Mà nam nhân kia chính là Dung Thái, lúc này hắn đã cùng Phương Duệ đi vào trà lâu.
Trong lúc lên cầu thang Phương Duệ bèn thoáng đăm chiêu suy nghĩ, nữ tử kia dù đã ba năm chưa nhìn thấy nhưng hắn vẫn nhớ rõ nàng là ai.
Nàng không phải ai khác mà chính là quận chúa đứng hàng thứ chín của Lâu vương Đại Lý – Lâu A Cửu.
Đời trước Phương Duệ không nhớ rõ Dung Thái cùng Lâu A Cửu quen nhau như thế nào, hắn chỉ nhớ rõ trước lúc Lâu A Cửu rời khỏi kinh thành thì nàng đã nói với Dung Thái một câu, một câu này không chỉ hắn biết rõ mà là toàn bộ kinh thành đều biết rõ.
[“Nếu như ngươi không cưới thì cuộc đời này của A Cửu nhất định không gả!”]
A Cửu nói câu này khi đứng giữ phố lớn trong kinh thành, lúc ấy nàng mặc trang phục của quận chúa Đại Lý còn Dung Thái khi ấy cũng đã là Tư chủ Thận Hình Tư. Người dân trong kinh thành không ai là không biết Dung Thái, cho nên một câu này của A Cửu giống như ném vào chảo dầu khiến toàn bộ thành Kim Đô trong nháy mắt nổ tung.
Quận chúa Đại Lý trong tay nắm binh quyền, người muốn cưới nàng kể không hết nhưng vị quận chúa này không chỉ khác biệt với mọi người mà ngay cả ánh mắt cũng khác hẳn người thường… quận chúa Đại Lý vậy mà lại vừa ý một tên thái giám không thể sinh con!
Việc Lâu A Cửu tỏ tình với Dung Thái trước toàn bộ dân chúng kinh thành đã được nàng xin phép qua Phương Duệ, nàng nói rõ ràng với Phương Duệ là cuộc đời nàng hoặc là gả cho Dung Thái hoặc là ở giá cả đời tại Đại Lý.
Phương Duệ cũng trả lời rõ ràng với Lâu A Cửu rằng chỉ cần Dung Thái nguyện ý thì hắn cũng không ngăn cản, thế nhưng Dung Thái lại vẫn không thể tiếp nhận Lâu A Cửu. Cuối cùng Lâu A Cửu đành một mình dẫn binh trở về Đại Lý, đến tận lúc Phương Duệ rời khỏi trần thế thì hắn cũng chưa hề nghe qua tin tức Lâu A Cửu xuất giá.
Dung Thái tuy không tiếp nhận Lâu A Cửu nhưng Phương Duệ lại có thể nhìn ra Dung Thái có ý với Lâu A Cửu, chẳng qua… Dung Thái là vì thân phận của chính mình nên mới lui bước mà thôi.
Đời trước Dung Thái là người bên cạnh Phương Duệ lâu nhất và cũng là người cùng hắn lớn lên từ bé, so với thân phận chủ tớ thì Phương Duệ lại coi Dung Thái như bằng hữu.
“Dung Thái, ngươi có cảm thấy nữ tử kia không giống với người Trung Nguyên không?”
Dung Thái hồi tưởng lại rồi gật đầu tán thành:
“Quả thật không phải người Trung Nguyên, giữa hai hàng lông mày toát lên một cỗ anh khí, ngay cả động tác nhảy lên xe ngựa cũng vô cùng gan dạ sang suốt. Nếu cô nương ấy không phải người trong giang hồ thì thân phận này rất khó xác định.”
Phương Duệ gật gật đầu, nếu Dung Thái cũng chú ý vậy thì quá tốt rồi.
“Bây giờ ngươi hãy bám theo nữ tử kia để điều tra cho trẫm xem rốt cuộc nàng là ai, nếu không có điểm gì đáng nghi thì không sao, chỉ sợ biên giới phía Đông sau khi đổi chủ sẽ lập tức hướng sự chú ý lên Khải Nguyên ta.”
Phương Duệ vừa dứt lời là Dung Thái liền đáp lại “Nô tài đã rõ” rồi vội vã đi xuống dưới lầu rời khỏi trà lâu.
Phương Duệ nhìn theo bóng lưng của Dung Thái, hắn cong môi cười và cảm thấy có chút hứng thú. Thân thủ của Dung Thái không có gì phải bàn cãi, nhưng hắn còn nhớ thân thủ của Lâu A Cửu so với Dung Thái cũng là một chín một mười. Cho nên Dung Thái mà theo đuôi Lâu A Cửu thì rất khó nói sẽ không bị phát hiện.
Nếu hai người này mà đánh nhau thì đúng là chuyện tốt không thể tốt hơn!
Phương Duệ lên đến gian phòng bèn đẩy cửa đi vào.
Cố Trường Khanh cùng Thẩm Ngọc đều xoay người về phía cửa, đợi đến khi Phương Duệ đóng cửa thì bọn họ mới hành lễ:
“Chúng thần tham kiến bệ hạ.”
Phương Duệ xua tay nói: “Không cần đa lễ. Hai ngươi đều ngồi xuống đi, nói chuyện chính sự quan trọng hơn.”
Thẩm Ngọc cùng Phương Duệ đã gặp riêng vào buổi tối không biết bao nhiêu lần, nhưng đến khi có người thứ ba xuất hiện thì Phương Duệ vẫn là một Hoàng đế cao cao tại thượng.
Ánh mắt Phương Duệ khẽ quét qua Thẩm Ngọc rồi mới rơi xuống Cố Trường Khanh:
“Cố khanh, những ngày qua ngươi đã điều tra được cái gì?”
Phương Duệ vừa hỏi câu này là Thẩm Ngọc đã đoán được mục đích khi hắn gọi nàng đến đây, trước đây Thẩm Ngọc đã phát giác trong triều đình có chuyện bất thường, lúc ở Đại Lý Tự nàng từng hỏi Phương Duệ thì hắn đã nói đợi đến lúc thích hợp sẽ nói toàn bộ sự việc cho nàng biết.
Cố Trường Khanh thìn thoáng qua Phương Duệ rồi lại nhìn qua Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc có mặt ở đây chứng tỏ đây là người mà bệ hạ cực kỳ tin tưởng, thế nên hắn không chút do dự đem toàn bộ sự việc mình điều tra được nói ra:
“Ngay từ lúc thần mới bắt tay vào điều tra thì mỗi lần phát hiện ra một chút manh mối là ngay lập tức những manh mối này đều bị chặt đứt rồi đi vào ngõ cụt. Mãi đến lúc vụ án mạng dưới đáy hồ Trầm Nghi xảy ra ở Thận Hình Tư thì thần mới điều tra ra được những đại thần phạm án này dường như đều có mối quan hệ tương đối thân thiết với Vương Thượng Thư, thế nên thần đã dựa theo manh mối này để tiếp tục điều tra và thần phát hiện…”Thẩm Ngọc lộ ra vẻ kinh ngạc khi nghe đến đoạn mấy tội thần đều có quan hệ khá mật thiết với Vương Thượng Thư, dù Cố Trường Khanh chưa nói hết lời nhưng nàng đã cảm thấy chuyện trong này nhất định không hề đơn giản.
Cố Trường Khanh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế rồi chắp tay về phía Phương Duệ:
“Bệ hạ, những lời mà thần nói tiếp theo đây có lẽ sẽ cực kỳ bất kính nhưng thỉnh bệ hạ hãy kiên nhẫn đợi thần nói xong.”
Phương Duệ cũng đoán được Cố Trường Khanh sẽ định nói chuyện gì thế nên vẻ mặt hắn không hề có một chút gì gọi là kinh ngạc, hắn nhàn nhạt nhấc ấm trà rồi rót đầy vào ba cái chén trước mặt, sau đó không nhanh không chậm nói:
“Cố khanh cứ nói đừng ngại.”
Cố Trường Khanh thoáng chút do dự nhưng cuối cùng hắn vẫn nói:
“Thần phát hiện Thái hậu nương nương bí mật… luyện binh.”
Đôi mắt Thẩm Ngọc trợn to vì bất ngờ, nàng nhìn về phía Phương Duệ thì chỉ thấy vẻ mặt hắn không một chút biến hoá.
Cố Trường Khanh nhìn thấy vẻ mặt này của Phương Duệ thì cũng ngạc nhiên không kém, hắn hỏi:
“Bệ hạ… Lẽ nào người đã biết chuyện?!”
Phương Duệ bỏ ấm trà xuống bàn, hắn ngước mắt nhìn về phía Cố Trường Khanh rồi rất bình tĩnh hỏi ngược lại một câu:
“Nếu không thì Cố khanh cho rằng Trần Trì vì sao lại tự nhiên bị lột mũ ô sa?”
Cố Trường Khanh cùng Thẩm Ngọc đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nếu nói vụ án Trần Trì là án khởi đầu, như vậy… tiếp đó là Lư Thượng Thanh rồi Tống Kiệt cũng đều do bệ hạ giựt dây?
Phương Duệ nhàn nhã nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, hắn bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi mới nói:
“Sở dĩ Trần Trì khai ra Lư Thượng Thanh là vì trẫm đáp ứng tha mạng cho hắn, đồng thời còn cứu thê tử cùng nhi tử của hắn.”
“Bệ hạ, Trần Trì không có chết?!” Cố Trường Khanh hỏi.
“Trẫm để hắn đến biên quan và hạ lệnh cả đời này không được phép bước chân trở lại Khải Nguyên. Vì tha cho hắn nên chuyện gì hắn cũng đều nói, trẫm không bắt hắn phải khai ra Thái hậu mà chỉ để hắn khai ra Lư Thượng Thanh, dù sao trước mắt đối phó với một người vẫn dễ dàng hơn là một lúc đối phó với gần nửa số người trong triều, với lại mục đích thật sự của trẫm là làm mất sự tín nhiệm trong nội bộ của bọn chúng mà thôi.”
Cố Trường Khanh cùng Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không nghĩ tới bệ hạ còn có một chiêu này và bọn họ cũng càng không biết rằng bệ hạ đã sớm biết.
“Trẫm đã bắt đầu ra tay với Thái hậu, còn việc thiết lập Đông xưởng cũng chính là muốn chế trụ sự kiêu căng của bộ tộc Vương thị. Đông xưởng làm việc sẽ dùng những thủ đoạn âm ngoan cay độc nhưng đây cũng chỉ là nhằm vào tội nhân. Trẫm hi vọng những điều mà các khanh nhìn thấy sẽ đều coi như không thấy, hơn nữa cũng thuận tiện nhắc nhở các đại thần phái bảo thủ một chút… trẫm sợ bọn họ sẽ chống đối lại trẫm.”
Bởi vì tin tưởng Dung Thái nên Phương Duệ mới để Dung Thái làm Đô đốc Đông Xưởng và còn nhắc nhở Dung Thái rằng: “Thủ đoạn âm ngoan hay hai tay nhuốm máu đều được bởi vì đến thời điểm bổ nhiệm ngươi làm Tư chủ Thận Hình Tư thì trẫm muốn không những không có một ai dám phản đối mà còn phải chắp tay chúc mừng.”
Hiện giờ nếu không có thủ đoạn cứng rắn thì làm sao có thể khống chế được bộ tộc Vương thị.
Hai người trăm miệng một lời đáp: “Chúng thần đều biết rõ nên làm như thế nào.”
Tiếp đó Phương Duệ còn dặn dò thêm vài chuyện cần làm rồi để Cố Trường Khanh rời đi trước, còn Thẩm Ngọc thì ở lại vì hắn còn có chuyện muốn dặn dò.
Thẩm Ngọc nghe thấy Phương Duệ nói cần dặn dò thì thầm nghĩ… Nàng mới không tin hắn có chuyện gì cần dặn!
Lúc Cố Trường Khanh cáo từ thì Phương Duệ còn bày ra dáng vẻ Hoàng đế, môi mỏng khẽ mím giống như bông hoa cao lãnh không hề bình dị gần gũi.
Lúc Cố Trường Khanh vừa ra khỏi cửa thì vẻ mặt Phương Duệ biến đổi còn nhanh hơn lật sách, hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười với Thẩm Ngọc rồi còn cầm lấy ấm trà rót cho nàng một chén:
“A Ngọc, nàng có thích cây trâm hoa mà trẫm đưa cho không?”
Đối với vẻ mặt biến đổi nhanh chóng của bệ hạ thì Thẩm Ngọc: “…….”
Thẩm Ngọc thật muốn lườm Phương Duệ một cái nhưng nàng phải ép mình nhịn xuống, nàng bình tĩnh nói:“Thần rất thích trâm hoa mà bệ hạ đưa.”
“Thích là tốt rồi, nếu nàng thích thì trẫm còn rất nhiều trâm hoa đều sẽ tặng hết cho nàng.”
Lời này của Phương Duệ giống như dù Thẩm Ngọc có thích Đông Hải minh châu hay Thiên Sơn bảo ngọc thì hắn cũng sẽ lục tung khố bảo để đưa cho nàng.
Dáng vẻ chuyển biến của Phương Duệ quả thực khiến toàn bộ tam quan Thẩm Ngọc đều được đổi mới.
“Thần tạ ơn bệ hạ, tiếc rằng trâm hoa là đồ trang sức cài đầu nên thần cũng chỉ có thể cất trong tủ, bệ hạ tặng cho thần sẽ rất lãng phí.” Lời nói của Thẩm Ngọc uyển chuyển nhưng ý tứ trong đó thì tuyệt đối không uyển chuyển, ý nàng là — Tốt nhất hắn đừng có tặng, dù có tặng cũng chỉ cất trong tủ mà thôi.
“Có lẽ sau này sẽ không phải để trong tủ đâu.” Phương Duệ rót đầy chén trà cho Thẩm Ngọc, khoé miệng hắn thuỷ chung mang một nụ cười vui vẻ.
Phương Duệ phát hiện ra thân phận bị vạch trần kỳ thật cũng có chỗ tốt, hắn không phải lo Thẩm Ngọc sẽ nhìn ra manh mối, hắn cũng không phải dùng thân phận khác để làm quen với nàng. Có nền tảng từ trước nên giờ có bị phát hiện thì hắn vẫn có thể đến gần Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, không phải nàng không muốn nói mà là nàng không biết phải nói tiếp lời này của Phương Duệ như thế nào.
Sau một hồi lâu yên lặng, Thẩm Ngọc mới lên tiếng hỏi:
“Bệ hạ, Thái hậu nương nương làm như vậy… bệ hạ không đau lòng sao?”
Thẩm Ngọc không hề nhìn thấy một chút tổn thương nào xuất hiện trên mặt Phương Duệ.
Phương Duệ nghe vậy liền cười một cách bất đắc dĩ:
“Trẫm đã đi qua thời kì đau lòng tột độ, hơn nữa Thái hậu cũng không đáng để trẫm phải thương tâm. A Ngọc, nàng thử nói xem thiên hạ này có người mẫu thân nào lại bỏ độc để hại nhi tử ruột thịt của mình không?”
Thẩm Ngọc nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt nàng vô cùng khiếp sợ nhìn Phương Duệ.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Phương Duệ lập tức nói: “Dung Thái trở về.” Sau đó hắn cũng không có nói gì nữa.
Một lúc lâu sau Dung Thái mới gõ cửa đi vào, y phục hắn tuy vẫn chỉnh tề nhưng biểu tình trên mặt… nhìn có vẻ không được tự nhiên.
Phương Duệ hỏi: “Bị phát hiện?”
Dung Thái mang theo khó xử gật đầu một cái.
“Vậy người đâu?”
Dung Thái chột dạ cúi đầu: “Bẩm bệ hạ, người đã chạy mất.”
Phương Duệ hơi híp mắt nói: “Sao trẫm nhìn thế nào cũng thấy Dung Thái ngươi mới là người chạy mất.”
“Khụ khụ khụ!” Dung Thái mãnh liệt ho vài tiếng.
Thẩm Ngọc bị tiếng ho này của Dung Thái kéo về với thực tại, ánh mắt nàng phức tạp nhìn thoáng qua Phương Duệ rồi khẽ thở dài một hơi.
Phương Duệ nhìn ra manh mối trên nét mặt Dung Thái nhưng hắn không nói gì mà chỉ quay đầu lại nói với Thẩm Ngọc:
“Canh giờ cũng không còn sớm, trẫm trước hết hồi cung đã.” Phương Duệ dừng một chút rồi mới nói ba chữ “Gặp lại sau”.
Tâm tư Thẩm Ngọc nhiễu loạn, nàng nhanh chóng đứng dậy cung tiễn Phương Duệ:
“Thần cung tiễn bệ hạ.”
Phương Duệ đi ra khỏi trà lâu trước, Dung Thái thì theo sát phía sau. Lúc này sắc mặt Dung Thái đặc biệt lạ thường, hắn bỗng nhiên giơ tay lên giống như đang nắm lấy vật gì đấy nhưng đến khi thử duỗi thẳng năm đầu ngón tay thì đầu ngón tay lại cực kỳ cứng ngắc giống như bị yểm bùa…
Hắn thật sự chỉ nhỡ tay… nhưng vấn đề ở chỗ người ta lại không tin!