế Hùng.
Khoảng khắc khi điện thoại được kết nối thì cô cũng rất hối hận.
Tâm trạng của cô không tốt thì đi tìm Thịnh Thế Hùng làm gì chứ?
Lý Triều Kha đang muốn tìm cái cớ để rời đi để tìm một chỗ nào đó để ổn định tâm tình.
Thì chợt nghe giọng nói dịu dàng của Thịnh Thế Hùng vang lên: "Chờ tôi, tôi lập tức xuống dưới liền."
Lý Triều Kha nắm chặt điện thoại, có hơi mơ hồ.
Lễ tân cũng cười nói: "Có phải Sếp Thịnh của chúng tôi muốn trực tiếp xuống đây đón tiếp cô không?"
"Cô biết tôi hả?"
Lý Triều Kha cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Lễ tân cười càng thêm ngọt: "Đương nhiên rồi, công ty của chúng tôi ai mà chẳng biết tới cô."
"Thực ra nếu lần sau mà cô có tới tìm Sếp Thịnh thì có thể trực tiếp đi thang máy chuyên dụng dành cho cho tổng giám đốc"
Lần trước khi Lý Triều Kha dẫn theo đứa nhỏ kia đến công ty thì tất cả mọi người trong công ty đều nhìn thấy hết cả.
Mấy nhân viên xin nghỉ không đến công ty cũng đã nghe những nhân viên khác kể lại.
Vì tránh cho việc có mắt như mù, tất cả bọn họ đều xem ảnh của Lý Triều Kha.
Hôm nay Lý Triều Kha tới thì lễ tân đã nhận ra cô.
Đây là lý do tại sao lễ tân gọi trực tiếp cho Thịnh Thế Hùng rồi bảo Lý Triều Kha trả lời điện thoại.
Thành thật mà nói, nhân viên lễ tân rất biết ơn Lý Triều Kha, nếu không có cô ấy thì có cho tiền bọn họ cũng không dám gọi điện cho Thịnh Thế HÙng.
"Đinh -"
Cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc mở ra.
Thịnh Thế Hùng tươi cười bước ra, vươn tay về phía Lý Triều Kha.
Lý Triều Kha theo bản năng nâng chân lên rồi đặt tay vào tay anh.
Sự ăn ý của hai người khiến cho hai nhân viên lễ tân phải đỏ mặt, không kìm được mà đặt hai tay lên ngực làm một điều ước: "Ông trời ơi, khi nào thì tình yêu ngọt ngào mới tới lượt chúng con đây?"
"Anh xuống dưới đây rồi, tại sao còn dẫn tôi vào công ty chi vậy?"
Lý Triều Kha cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn theo Thịnh Thế Hùng bước vào thang máy.
Đôi mắt sâu thẳm của Thịnh Thế Hùng nhìn chằm chằm Lý Triều Kha.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu sâm panh nhỏ với một bộ vest nhỏ màu trắng bên ngoài, nhìn vào cảm thấy là người có khí chất tài giỏi, có năng lực, đôi chân thẳng tắp và trắng nõn trông rất bắt mắt.
Lý Triều Kha bị Thịnh Thế Hùng nhìn chằm như vậy, trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô đưa tay kéo váy, nhắc nhở nói: "Đây chính là công ty của anh đó, hiện tại đang ở trong thang máy đó."
"Vậy sao."
Thịnh Thế Hùng cười trơ trẽn.
Lúc đầu cũng không muốn làm cái gì cô nhưng nếu cô đã nhắc nhở như vậy thì.
Thịnh Thế Hùng cảm thấy nếu bản thân không làm gì hết thì thật sự rất có lỗi với sự thiên thời địa lợi hôm nay lắm.
"A, không cần..."
Nhận thấy người đàn ông sắp bước vào thời điểm săn bắn, Lý Triều Kha cả kinh, nhanh chóng vươn tay ấn vào thang máy.
Nhưng đây là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, cần phải nhập dấu vân tay.
Lý Triều Kha...
Giống như những con cừu yếu ớt nhất trên đồng cỏ thảo nguyên rộng lơn, bị con sói đói ép vào thành thang máy.
Người đàn ông nghiêng người, gặm xương quai xanh và cằm của cô.
Lý Triều Kha tức giận đến mức cả người mềm nhũn còn sinh ra cảm giác ngứa ngáy.
Người đàn ông ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ, ở đây có camera theo dõi đó, nhưng camera theo dõi, chỉ có tôi mới có quyền xem xét thôi."
"Lưu manh."
Lý Triều Kha vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Đinh -"
Cửa thang máy mở ra.
Cả tập đoàn Thịnh Thị khi nhìn thấy bà chủ trong lời đồn kia, mặt đầy xuân xanh cũng với Sếp Thịnh của bọn họ đang chen chúc ở trong thang máy.
"Sếp Thịnh sẽ không giở trò đồi bại gì với bà chủ trong thang máy chứ?"
"Ha ha ha ngại quá đi!"
"Cũng không phải làm cô, cô xấu hổ cái gì chứ."
"Là con gái ai mà không có mơ mộng chứ, chỉ cần trên đời này còn có cô gái mà tổng giám đốc nguyện ý chạm vào thì tôi còn có thể ôm chút ảo tưởng chứ."
"Đừng ảo nữa, cũng đừng tưởng nữa! Tổng giám đốc của chúng ta đã hơn hai mươi năm chưa có khui hàng rồi, một khi đã khui thì chắc chắn sẽ rất tham lam đó."
"..."
Âm thanh nghị luận của mọi người cũng không nhỏ, Lý Triều Kha nghe được từ mấu chốt thì lập tức nghẹn họng trân trối.
Thịnh Thế Hùng cũng có hơi tò mò, bình thường thì nhân viên trong công ty cũng không dám hó hé gì, nhưng sao hôm nay sao lại lớn gan như vậy chứ, chuyện của anh cũng dám nhai.
Nhưng thẳng thắn mà nói thì mấy lời đó cũng rất xuôi tai.
Khi hai người đi vào văn phòng, Thịnh Thế Hùng trực tiếp giơ tay đóng cửa lại.
"Anh...Anh lại muốn làm cái gì nữa đây?"