Triệu Đức Tân không muốn nhìn tới Hồ Vy Vy, người gần như đang phát điên trước mặt anh ta, đây không phải là Hồ Vy Vy mà anh ta biết lúc đầu.
Năm năm trước, Hồ Vy Vy là cánh tay phải của anh ta, gia đình cô ta có thể giúp anh ta đưa sự nghiệp của mình lên một tầm cao mới, cô ta xinh đẹp, giao tiếp tốt, mỗi lần anh ta đưa cô ta ra ngoài nói chuyện luôn thu được kết quả tốt.
Nhưng bây giờ?
Cập nhật sớm nhất tại Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.
Cái gì cũng không có.
Thời gian không chỉ là con dao giết heo mà còn là con dao có thể biến phụ nữ thành người đàn bà đanh đá.
“Hồ Vy Vy, em có biết bây giờ em khiến anh cảm thấy rất xa lạ không?” Triệu Đức Tân thấp giọng nói.
Hồ Vy Vy kinh ngạc, tuyệt vọng nhìn Triệu Đức Tân: "Anh? Anh chê em?"
“Hiện tại anh bắt đầu chê em?"
"Anh quên lúc đầu đã nói thế nào rồi à, anh nói sẽ yêu em cả đời!"
Vẻ mặt Triệu Đức Tân ủ rũ, anh ta nói: "Đúng, anh đã nói như vậy. Nhưng Hồ Vy Vy, em ỷ vào việc anh yêu em, em đã làm cái gì?"
"Trong năm năm qua, em như con sâu hút máu. Em chỉ biết tiêu tiền để phô trương sự giàu có. Em có biết những người khác trong giới thượng lưu đang nói gì về em không?"
Hồ Vy Vy ở bên cạnh Triệu Đức Tân, cho tới bây giờ vẫn luôn kiêu ngạo.
Năm năm trước, cô có thể xé Lý Triều Kha thành mảnh vụn, có thể buộc chặt lấy Triệu Đức Tân, khiến Triệu Đức Ninh kết hôn với Lý Triều Kha nhưng lại không động tới một đầu ngón tay của cô ta.
Nhưng nay, năm năm sau, khi ba người họ gặp lại, Hồ Vy Vy nhận ra anh nhìn thấy sự tốt đẹp của cô ta.
Làm sao có thể!
Triệu Đức Tân là của cô, và chỉ có thể là của riêng cô!
Những giọt nước mắt lớn trào ra từ đôi mắt của Hồ Vy Vy, cô ta nắm chặt lấy cánh tay Triệu Đức Tân, giọng ai oán, mềm mỏng nói: "Đức Tân, em xin lỗi, em sai rồi, sau này em nhất định sẽ sửa đổi."
Dù sao cũng là người phụ nữ chung chăn gối mấy năm, ít nhiều cũng có tình cảm, giọng Triệu Đức Tân hoà hoãn đi một chút: "Lý Triều Kha là người của Thịnh Thế Hùng, mà Thịnh Thế Hùng là người chúng ta không thể động tới, sau này em an phận một chút, đừng chọc giận Lý Triều Kha.”
“Thật đáng ghét. Ai mà nghĩ tới năm đó cái ông già béo hói gặp tai nạn xe hơi để cho Lý Triều Kha chiếm được lợi thế lớn như thế!" Nhắc tới chuyện này, Hồ Vy Vy nghiến răng nghiến lợi.
Nhớ lại chuyện năm đó, thần sắc Triệu Đức Tân trở nên phức tạp.
Nếu thời gian có thể quay ngược, anh ta nhất định sẽ tự mình cướp đi lần đầu tiên của Lý Triều Kha.
Như vậy, cho dù hôm nay cô có trở thành người phụ nữ của Thịnh Thế Hùng, anh ta cũng sẽ không tiếc nuối, trong chuyện nam nữ, anh ta có thể thắng Thịnh Thế Hùng một nước.
