Sáng sớm ngày hôm sau, ở bên ngoài Thận Hình Tư có hai lão nhân gia quỳ trước cửa, có người đến hỏi chuyện thì bọn họ đều không nói một lời mà nhóm lính gác cửa cũng không ai dám dùng vũ lực để đuổi bọn họ đi, dù sao hiện tại có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Thận Hình Tư nên chỉ có một chút sai lầm là toàn bộ người ở Thịnh Hình Tư đều bị dính líu.
Ngay cả Hoàng thượng cũng thỉnh thoảng đến Thận Hình Tư để xem vụ án này tiến hành đến trình độ nào, nếu như chuyện xua đuổi hai lão nhân gia rơi đến tai Hoàng thượng thì tội này bọn họ gánh cũng không nổi.
Hai lão nhân gia quỳ trước cửa Thận Hình Tư nửa ngày thì chuyện này liền truyền đến tai Phương Duệ. Khi biết được tin thì Phương Duệ không hề trì hoãn mà lập tức phân phó người chuẩn bị xe ngựa để xuất cung.
Sau khi Phương Duệ đến bên ngoài Thận Hình Tư và xuống khỏi xe ngựa thì mọi người cùng nhau đồng loạt hành lễ hô “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế”.
Lúc hai lão nhân gia nghe được tiếng hô này thì hai mắt đột nhiên lộ ra ánh sáng giống như tìm được một tia hy vọng.
Hai người bọn họ điên cuồng vọt lên trước, trong miệng thì không ngừng la hét:
“Bệ hạ! Mong người làm chủ cho thảo dân! Bệ hạ!!!”
Có thị vệ đang định đưa trường mâu ra ngăn cản thì Phương Duệ liền nói một tiếng:
“Để cho bọn họ vào.”
Thị vệ bỏ trường mâu xuống và để cho lão đại gia kéo theo bạn già có thần trí không bình thường đến trước mặt Phương Duệ.
“Bịch” một tiếng, hai người đồng loạt cùng nhau quỳ xuống.
Giọng nói của họ run run: “Bệ hạ! Thỉnh cầu người làm chủ cho thảo dân!”
Phương Duệ tiến lên muốn đỡ người dậy: “Lão nhân gia, có gì oan khuất thì đứng lên rồi nói sau.”
Thế nhưng lão đại gia kia nói thế nào cũng không chịu đứng dậy, ông chỉ một lòng cầu xin:
“Bệ hạ, ba năm trước đây nhi tử của thảo nhân làm thị vệ cho một gia đình nhà quan ở kinh thành. Nhưng sau đó thảo dân nghe nói nhi tử giết người nên bị nhốt ở Thận Hình Tư, không lâu sau người ta lại truyền tin nhi tử của thảo dân chạy trốn khỏi đại lao. Thảo dân khẳng định chuyện này là không thể, nhi tử nhà thảo dân từ nhỏ đã nghe lời, ngoài việc lên núi săn thú thì hắn căn bản sẽ không giết người và cũng sẽ không mang trên người cái danh tội phạm giết người rồi chạy trốn. Lúc nghe tin dưới đáy hồ Trầm Nghi ở Thận Hình Tư phát hiện được hơn hai mươi bộ hài cốt thì thảo dân cho dù không tin nhưng cũng linh cảm được nhi tử nhà thảo dân đã bị giết hại…”
Thời điểm nói đến nhi tử thì ánh mắt lão phụ nhân quỳ ở bên cạnh đột nhiên có ánh sáng, nhưng thứ ánh sáng này là thứ ánh sáng hồi tưởng lại ký ức. Lão phụ nhân nhẹ nhàng vuốt ve chiếc giày thêu hoa văn đầu hổ rồi nói:
“Nhi tử nhà ta xưa này luôn ngoan ngoãn, mỗi lần đi săn thú rồi bán được bạc thì hắn đều đem hết bạc giao cho ta giữ.”
