• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khải Nguyên năm thứ mười ba.

Hồng đế băng hà, hoàng trưởng tử là thái tử Phương Duệ lên ngôi kế vị.

Nói đến vị thái tử này, cũng là nhân vật truyền kỳ, thân mẫu có phân vị phi.

Nhưng vì hoàng hậu vô tử, cho nên hắn mới được ký danh dưới danh nghĩa của hoàng hậu, trở thành hoàng trưởng tử.

Tuổi còn trẻ lại học phú ngũ xa, long chương phượng tư, khí chất tự nhiên.

(Yul: học phú ngũ xa nghĩa là học năm xe sách, học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú.

Long chương phượng tư nghĩa là phong thái xuất chúng)

Tại vị tám năm, để lại một đoạn truyền kỳ.

Đêm đã khuya, nguyệt sáng như gương.

Bên ngoài Đại Nguyên Điện truyền đến từng trận tiếng khóc, trong điện lại an tĩnh như không có người.

Nếu kim rơi trên mặt đất, có lẽ cũng có thể nghe tiếng.

Phương Duệ là hoàng đế, đăng cơ tám năm, cũng bị người bẻ cong tám năm.

Suốt tám năm này, hắn bị bẻ đến nổi so với cái móc còn cong hơn, ngay lúc sắp chết, mới biết người hắn lén lút thích, lại là...... Nữ nhân!

- Lúc phụ thân thần chuẩn bị thành thân thì bị ngã ngựa chết, mẫu thân thần là thông phòng, đang mang thai, lão phu nhân đem mẫu thân thần nhốt vào phòng chứa củi, chuẩn bị lạc thai (phá), nhưng tin tức phụ thân thần té ngựa bỏ mình truyền đến phủ, tổ phụ nghe xong tin dữ liền phun máu ngất xỉu, sau đó bệnh không dậy nổi, Thẩm gia không thể vô hậu, cho nên, vì muốn tổ phụ cố gắng chịu đựng, tổ mẫu mới nói với tổ phụ, mẫu thân thần đã có thai, chỉ là lúc thần được sinh ra, tổ phụ rất thất vọng, tâm trí rối bời không thể suy nghĩ thấu đáo, cho nên mới có thể nghĩ ra chuyện hoang đường như thế này.

Phương Duệ không nói lên lời, nhất định hắn nghe nhầm.

- Bệ hạ, thần tự biết mình mang tội không thể tha, dám lừa gạt người lâu như vậy, thần chỉ cầu bệ hạ nhẹ tay xử lý Thái Bảo Phủ, mặc kệ bệ hạ xử trí thần như thế nào, thần cũng không có nửa câu oán hận.

Phương Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc đang quỳ ở mép giường, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Thẩm ái khanh, rót cho trẫm một ly trà.

Hiện tại hắn muốn uống một ly trà để áp chế kinh hãi.

Thẩm Ngọc đứng lên, đi châm trà cho Phương Duệ.

Đại điện an tĩnh, chỉ nghe được tiếng nước trà "Rào rạt" đổ vào ly, Thẩm Ngọc cung kính đưa cho Phương Duệ đang nằm trên long sàng, nhưng Phương Duệ không tiếp.

Hương trà cùng hương dược xen lẫn vào nhau, nhưng rất mau, hương trà bị mùi dược nồng nặc trong đại điện ăn mòn.

Thẩm Ngọc bưng trà đứng ở mép giường, có lẽ là thấy hắn nhìn nàng không chớp mắt, mới có chút bất an:

- Bệ hạ...

Tầm mắt của Phương Duệ dừng trên khuôn mặt của Thẩm Ngọc, môi sắc phấn hồng, nhìn thật là cảnh đẹp ý vui.

Nhoáng một cái đã qua tám năm, Thẩm Ngọc vẫn còn như trong trí nhớ của hắn là thiếu niên lang.

Nhưng nay đã không giống.....

Này không phải là vị thiếu niên lang năm xưa! Mà là cô nương gia! Môi hồng răng trắng cô nương gia!

- Khụ khụ khụ!

Mãnh liệt ho mấy tiếng, ngực hắn thật đau nha, tám năm nay hắn đều tự cho rằng mình không thích nữ nhân, mà thích nam nhân!

- Bệ hạ!

Nâng lên tay, lại hạ xuống, một hồi lâu mới sâu kín hỏi:

- Ái khanh, vì cái gì ngươi lại muốn nói cho trẫm biết?

Còn không bằng gạt hắn, đến lúc hắn vào quan tài cũng không cần đem chuyện này nói ra, hiện giờ....