Đáng tiếc……
Trong lòng Triệu Đức Tân tràn đầy ảo não.
Lúc này Lý Triều Kha đã bị Thịnh Thế Hùng ôm lên chiếc xe hạng sang Rolls Royce.
"Không có tài xế. Em ngồi ghế sau làm gì?"
Lý Triều Kha hơi luống cuống.
Sau khi người đàn ông này ra khỏi khách sạn, áp suất không khí quanh người anh luôn ở mức thấp.
Lý Triều Kha không cần nhìn vào mắt anh cũng biết tâm trạng anh đang rất tệ, cô đoán rằng anh đang rất tức giận vì Hồ Vy Vy gọi con trai họ là tạp chủng trước mặt nhiều người.
Nghĩ đến đây, Lý Triều Kha cũng rất tức giận, cô đột nhiên hối hận vì bản thân không tỉnh táo, sao có thể để Thịnh Thế Hùng ôm ra như vậy.
Lẽ ra trước mặt mọi người, cô nên quyết liệt chống trả lại Hồ Vy Vy, để cô ta phải nhớ những gì nên nói và những gì không nên nói!
"Tại sao lại tắt điện thoại?"
Thịnh Thế Hùng cúi người đè lên Lý Triều Kha, thấy cô thất thần thì rất không vui, anh dùng bàn tay to bóp chặt cằm cô, ép cô nhìn vào mắt mình.
"Ừm... Điện thoại tôi hết pin."
Lý Triều Kha nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, thử bật lên rồi đưa nó cho Thịnh Thế Hùng xem.
Thịnh Thế Hùng nhìn màn hình điện thoại không mở được, vẻ mặt dịu đi một chút, cô cũng không cố ý tắt máy để trốn tránh điện thoại của anh. Nhưng là……
"Tôi đã gọi mấy cuộc liền, sao em không bắt máy, đừng nói là hết pin từ cuộc gọi đầu tiên?"
Lý Triều Kha theo bản năng thành thật trả lời: "Bởi vì lúc đó tình huống khẩn cấp, tôi phải gọi xe đến khách sạn, tôi..."
"Gọi xe còn quan trọng hơn tôi?"
"Em chỉ cần nghe điện thoại, có chuyện gì thì tôi chỉ cần nói một câu là giải quyết được, không phải sao?"
Giọng điệu của Thịnh Thế Hùng rất cương quyết, bá đạo.
Lý Triều Kha rất muốn mở miệng phản bác, nhưng nghĩ lại, gần đây anh đã giúp cô giải vây mấy lần liên tiếp, liền nuốt lời muốn nói xuống cổ họng.
Thịnh Thế Hùng thấy cô biết mình không nên cứng họng, trong lòng thầm thoải mái, tranh thủ cơ hội này, trực tiếp hôn cô.
"Đừng, xe... cửa vẫn mở..."
Lý Triều Kha nhanh chóng vươn tay đẩy anh, vẻ mặt hoảng hốt nhìn ra ngoài xe.
Mặc dù hiện tại không có ai đi qua bên ngoài, nhưng nếu có người đi ngang qua, ban ngày ban mặt, sẽ rất ngại ngùng.
“Em biết sai chưa?"
Thịnh Thế Hùng đem cô hôn đến thở hồng hộc, lúc này mới rời khỏi đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, cúi xuống nhìn cô, khàn giọng hỏi.
“Biết, biết, biết rồi.”
Lý Triều Kha gật đầu như giã tỏi, hi vọng người đàn ông này có thể ngừng công kích mình: "Đã muộn rồi, chúng ta về nhà đi."
"Không gấp."
Thịnh Thế Hùng ngồi dậy, lúc Lý Triều Kha vừa thở phào nhẹ nhõm thì anh trực tiếp nhấc tay đóng cửa xe.
Thân hình anh cao lớn, ngay khi cánh cửa đóng lại, không gian trong xe lập tức chật chội. Cả người Lý Triều Kha gần như rúc trong vòng tay anh, hơi thở của anh phả vào mặt cô.
Nóng hổi.
Hai tai Lý Triều Kha đỏ bừng.
Thịnh Thế Hùng đưa tay ra nhéo cô một cái, hài hước nói: "Không phải em vừa nói cửa xe chưa đóng sao, bây giờ đã đóng rồi."
“Tôi không có ý đó, tôi..."
Thịnh Thế Hùng không đợi cô nói xong, lại cúi xuống hôn lên đôi môi quyến rũ kia.
Kỹ năng hôn của anh rất tốt, hôn Lý Triều Kha đến thần hồn điên đảo.
Mặc dù vậy, cô vẫn cố hết sức đẩy người đàn ông ra.
“Thịnh Thế Hùng, anh còn như vậy tôi sẽ tức giận!”
Mặt Lý Triều Kha đỏ bừng, cao giọng quát.
Thịnh Thế Hùng nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên vì hôn mạnh của cô, trông càng gợi cảm hơn. Anh dùng ngón tay cái chạm nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, bá đạo ra lệnh: "Nếu như em dám để người khác nhìn thấy vẻ đẹp này, em sẽ biết hậu quả."
“Thịnh Thế Hùng, anh bị bệnh à!"
Lý Triều Kha không vui giơ tay lên, hung hăng gỡ tay Thịnh Thế Hùng ra.
Sau khi tuôn ra mấy lời cảnh cáo, Thịnh Thế Hùng hài lòng, đẩy cửa bước xuống xe ngồi vào ghế lái, đương nhiên không quên lôi con tiểu hồ ly chỉ muốn ngồi ghế sau lên ghế phụ cạnh người lái.
“Con trai sao rồi?"
Sau khi Lý Triều Kha ngồi xuống trong tư thế thoải mái liền hỏi.
Giọng của Thịnh Thế Hùng có chút đùa cợt: “Bây giờ mới hỏi con trai, lúc để điện thoại hết pin, mất kết nối, sao em không nghĩ đến nó.”
Lý Triều Kha bị anh nói như vậy, theo bản năng đột nhiên thấy hoảng.
Trước đây, cô không bao giờ dám tắt điện thoại di động, sạc dự phòng lúc nào cũng trong túi xách, để đảm bảo luôn liên lạc được với con trai.
Nhưng từ khi Thịnh Thế Hùng xuất hiện trong cuộc sống của mẹ con họ, cô đã dần cởi bỏ sự phòng bị, thả lỏng cảnh giác, giờ cô mới dám tắt điện thoại di động, tập trung làm việc.
Tất cả những điều này là vì có sự tồn tại của Thịnh Thế Hùng.
Cô biết rằng anh thật lòng thương yêu con trai. Ở bên anh, con trai luôn được bình yên.
Lý Triều Kha tự hỏi bản thân: Rốt cuộc con trai nên sống với người mẹ không có năng lực gì hay sống với ba có quyền thế ngập trời mới tốt đây?
Nhưng ngay khi ý tưởng này xuất hiện, nó đã bị Lý Triều Kha hung hăng bóp chết!
Con trai là huyết mạch của cô, là chỗ dựa duy nhất cho cô vượt qua những năm tháng đen tối và là tất cả những gì cô có. Cô không bao giờ từ bỏ quyền nuôi con! Không thể để con trai rời bỏ mình!
“Em có chuyện gì à, sao mặt lại biến sắc thế?"
Thịnh Thế Hùng có chút kỳ quái liếc nhìn vẻ mặt biến hoá của Lý Triều Kha.
“Thịnh Thế Hùng, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ cố gắng để trở thành một người mẹ có năng lực, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ con trai mình.” Lý Triều Kha nói một cách kiên quyết.
Thịnh Thế Hùng bật cười: “Em muốn có quyền nuôi con trai, gả cho tôi không phải cách tốt nhất sao?"