Phương Duệ sâu kín thở dài một hơi rồi quay đầu lại phân phó với Dung Thái:
“Ngươi hãy đi tìm một chỗ để cho hai vị lão nhân gia này nghỉ ngơi trước đi.”
“Thảo dân không cần nghỉ ngơi, thảo dân chỉ cầu bệ hạ làm chủ cho thảo dân!” Nói xong lời này thì lão nhân gia không nhịn được mà bắt đầu khóc thành tiếng.
“Lão nhân gia, ngươi hãy dẫn bạn già đi nghỉ ngơi trước. Sau đó hãy đi nhìn một chút… nhìn xem có thể nhận ra nhi tử của ngươi được hay không?” Cho dù ở dưới đáy hồ có vớt được hài cốt nhi tử của lão nhân gia thì ba năm trôi qua cũng đã sớm thành bộ xương trắng…
Chỉ còn trơ trọi bộ xương trắng thì làm sao còn có thể nhận ra được?!
Lão nhân gia nghe vậy thì liền liếc mắt nhìn về phía bạn già đang ngây dại, cuối cùng ông cũng không tiếp tục cự tuyệt nữa.
Sau khi dàn xếp ổn thoả cho lão phụ nhân thì Phương Duệ để Dung Thái dẫn lão nhân gia đi đến nghĩa địa nhìn qua một chút, bởi vì thân phận những người này vẫn chưa được xác định nên Phương Duệ chỉ có thể đặt họ ở trong nghĩa địa nhưng không có hạ táng.
Lão nhân gia đi một vòng quanh hơn hai mươi bộ hài cốt trong nghĩa địa thì lập tức nhận ra thi thể của nhi tử nhà mình. Bởi vì nhi tử của ông từ khi vừa sinh ra đời thì ngón tay út đã bị dị tật bẩm sinh cho nên ông lập tức nhận ra được nhi tử của mình.
Tin tức lão nhân gia tìm được thi thể là nhi tử đã “Chạy trốn” khỏi nhà lao từ ba năm trước nhanh chóng truyền ra ngoài, sau đó rất nhiều người có người thân bị bắt vào Thận Hình Tư mà bị nói là chạy trốn hoặc trong quá trình chạy trốn bị lưu vong đến cả thi thể chưa từng được nhìn thấy cũng bắt đầu đến đây để báo cáo tình hình mất tích.
Vụ án thi thể dưới đáy hồ Trầm Nghi gây huyên náo toàn bộ thành Kim Đô, hơn nữa bên ngoài còn có lời đồn đãi tư chủ Thận Hình Tư tham ô nhận hối lộ, những năm gần đây vì che giấu tội trạng cho những gia đình giàu có hoặc là giúp trả thù riêng mà tư chủ Thận Hình Tư đã âm thầm vu oan giá hoạ bắt giam những người dân vô tội vào nhà lao rồi lặng lẽ giải quyết ở trong bóng tối.
Lời đồn đãi này không phải là ngoài ý muốn mà chính là do Phương Duệ để cho Dung Thái an bài người đi tung tin đồn.
Phương duệ đứng ở bên ngoài nhà lao, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn về phía Tống Kiệt đang bị giam giữ đằng sau cánh cửa lao ngục, khoé miệng Phương Duệ khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt.
Mà Tống Kiệt bởi vì góc độ ngồi nên không hề phát hiện ra Phương Duệ đến đây nhìn hắn đã lâu.
Phương Duệ hạ thấp thanh âm và nói với Dung Thái đang đứng bên cạnh:
“Ngày mai hãy trình toàn bộ chứng cứ lên. Tống Kiệt — Người này không thể giữ lại!” Trong giọng nói của Phương Duệ mang theo sát ý rét lạnh.“Bệ hạ, hiện tại động tới nhiều quan viên trong triều như vậy thì chỉ sợ Thái hậu nương nương cùng Vương thượng thư sẽ hoài nghi bệ hạ.”
“Xử lý nhiều đại thần trong triều như thế nếu mà không nghi ngờ vậy đấy mới là không bình thường.” Giọng điệu của Phương Duệ giống như không hề bận tâm đến chuyện này.
Phương Duệ không tiếp tục nhìn Tống Kiệt nữa, hắn xoay người đi ra khỏi đại lao và nói với Dung Thái:
“Trẫm sẽ bổ nhiệm ngươi làm tư chủ Thận Hình Tư… chắc chắn sẽ có rất nhiều người phản đối đấy, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Khải Nguyên mới trải qua ba đời Đế vương nhưng chưa từng có tiền lệ hoạn quan có thể làm quan viên trong triều, chính vì không có tiền lệ này nên vấp phải nhiều sự phản đối cũng là điều bình thường.
Dung Thái đáp lại một tiếng, sau khi do dự một lát thì hắn liền hỏi:
“Bệ hạ, vì sao người lại để cho nô tài làm tư chủ Thận Hình Tư?”
Phương Duệ nghe thấy thế thì ngừng bước chân một chút rồi lại tiếp tục tiến lên phía trước. Hắn cười cười rồi nói:
“Bởi vì trẫm rất yên tâm về ngươi.”
Cũng chính vì yên tâm nên hắn mới không muốn Dung Thái bị trói buộc trong cung cả đời giống như những thái giám bình thường khác chỉ một mình cô độc đến già, sau này khi từ giã cõi đời thì đến người dâng hương cũng không có.
Cuộc đời này Dung Thái nhất định không thể trở lại như nam nhân bình thường, nhưng Phương Duệ vẫn luôn cho rằng chuyện này không phải chuyện trọng yếu nhất, trọng yếu chính là tư tưởng suy nghĩ của chính Dung Thái.
Mấy ngày nay bị sự vụ quấn quanh thân nên Phương Duệ cũng không có thời gian rảnh để lén xuất cung gặp Thẩm Ngọc vào ban đêm. Hôm nay chuyện coi như đã tiến hành đến bước cuối cùng, thế nên Phương Duệ cũng không vội vã trở lại hoàng cung mà để cho Dung Thái tìm một gian khách điếm. Đợi đến khi màn đêm buông xuống thì Phương Duệ liền đổi bộ y phục dạ hành rồi nhét mặt nạ vào trong ngực, sau đó hắn nhẹ nhàng tiến về phía cửa sau của khách điếm để đi ra ngoài.
Phương Duệ cẩn thận như vậy là cũng có nguyên nhân, mặc dù thính lực và thị lực của hắn đều vô cùng tốt nhưng mấy ngày hắn đi đi lại lại giữa hoàng cung và Thận Hình Tư thì luôn có người âm thầm giám thị. Hắn không muốn để cho ảnh vệ bắt những người này vì tạm thời hắn chưa có ý định đánh rắn động cỏ, bọn chúng muốn giám thị thì Phương Duệ hắn liền tuỳ ý cho bọn chúng giám thị.
Phương Duệ tiến vào trong phủ Thái Bảo, sau khi tránh né đội hộ vệ tuần tra thì hắn mới đến được viện của Thẩm Ngọc, lúc hắn định giơ tay lên gõ cửa sổ phòng ngủ thì lại đột nhiên dừng lại động tác.
Ánh mắt hắn tối sầm lại bởi vì hắn nghe thấy hai đạo tiếng hít thở không giống nhau.
Trong phòng Thẩm Ngọc còn có người khác!
Phương Duệ mặt không biến sắc hạ tay xuống, hắn sợ chiếc bóng của chính mình sẽ in lên cửa sổ nên hắn liền đi lên phía trước mấy bước rồi mới dán sát người vào vách tường, vị trí này là vị trí kê tủ quần áo của Thẩm Ngọc vì thế hắn sẽ không cần lo lắng thân ảnh của mình in lên vách tường.
Phương Duệ ghé sát lỗ tai vào vách tường để nghe ngóng xem rốt cuộc đêm khuya như thế này còn có ai ở trong phòng Thẩm Ngọc.
“Công tử, nô tỳ được lão phu nhân đưa đến đây để hầu hạ công tử. Hôm nay nếu như công tử đuổi nô tỳ đi thì ngày mai không biết nô tỳ sẽ bị lão phu nhân xử phạt như thế nào.”
Giọng nói ngọt ngào này không phải là giọng của Hằng Nương, Phương Duệ lập tức có chút sững sờ.. hai chữ “hầu hạ” này không phải giống như ý tứ hắn đang hiểu đấy chứ?!!!
Sau đó trong phòng ngủ truyền đến thanh âm lạnh buốt của Thẩm Ngọc:
“Đi ra ngoài.” Giọng nói này không có chỗ cho việc thương lượng.
Phương Duệ nghe thấy giọng nói của Thẩm Ngọc thì lập tức an tâm. Thẩm Ngọc không giống như hắn nên làm sao có thể dễ dàng bị bẻ cong, huống chi đối phương lại là loại dung chi tục phấn (*) thì làm sao có thể làm cho Thẩm Ngọc thích thú được.
(*)Dung chi tục phấn: Sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, dung tục.
Mới đầu Phương Duệ còn cho rằng sau khi bị Thẩm Ngọc xua đuổi như vậy thì tỳ nữ kia sẽ lập tức lui ra ngoài, nhưng sau đó Phương Duệ mới phát hiện ra hắn hiểu biết quá ít về nữ nhân.
Trong phòng nhất thời không còn âm thanh nói chuyện nào, tuy nhiên nhờ thính lực vô cùng tốt mà Phương Duệ đã nghe được tiếng “xột xoạt” cởi quần áo… vì thế mà hai mắt hắn bỗng chốc liền trợn to.
“Ngươi muốn làm gì?” Đây là giọng nói kinh ngạc của Thẩm Ngọc.
“Công tử, nô tỳ đã sớm ngưỡng mộ công tử nhiều năm nên lần này nô tỳ không cần danh phận mà chỉ mong được hầu hạ công tử một đêm.”
Thẩm Ngọc: “…..”
Phương Duệ: “….”
Trên người tỳ nữ chỉ còn lại độc một chiếc yếm màu hồng phấn, trước ngực nàng ta là hai trái đào tiên đầy đặn với làn da trắng bóng non mềm, nếu như gặp phải nam nhân bình thường thì sẽ không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Tuy nhiên Thẩm Ngọc lại không phải là nam nhân bình thường.
Tỳ nữ nhìn thấy bên trong đôi mắt của Thẩm Ngọc không hề có một chút nào gọi là dục vọng, nàng ta chỉ thấy sự lạnh lẽo toát ra từ người trước mặt làm cho tâm tình nàng ta lập tức lạnh thấu tâm can.“Ta cho ngươi một cơ hội nữa, lập tức mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài!!! Nếu không ngày mai ngươi đừng hy vọng mình còn có thể ở lại trong phủ Thái Bảo.” Trong giọng nói của Thẩm Ngọc mơ hồ mang theo sự tức giận.
Cởi cái gì mà cởi? Tỳ nữ có thì nàng cũng có! Chẳng qua là lớn nhỏ không giống nhau mà thôi, có cái gì đáng xem đâu chứ!
Tỳ nữ cắn môi, trong mắt thoáng hiện một tầng hơi nước, nàng ta nức nở nói:
“Nô tỳ lập tức cáo lui.”
Tỳ nữ nhanh chóng mặc quần áo rồi lui bước về phía sau, cuối cùng là thanh âm đóng cửa vang lên.
Tỳ nữ vừa đi thì Thẩm Ngọc liền nằm sấp ở trên mặt bàn, nàng thở dài một hơi, đôi mắt mở to nhìn vô thức vào khoảng không trước mặt.
Không lâu sau đó phía cửa sổ truyền đến thanh âm “cốc cốc” rất nhỏ, nhưng phải một lúc lâu sau thì Thẩm Ngọc mới phản ứng lại, nàng lường trước được là Cổ Minh nên liền đi mở cửa sổ.