Hắn chỉ còn lại một hơi cuối cùng, sao có thể tiếp thu chuyện người mình lén thích lại là nữ nhân?

Lúc trước khi hắn biết người hắn thích là nam nhân, hắn đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh, thật vất vả mới tiếp nhận được chuyện này, lúc này lại...

Thẩm Ngọc cúi đầu, cắn môi, đôi môi phấn hồng càng diễm sắc ba phần, nói:

- Bệ hạ nhiều lần không màng tánh mạng cứu thần, thần ái ngại, thật sự không thể giấu diếm nữa.

Ái ngại....Thẩm ái khanh ngươi muốn trẫm chết tức tưởi sao!

Nếu biết ngươi là nữ nhi, lúc trước hắn còn cố kỵ cái gì! Hắn cố kỵ sợ Thẩm Ngọc chịu nhục, cho nên hắn mới nhịn xuống không ép nàng tiến cung, nếu biết nàng là nữ nhi, thì hắn đã sớm cưỡng đoạt!

Hiện tại lại nói thật cho hắn biết, hắn đã nằm liệt giường, cho dù muốn cưỡng đoạt, cũng không đứng nổi.

(Yul: khổ thân anh, nghẹn quá mà)

Phương Duệ tức muốn phun huyết! Hắn thật mệt tâm, lại bất đắc dĩ.

Nhìn Thẩm Ngọc, trong mắt Phương Duệ xuất hiện hối hận tiếc nuối, nói:

- Thẩm ái khanh, Thẩm ái khanh à, ngươi có biết, tám năm nay, trẫm thích ngươi nhiều cỡ nào?

Phương Duệ vừa nói ra lời này, tay Thẩm Ngọc hơi run lên, nước trà đổ ra ngoài, rơi lên chăn đệm.

Phương Duệ vô lực xua tay:

- Mà thôi, trẫm cũng sống không lâu, nói này đó thì có ích lợi gì.

Thân thể hắn là trạng huống gì chính hắn biết rõ.

Độc đã ăn mòn lục phủ ngũ tạng, dược và kim châm cứu đã không còn hiệu nghiệm, còn nói chuyện này để làm gì, người sắp chết, tâm cũng buông bỏ.

Phương Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc đang cúi đầu không dám nhìn thẳng, nhìn nàng cúi đầu, hắn mở miệng hứa hẹn:

- Trẫm sẽ không giáng tội Thẩm ái khanh, càng không giáng tội Thái Bảo Phủ, chỉ là trẫm có một chuyện yêu cầu ngươi đi xử lí.

Giống như Thẩm Ngọc bị những lời kinh hãi thế tục của hắn dọa cho sửng sốt một lúc lâu mới bình thường trở lại:

- Thỉnh bệ hạ nói.

Thẩm Ngọc dọa hắn, hắn cũng dọa Thẩm Ngọc, cũng coi như có qua có lại.

- Dưới giường trẫm có một hộp gỗ, ngươi thay trẫm lấy ra đi.

Thẩm Ngọc nghe vậy ngồi xổm xuống dưới, cúi đầu nhìn vào gầm giường, hắn còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng.

Cũng thật kỳ quái, hắn đã sớm mất đi tri giác, lúc này còn có thể ngửi được mùi hương thanh đạm này.

Mùi hương này cũng không có thay đổi, lúc trước cũng vì mùi hương trên người Thẩm Ngọc mà hắn từng chế nhạo, nói nàng có phải kim ốc tàng kiều, cho nên mới có mùi hương này.

Đúng là tàng kiều, là giấu bản thân nàng đi!

Một lúc sau, Thẩm Ngọc lấy hộp gỗ dưới gầm giường ra, Phương Duệ nhìn hộp gỗ trong tay Thẩm Ngọc.

Trong ánh mắt tràn đầy luyến tiếc.

Tám năm trôi qua gần ba ngàn ngày ngày đêm đêm, chỉ cần lúc hắn nhớ tới Thẩm Ngọc, nỗi khổ tương tư, liền đem đồ vật trong này lấy ra, để giải khai nỗi khổ tương tư.

- Đồ vật bên trong, ngươi giúp trẫm giải quyết, nhất định không thể để người thứ ba biết.

Đây là vật trân quý nhất mà hắn tích lũy nhiều năm nay, thật muốn bỏ, cũng thật luyến tiếc...

Nhưng không thể để cho người khác biết đồ vật này nọ ở trong đó là của hắn!

Phương Duệ thật sự không muốn, sau khi chết, còn bị người trong thiên hạ cười nhạo.

Đồ vật bên trong hộp gỗ, đều là những tập tranh mà hắn tự mình sưu tầm ở những hiệu sách bí ẩn trong tám năm trời.

