Lý Triều Kha vẫn tiếp tục gặng hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Đương nhiên tôi là nguyên tác, nhưng mà tôi vẫn sợ, tôi..."
"Thôi được rồi được rồi."
Hồ Vy Vy xua tay, vẻ mặt khó chịu.
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Lý Triều Kha rụt rè và nhút nhát trước mặt, chính là người mà Hồ Vy Vy từng quen biết vào năm năm trước.
Sự phòng vệ cuối cùng trong lòng cô ta đã không còn.
Dù thế nào đi nữa, không được để cho Lý Triều Kha báo cảnh sát, nếu mà làm lớn chuyện này, không có lợi cho bất kì ai.
"Nhưng trong tay cô ta có bằng chứng tôi không thể lật ngược, lúc đó, cô ta thấy chúng ta chung một thuyền, không chừng sẽ cắn cô một phát. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ bị buộc tội ăn cắp ý tưởng, tôi sẽ bị mất việc.” Lý Triều Kha nói với khuôn mặt sợ hãi lo âu.
Hồ Vy Vy cười đắc chí: "Đừng lo lắng, trong tay tôi có chứng cứ chứng minh, cô là tác giả, cô ta thực sự cắn bậy, người bị giải đi, chính là cô ta.”
“Thiệt vậy sao?” Lý Triều Kha nhìn Hồ Vy Vy cười ngượng ngạo.
Hồ Vy Vy quá đắc chí, không hề nhận ra vẻ bất thường của Lý Triều Kha, cô đã nghĩ đến cảnh tượng Lý Triều Kha mở miệng xin tiền Thịnh Thế Hùng, và đắc tội với anh ta.
Thật là sảng khoái.
Hồ Vy Vy không nhịn cười ra tiếng.
Và lúc này, Lý Triều Kha đã dùng điện thoại ghi âm làm bằng chứng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Không ngờ vào lúc này cô ta đột nhiên bị người khác đụng phải.
Ngón tay Lý Triều Kha chạm vào nút phát đoạn ghi âm, giọng của Hồ Vy Vy vang lên trong phút chốc, Lý Triều Kha giật mình, vội vàng tắt nó đi.
"Chị họ tốt!"
Hồ Vy Vy nhanh chóng lao tới, cầm điện thoại của Lý Triều Kha đập mạnh xuống đất.
"Chị họ, em xin lỗi, em làm hỏng điện thoại của chị rồi, để em đem đi sửa cho chị."
Hồ Vy Vy cười nham nhở nhưng miệng thì lại xin lỗi.
Lý Triều Khai giật lại chiếc điện thoại từ tay cô ta, màn hình nát vụn, cô ta hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi.
Chủ cửa hàng sửa chữa điện thoại nói với Lý Triều Kha, chiếc điện thoại này quá đắt, và quá hiếm, anh ta không biết cách sửa.
Lúc này Lý Triều Kha mới nhớ ra điện thoại này là phiên bản giới hạn Thịnh Thế Hùng tặng cho cô, thế giới chỉ có vài chiếc thôi.
Có lẽ chỉ còn cách gửi lại cho xưởng sản xuất sửa thôi.
Nhưng xưởng lớn người nhiều quy định nhiều, làm gì cũng phải xét duyệt qua nhiều bước.
Đem chiếc điện thoại qua đó đợi sửa, chỉ tính chạy quy trình thôi cũng phải 10 mấy ngày làm việc.
Lý Triều Kha biết, Hồ Vy Vy hạ quyết tâm chơi mình, cho nên nhất định sẽ thừa thắng xông lên, tuyệt đối không nhân nhượng chờ đợi.
Vốn dĩ muốn bàn bạc với nhà thiết kế, nhưng giữa đường bị Hồ Vy Vy ngăn cản, Lý Triều Kha cũng xác định, cho dù bàn bạc với nhà thiết kế, cũng không giải quyết được gì.
Cô quay về công ty với vẻ mệt mỏi.
Thiết kế trưởng rất quan tâm đến việc này, ngay lập tức gọi cô ta vào văn phòng của mình.
"Thế nào, vấn đề đã giải quyết xong chưa?"
Lý Triều Kha lắc nhẹ đầu.
“Chuyện này đúng là không dễ giải quyết, không thể vội vàng được.” Thiết kế trưởng ngoài mặt thì an ủi Lý Triều Kha, nhưng trên thực tế thì bản thân cô ta cũng sốt ruột sầu não.
Nhân viên thuộc về công ty, bất kỳ hành vi sai trái nào ở bên ngoài của nhân viên, cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng và doanh thu của công ty.
“Triều Kha, tôi không muốn tạo bất kỳ áp lực nào cho cô, tôi biết cô cũng đang khó xử như chúng tôi, nhưng bà Triệu vừa gọi điện tới, giận dữ nói bà ta sẽ kiện chúng ta vì đã lừa dối bà ta."
"Nếu việc này còn không giải quyết, chúng ta sẽ phải đối mặt khiếu nại từ phía khách hàng và từ phía nhà thiết kế của họ. Một khi họ nhận định rằng cô đã ăn cắp ý tưởng, và đưa ra chứng cứ, lúc sau cô muốn trở mình, cũng rất khó.”
“Triều Kha..."
Nhà thiết kế trưởng khó mở miệng: "Tôi biết tính cô rất mạnh mẽ tự lập, nhưng chuyện này, không còn là chuyện của riêng cô, nó liên quan tới công ty chúng ta, liên quan tới chén cơm của mọi người.”
Lý Triều Kha biết thiết kế trưởng nói nhiều như vậy, nhất định có hàm ý gì.
Mắt cô sụp xuống, không nhìn ra được cảm xúc, nhẹ giọng nói: "Chị đã có cách giải quyết rồi phải không?”
"Đúng vậy."
Thiết kế trưởng rất vui vì Lý Triều Kha chủ động hỏi.
Cô ta ngay lập tức nương theo mà nói: "Mọi người đều nhận thấy, mối quan hệ của cô và anh Thịnh rất tốt. Anh Thịnh là người có uy tín, chuyện này, chỉ cần anh ta ra mặt nói một câu, cho dù nhà thiết kế của đối phương, hay là bà Triệu, bọn họ sẽ không còn phỉ báng cô nữa.”
Lý Triều Kha dùng ngón tay gõ gõ trán, im lặng, không nói gì.
Kêu cô ta cầu xin Thịnh Thế Hùng giúp mình, cô không tài nào mở miệng được.
Thiết kế trưởng tiếp tục thuyết phục: “Triều Kha, cô có thể không nghĩ cho cô, nhưng cô cũng phải nghĩ cho con trai cô chứ. Cô cũng không muốn con cô ở bên ngoài, bị người ta hiểu lầm là con của một kẻ ăn cắp ý tưởng.”
“Mẹ nó không phải kẻ ăn cắp ý tưởng.” Lý Triều Kha phản bác.
Thiết kế trưởng gật đầu, "Nhưng những người không biết nội tình, lại không nghĩ như vậy. Vì vậy, cô cần một người giúp cô bảo vệ công lý."
“Tôi còn có thể nhờ ai khác giúp đỡ không?” Lý Triều Kha vẫn muốn tìm thêm biện pháp.
Thiết kế trưởng lắc đầu ngao ngán.
"Được, tôi sẽ thử xem sao."
Lý Triều Kha không chắc liệu Thịnh Thế Hùng có giúp được mình hay không.
Thiết kế trưởng thấy cô nhận lời, đã thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta đứng dậy rót một cốc nước cho Lý Triều Kha, nói: "Ưu thế giới tính của nam và nữ, lúc cần dùng thì cũng phải dùng.”
"Nên nhớ, cô tìm anh ta giúp đỡ, có việc cần nhờ vả anh ta, nên khi nói chuyện giọng điệu phải dịu dàng, như làm nũng vậy.” Thiết kế trưởng thẳng thắn chia sẻ kinh nghiệm tình trường ít ỏi của bản thân.
Lý Triều Kha gật đầu, nhưng hoàn toàn không chú tâm nghe.
Thiết kế trưởng đã chỉ vào điện thoại của cô ta, ám chỉ bây giờ cô sẽ gọi cho Thịnh Thế Hùng.
Lý Triều Kha không muốn gọi.
Tuy nhiên thiết kế trưởng như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cô, kiên quyết bắt cô gọi cho Thịnh Thế Hùng trước mặt cô ta.
Suy cho cùng là mình phạm sai lầm, khiến mọi người phải đồng hành cùng mình sửa sai.
Lý Triều Kha không quá bối rối, gọi ngay cho Thịnh Thế Hùng.
Thịnh Thế Hùng bắt máy trong vài giây.
Nghe thấy giọng điệu trầm bổng, dịu dàng liền hỏi "Sao tự nhiên gọi cho tôi, nhớ tôi à?”
Lý Triều Kha nhìn thiết kế trưởng một cái và nói: "Tôi muốn nhờ anh, giúp tôi một chuyện.”
“Em nói đi.” Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh.
Điều này khiến Lý Triều Kha nghi ngờ tính chân thực trong câu trả lời của anh ta.
Thiết kế trưởng ở bên cạnh làm điệu bộ động viên cô tiếp tục dũng cảm thực hiện các bước để được giúp đỡ.
Gọi thì cũng đã gọi rồi.
Mũi tên không thể không bắn.
Lý Triều Kha hít một hơi thật sâu nói: "Tôi bị buộc tội ăn cắp ý tưởng, bây giờ bọn họ muốn kiện tôi, tôi…”
“Em ăn cắp ý tưởng thật à?” Thịnh Thế Hùng hỏi.
Lý Triều Kha vội vàng giải thích: "Đương nhiên tôi là nguyên tác, tôi thích thiết kế như vậy, sao tôi đi ăn cắp được chứ, tôi…”
“Nếu là nguyên tác, thì em sợ gì chứ. Bây giờ em đang ở công ty phải không, xuống lầu chờ tôi, tôi tới ngay.”