Mở cửa sổ xong thì Thẩm Ngọc uể oải xoay người rồi trở lại vị trí cũ để ngồi xuống, sau đó nàng lại nằm úp sấp xuống mặt bàn.
Phương Duệ nhảy cửa sổ vào nhìn thấy bộ dáng Thẩm Ngọc như vậy thì cũng đoán được nguyên nhân là do tỳ nữ vừa nãy.
Hắn đi đến bên cạnh Thẩm Ngọc rồi ngồi xuống cầm lấy ấm trà và chậm rãi rót ra hai chén trà xanh. Phương Duệ bỏ ấm trà xuống bàn rồi đẩy một chén trà đến trước mặt Thẩm Ngọc.
“Uống một ngụm trà cho thoải mái.”
Thẩm Ngọc nghe thấy vậy thì nhìn thoáng qua chén trà một chút rồi lại liếc mắt nhìn về phía Phương Duệ, giọng điệu nàng có chút vô lực nói:
“Ngươi nói xem ta phải dùng biện pháp gì thì mấy cô nương kia mới không đến trước mặt ta để quyến rũ?!”
Phương Duệ sững sờ… có biện pháp gì để cho nữ nhân không đến quyến rũ trước mặt mình??? Thực sự thì ngay cả hắn cũng muốn biết!
“Không có biện pháp nào có thể không chế được nội tâm của người khác, bản thân nàng phải vững tâm mà thôi.” Qua nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một người, cho dù bên cạnh hắn không thiếu nữ nhân hay nam nhân nhưng hắn luôn vững tâm để khống chế chính bản thân mình.
Thẩm Ngọc nghe mấy lời nói nhảm này của Phương Duệ thì liền thu hồi ánh mắt, nàng nhìn trà xanh trong chén rồi nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó lẩm bẩm: “Muốn uống rượu.”
Nghe thấy Thẩm Ngọc muốn uống rượu thì Phương Duệ khẽ cười: “Muốn uống rượu thì có gì khó. Đi nào! Ta biết nơi nào có rượu ngon, để ta dẫn nàng đi.”
Phương Duệ vừa nói vừa đứng dậy.
Thẩm Ngọc đang nằm sấp ở trên bàn cũng ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn thoáng qua Phương Duệ.
Phương Duệ cho rằng Thẩm Ngọc lo lắng hắn sẽ giở trò sàm sỡ khi nàng say rượu nên hắn liền vội vàng thề:
“Ta bảo đảm sẽ không làm loại chuyện giống lần trước!”
Thẩm Ngọc đứng dậy vỗ vỗ y phục trên người cho hết nhăn nhúm rồi hỏi:
“Làm thế nào để ra ngoài?”
Phương Duệ cười cười, môi mỏng khẽ nhếch: “Chuyện này không phải là quá đơn giản hay sao!!!”
Trong lúc đang nói thì Phương Duệ đã ôm lấy thắt lưng Thẩm Ngọc.
“Ngươi muốn làm gì?” Thẩm Ngọc sợ bị ngã nên chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Phương Duệ.
“Tất nhiên là dẫn nàng đi uống rượu ngon.”
Thẩm Ngọc trợn tròn mắt rồi buông lỏng tay ra, nàng đánh vào lồng ngực Phương Duệ hai cái và tức giận nói:
“Mau thả ta xuống!”
Phương Duệ chẳng những không thả mà còn xấu xa nói:
“Nàng cũng đừng có buông tay, nếu chẳng may rơi xuống khỏi nóc nhà thì ta cũng không thể kịp cứu nàng.” Phương Duệ nói xong bèn vươn một tay ra mở cửa sổ, còn tay kia thì ôm người nhảy ra ngoài.
Thẩm Ngọc bị hù doạ nên liền ôm chặt lấy cổ Phương Duệ.
Ngoài trời trăng thanh gió mát quả nhiên thích hợp nâng chén rượu đầy nói cười cả đêm.