Là tập tranh họa sống động như thật....

Là tập tranh họa hai nam nhân...

Là tập tranh họa hai nam nhân không một mảnh vải...

Là tập tranh họa hai nam nhân một trên một dưới lúc lên lúc xuống, tư thế đa dạng...

Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận tám năm này, đem người bên trong thay thành hắn cùng Thẩm Ngọc!

Hiện giờ Thẩm Ngọc chưa biết bên trong hộp gỗ chứa thứ gì, chỉ là nhìn vẻ mặt Phương Duệ luyến tiếc, Thẩm Ngọc đành trấn định, đáp:

- Thần tuân chỉ.

Cuối cùng nhìn thoáng qua người mà hắn tâm tâm niệm niệm tám năm nay lại không thể nắm trong tay, lúc này Phương Duệ đã không còn sức lực:

- Lui ra đi, gọi Dung Thái tiến vào.

- Thần...... Cáo lui.

Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc Thẩm Ngọc ngẩng đầu, Phương Duệ giống như nhìn thấy hốc mắt nàng ửng đỏ.

Hắn có cảm giác Thẩm Ngọc cũng có một chút hảo cảm với hắn, rốt cuộc hắn không chỉ xuất sắc, còn có thể bảo vệ Thẩm Ngọc nhiều năm như vậy.

Nhìn theo bóng dáng Thẩm Ngọc rời khỏi đại điện, ánh nến giống như càng ngày càng tối, tầm mắt của hắn cũng mơ hồ.

Đợi Dung Thái người luôn ở bên cạnh Phương Duệ hai mươi năm nay tiến vào, Phương Duệ công đạo di ngôn cuối cùng:

- Dung Thái, ngươi đã ở bên người trẫm hai mươi năm, ngươi là người mà trẫm tin tưởng nhất.

Hiện giờ Dung Thái đã là Thận Hình Tư tư chủ, người khác đều nói Thận Hình Tư tư chủ lãnh khốc vô tình.

Cho dù trời sập xuống, mày cũng không nhíu, cho dù hiện giờ mắt hắn không tốt, vẫn có thể thấy trong mắt Dung Thái là ướt át.

Trong thanh âm mang theo nghẹn ngào:

- Bệ hạ, nô tài không thể bảo vệ người chu toàn.

Phương Duệ lắc lắc đầu:

- Hai mươi năm cũng đủ rồi, hiện giờ trẫm lại ban xuống mệnh lệnh cuối cùng cho ngươi, sau khi trẫm băng hà, hãy bảo vệ Thẩm ái khanh.

- Nô tài...... Tuân chỉ.

Phương Duệ hít sâu một hơi, hắn không sợ chết, chỉ sợ sau khi hắn chết sẽ không còn ai bảo vệ Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc nhiều năm nay ghét ác như thù, cũng trêu chọc không ít đại thần trong triều, đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn nhìn nàng ngã ngựa.

- Còn nữa, sau khi trẫm đi, hãy đem thánh chỉ của trẫm tuyên.

Phương Duệ tự biết mình không sống được bao lâu, đã sớm nghĩ tốt chiếu thư cùng thánh chỉ.

Chiếu thư này đem ngôi vị hoàng đế truyền cho tam hoàng thúc, thánh chỉ còn lại là bảo vệ Thẩm Ngọc chu toàn.

Mặc kệ ai kế vị, vẫn phải đối xử tử tế với Thẩm gia Thái Bảo Phủ, mặc kệ là tội danh gì cũng không thể ban tử tội.

Đạo thánh chỉ này, không cần nghi ngờ đó là kim bài miễn tử.

Trong mắt ánh nến càng ngày càng mờ, sau đó là một mảnh tối đen.

- Đèn tắt ư...

Trong điện không một tiếng động, một lúc lâu sau Dung Thái mới nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, là đèn tắt.

Phương Duệ cong khóe môi, cười nhẹ, tắt liền tắt, đèn tắt, còn có thể đốt lại, người đã chết...Chính là chết.

Tám năm trước ai có thể ngờ được, hoàng thượng đăng cơ làm đế, khí phách phấn chấn.

Tám năm sau, sẽ chết trong tay thái hậu, chết trong tay thân sinh mẫu thân của mình?

Không ai có thể ngờ được, bao gồm hắn.

Cửa sổ đóng chặt, nến cắm trên giá tâm hỏa lay động vài cái, rồi chợt tắt.

Trong cung truyền ra chín tiếng chuông.

Hoàng đế, băng hà.

P/s Thả thính độc. Các nàng vào đây nhảy hố ta nhé. Nhớ vote cho ta.😙😙😙😙😙

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang