Lúc thấy Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc trở về thì nàng liền cắn răng rồi hung hăng vặn chiếc khăn trong tay, nàng chỉ hận không thể đem khăn tay nghiền nát thành mảnh vụn.
Đức An đang nhìn người khác nên nàng không biết có một đội quân đang nhìn nàng, trong quân doanh đều là mấy nam nhân trưởng thành, quanh năm suốt tháng bọn họ cũng không trở về nhà được mấy lần bởi vì nhà của bọn bọ cách nơi đây nửa ngày hành trình. Với lại trong quân doanh luật lệ nghiêm ngặt nên bọn bọ cũng không thể tuỳ tiện trở về.
Thế nên cho dù là nữ nhân xấu xí thì ở trong mắt bọn họ cũng sánh ngang với Điêu Thuyền… vậy mà trong quân doanh đến một nữ nhân xấu xí cũng đều không có!
Mặc dù không có nữ nhân nhưng trong quân doanh cũng sẽ tình cờ nhìn thấy tiểu binh lính trắng trẻo gia nhập quân đội. Tuy nhiên tiểu binh lính trắng trẻo bị huấn luyện trong quân doanh một tháng thì cũng biến thành nam nhân thô kệch.
Vốn trong quân doanh còn có một đám công tử trắng trẻo nhìn thích mắt nhưng rồi người người cũng đều đen hơn than và cũng mau chóng khoẻ mạnh vạm vỡ như bọn họ nên chẳng có gì hay ho để xem!
Nhưng hôm nay nhìn thấy một tiểu đệ đệ nắm chặt khăn tay với dáng vẻ môi hồng răng trắng, nhỏ nhắn mềm mại và lớn lên nhìn còn nữ tính hơn mấy cô nương gia bình thường thì ánh mắt của nhóm nam nhân này đều nhanh chóng phát sáng.
Thế nhưng Đức An lại không hề phát hiện ra bản thân mình đã biến thành con cừu nhỏ trước mặt người khác!
Khi Thẩm Ngọc trở lại quân doanh thì nhóm binh lính đều đã mặc quần áo chỉnh tề, vì thế đáy lòng vốn đang thắt chặt của nàng cuối cùng cũng được buông lỏng.
Thức ăn ở quân doanh khá đơn giản chỉ với cải xanh cùng bánh bao, mặc dù đơn giản nhưng điều quan trọng nhất là vẫn có thể no cái bụng. Hơn nữa lượng ăn của các tướng sĩ đều rất lớn, nếu bữa nào cũng ăn thịt thì cũng không có mấy người có thể ăn no, cho nên chỉ thỉnh thoảng mới có thêm món thịt vào khẩu phần ăn của các tướng sĩ.
Thẩm Ngọc thì vốn ăn ít như kiểu ăn kiêng, còn Phương Duệ đã được nếm tay nghề vào bếp nấu món “Mỳ cháo” của Thẩm Ngọc nên hắn cảm thấy cho dù ăn bánh bao thiu vì để qua đêm thì hắn cũng có thể nuốt trôi.
Mấy người bọn họ sau khi dùng xong cơm trưa thì liền muốn bắt đầu đi vào chủ đề chính của ngày hôm nay, tuy Phương Duệ xuất cung chủ yếu để tránh đầu sóng ngọn gió nhưng hắn vẫn muốn làm việc cho đàng hoàng một chút, chính vì vậy Phương Duệ đã lệnh cho Lôi Thanh Đại đem tiểu đội sâu mọt đến sân huấn luyện để cho hắn nhìn xem đám công tử ăn chơi này rốt cuộc luyện thành cái dạng gì.
Thời điểm trăm người tiến lên võ đài trên sân huấn luyện thì người người đều hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang với đội ngũ chỉnh tề đâu ra đấy nên ngược lại nhìn rất là ra dáng.
Phương Duệ ngồi ở trên tháp gỗ giản dị, ngón tay hắn gõ theo tiết tấu lên mặt bàn, lúc nhìn thấy khí thế của tiểu đội này đã hoàn toàn khác với dáng vẻ công tử thế gia thì Phương Duệ cũng hứng thú và chăm chú nhìn trận diễn tập trên võ đài.
Loại hình diễn tập đơn giản chính là bài binh bố trận.
Đội quân một trăm người bảo là nhiều nhưng lại không hề nhiều, nói đúng hơn thì con số một trăm so với một đội quân hàng trăm vạn người là con số cực ít ỏi nhưng từ xưa đến nay ví dụ lấy ít thắng nhiều ở đâu cũng có thế nên không nhất định ít đã là yếu thế.
Một trăm người ở trên võ đài có người cầm cung, có người cầm trường mâu cùng lá chắn xếp thành trận hình Chuỳ Hình trước nhỏ sau lớn để đột phá và chia rẽ kẻ địch, sau khi bày trận Chuỳ Hình thì hai cánh quân dần mở rộng và di chuyển linh hoạt thành trận hình Nhạn Hành.
Phương Duệ hứng thú cười một tiếng, một tiểu đội được huấn luyện nghiêm chỉnh không gì bằng trận pháp biến hoá tự nhiên, mà tiểu đội trên võ đài lại biến hoá linh hoạt sáu trận pháp lần lượt theo thứ tự Chuỳ Hình — nhanh như gió, Nhạn Hành — kiên cố như rừng, Yển Nguyệt — mãnh liệt như lửa, Trường Xà — bất động như núi, Bát Quái — khó đoán như âm thanh và Hạc Dực — chuyển động như lôi đình.
Phương Duệ cũng không thể ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà tiểu đội sâu mọt không ra hồn này lại có thể đạt được đến trình độ kia.
Ánh mắt Phương Duệ dừng lại ở trung tâm vòng vây tầng tầng lớp lớp rồi lại nhìn đội hình xung quanh, sau đó hắn hỏi Thẩm Ngọc đang ngồi ở một bên:
“Có thể nhìn ra điều gì?”
Thẩm Ngọc nhìn vào một tiểu binh lính cầm cờ quân lệnh rồi đáp:
“Người chỉ huy là Ôn Lăng.”
Phương Duệ cong cong khoé miệng, vẻ mặt hắn tựa như không có gì bất ngờ:
“Truyền nhân của Ôn gia người người đều là kỳ tài buôn bán, bọn họ giống như trời sinh đã có số làm thương nhân, bọn họ không chỉ tính toán tinh thông mà còn rất biết nhìn thời thế. Nếu như Ôn Lăng thật sự là người của Ôn gia thì hắn có thể chỉ huy tiểu đội cũng không có gì là kỳ quái.”
“Thẩm ái khanh còn nhớ bốn năm trước sau khi cứu được Ôn Lăng thì hắn đã tặng cho ta và ngươi hai khối ngọc hay không?”Thẩm Ngọc suy nghĩ lại một chút rồi nói:
“Thần còn nhớ… nhưng đột nhiên bệ hạ lại hỏi đến hai khối ngọc ấy là có ý gì?”
Hai ngón tay Phương Duệ đang gõ lên mặt bàn đột nhiên ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc:
“Ngọc kia chính là Ngọc Hào của cửa hàng bạc Thiên Hạ.”
“Ngọc Hào của cửa hàng bạc Thiên Hạ?!” Thẩm Ngọc hơi kinh ngạc, khi đó Ôn Lăng từng nói chỉ cần gặp phải khó khăn thì có thể cầm khối ngọc này đến cửa hàng bạc Thiên Hạ để xin giúp đỡ nhưng điều kiện kiên quyết chính là không thể nhắc đến tên của hắn. Lúc ấy Thẩm Ngọc chỉ thuận tay cứu người nên cũng không nghĩ đến sẽ nhận lại được cái gì, chính vì vậy đối với lời nói của tiểu thiếu niên thì nàng cũng không quá để ý.
Ánh mắt Phương Duệ quay trở lại trận thế trên võ đài và dừng lại ở trên người Ôn Lăng:
“Điểm khác biệt của Ngọc Hào ở cửa hàng bạc Thiên Hạ đó là rất khó làm giả, mỗi khối ngọc đều có một mật ngữ riêng, hơn nữa cửa hàng của bọn họ chỉ nhận Ngọc Hào chứ không nhận người.”
Nói theo một cách khác chính là người nào nắm giữ Ngọc Hào không quan trọng mà quan trọng ở chỗ ai là người mang Ngọc Hào đi đến cửa hàng bạc Thiên Hạ.
“Thần cũng từng nghe nói Ngọc Hào này không phải cứ có tiền là sẽ được sở hữu, không những thế Ngọc Hào không chỉ là tín vật giúp cất giữ tiền mà còn có thể cất giấu người.”
“Đây chính là điểm đặc biệt của Ngọc Hào, thế nên vô luận là thứ gì cũng có thể cất giữ.”
Ôn gia được xưng là thủ thương bởi vì bọn họ là thương gia đệ nhất trong thiên hạ, sau này những thương nhân khác cũng bắt chước theo cách buôn bán của Ôn gia. Cũng vì nguồn tài phú khổng lồ của Ôn gia nên đừng nói người trong giang hồ kiêng kỵ Ôn gia mà ngay cả triều đình cũng đặc biệt kiêng kỵ.
Nếu Ôn Lăng thật sự là người của thủ thương Ôn gia và nếu Ôn Lăng có thể trở thành người của Phương Duệ vậy thì hắn đã có hậu thuẫn hùng hậu về tài lực! Hắn muốn tiêu diệt không chỉ Thái hậu mà còn có cả bộ tộc Vương thị, trong khi đó đối kháng với bộ tộc Vương thị thực sự không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa không lâu sau đó nội bộ Đông Cương sẽ xảy ra phản loạn, tiếp theo đó Đông Cương còn nhìn chằm chằm vào Khải Nguyên với ánh mắt thèm thuồng… Và muốn giải quyết được tất cả những vấn đề này thì hắn phải có đủ tài lực để chống đỡ, nếu không thì sẽ không thể tiến hành được thuận lợi.
Sau khi kết thúc buổi diễn tập vào buổi chiều thì Phương Duệ sai người đem Ôn Lăng vào trong lều trại của chính mình, hắn cho tất cả mọi người lui ra ngoài và chỉ giữ lại duy nhất Thẩm Ngọc.
Phương Duệ ngồi ở trên ghế, còn Thẩm Ngọc thì đứng ở một bên.
Thời điểm Ôn Lăng tiến vào trong lều trại thì hắn liền làm một cái lễ chào hỏi dành cho Hoàng đế.
“Thảo dân Ôn Lăng bái kiến bệ hạ.” Lúc này Ôn Lăng đã tự xưng là Ôn Lăng chứ không phải là cái tên Cố Tử Lăng của ngày hôm qua.
“Bình thân.” Phương Duệ cũng đoán được Ôn Lăng đã biết rõ thân phận của hắn, nhưng hắn vẫn hỏi: “Ngươi làm sao lại biết trẫm chính là Hoàng thượng?”
Ôn Lăng hơi cúi đầu và đáp:
“Dựa theo hiểu biết của thảo dân thì Thẩm đại nhân là quan tam phẩm nhưng khi Thẩm đại nhân ở trước mặt bệ hạ lại luôn mang theo sự tôn kính. Trong khi đó quan viên có chức quan cao hơn Thẩm đại nhân cũng không có ai họ Phương, mà họ Phương lại là… là quốc họ! Một điều quan trọng nữa đó là Dung đại tổng quản chính là người luôn ở bên cạnh bệ hạ, vào bốn năm trước Dung đại tổng quản đã đi theo bệ hạ để cứu thảo dân nên thảo dân không muốn biết Người chính là Hoàng thượng cũng khó.”
Phương Duệ cười khẽ hai tiếng rồi nói:
“Vậy mà trẫm lại không ý thức được bản thân mình đã lộ ra nhiều sơ hở như vậy.”
“Hôm qua thảo dân đã lừa gạt bệ hạ mà tự xưng là Tử Lăng, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Phương Duệ liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc hiểu ý liền nhanh chóng hỏi:
“Ngươi tên là Ôn Lăng nhưng lại tự xưng là Cố Tử Lăng để gia nhập quân doanh, rốt cuộc ngươi có dụng ý gì?”
Ôn Lăng yên lặng hồi lâu rồi mới bắt đầu kể chi tiết:“Thảo dân… thảo dân vốn là con ngoài giá thú của Ôn gia.”
Nghe thấy vậy thì Phương Duệ và Thẩm Ngọc đều liếc mắt nhìn nhau — bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nổi Ôn Lăng lại là con ngoài giá thú.
“Mẫu thân của thảo dân cũng là người của Ôn gia nhưng chỉ là tiểu thư dòng bên, trong khi đó phụ thân của thảo dân lại là Nhị công tử dòng chính của đại phòng. Hai người đều tình đầu ý hợp nhưng người của Ôn gia lại cực lực phản đối nên cuối cùng hai người bọn họ đã bỏ trốn và bỏ trốn đến năm thứ hai liền có thảo dân. Vì thế Ôn gia mới miễn cưỡng tiếp nhận thảo dân cùng mẫu thân thảo dân, tuy nhiên…”
Ôn Lăng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tuy nhiên sự tranh đấu trong gia tộc diễn ra rất gay gắt, bọn họ vì tranh đoạt gia sản mà không chuyện gì là không dám làm. Phụ thân thảo dân khi còn tại thế thì thảo dân còn an toàn nhưng sau khi phụ thân qua đời thì mẫu thân thảo dân cũng buồn bực không vui và không lâu sau đó liền đi theo phụ thân thảo dân. Thảo dân ở Ôn gia cho dù đã rất cẩn thận nhưng mấy lần cũng thiếu chút nữa thì bỏ mạng, vì thế thảo dân mới bất đắc dĩ chạy khỏi Ôn gia và lần bị truy sát kia chính là lúc thảo dân chạy khỏi Ôn gia.”
“Chuyện này với chuyện ngươi thay đổi họ tên để vào quân doanh có liên quan gì với nhau?” Trong hoàng thất chính là ngay cả tình thân cũng có thể tính kế, mà những gia đình thế gia cũng không tốt hơn hoàng thất là mấy… thế nên Phương Duệ không hề ngạc nhiên về những đấu đá tranh đoạt trong gia tộc.
Ánh mắt Ôn Lăng khẽ tối sầm rồi trả lời:
“Thảo dân vì tránh né sự truy sát của Ôn gia và đồng thời cũng muốn giấu tài, nếu bọn họ đã dồn thảo dân không còn đường lui vậy thảo dân liền xông thẳng lên phía trước.”
Phương Duệ nghe thấy thế thì giơ tay lên vỗ hai cái và khen ngợi:
“Giác ngộ không sai, thay vì bị ép vào ngõ cụt vậy thà rằng ngay từ lúc tiến vào ngõ cụt hãy lập tức bắt đầu phản kích.”
Phương Duệ thả tay xuống rồi cong cong khoé miệng nói:
“Nếu như trẫm ra tay giúp ngươi thì ngươi cảm thấy phần thắng sẽ tăng nhiều hay ít?”
Ôn Lăng vừa nghe thấy vậy thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn nói:
“Thảo dân sao dám làm phiền bệ hạ.”
Ánh mắt Phương Duệ mang theo khôn khéo, còn khoé miệng thì mỉm cười:
“Trẫm giúp ngươi tất nhiên không phải là giúp một cách vô ích, trẫm muốn sau khi ngươi tiếp quản được Ôn gia thì hãy ủng hộ trẫm về mặt tài lực.”
Ôn Lăng thoáng suy nghĩ một chút, hắn biết rõ lợi ích trong đó nên liền chắp tay trả lời:
“Nếu bệ hạ cần đến Ôn Lăng thì Ôn Lăng tất nhiên sẽ làm việc nghĩa không chùn bước.”
Có lời đảm bảo này của Ôn Lăng nên Phương Duệ biết được mình đã đạt được mục đích, vì vậy hắn liền nói:
“Nếu ngươi có yêu cầu gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm Thẩm Ngọc và Dung Thái.”
“Thảo dân tạ chủ long ân.”
Nhóm người Phương Duệ ở lại quân doanh bốn ngày, thời điểm chuẩn bị trở về kinh thành thì Phương Duệ liền dặn dò Lôi Thanh Đại:
“Một trăm người này chỉ trong một tháng mà lại có sự tiến bộ lớn như vậy chứng tỏ bọn họ cũng đều là người có tài năng. Ngươi hãy huấn luyện thật tốt, tuyệt đối không nên buông lỏng.”
Thế lực của bộ tộc Vương thị trong triều quá lớn… thế nên cũng đã đến lúc hắn cần phải thay đổi vài quan viên.
Phương Duệ trên đường về kinh đã nhận được tin tức điều tra về Ôn Lăng do chim bồ câu đưa đến. Tin tức hắn nhận được không hề khác với những lời mà Ôn Lăng nói, tuy nhiên chỉ có một điểm duy nhất không giống nhau chính là trên mặt danh nghĩa thì Ôn Lăng đã chết cách đây bốn năm.
Phương Duệ cầm thư tín trong tay rồi vén rèm xe lên và thở dài một hơi. Những chuyện mà Ôn Lăng gặp phải cũng có vài phần tương tự với hắn, thế nhưng Ôn Lăng so với hắn thì thông minh hơn nhiều bởi vì Ôn Lăng đã rất nhanh phát hiện ra ai xấu ai tốt… Mà hắn thì bị che mắt suốt hai mươi mấy năm, đến mãi về sau hắn mới nhìn rõ được thực tế nhưng hắn vẫn kỳ vọng Thái hậu dành tình mẫu tử cho hắn…
Phương Duệ nghĩ đến đây thì tự buồn cười chính bản thân mình và hắn cũng tự thấy bản thân mình quá ngu xuẩn.