Đêm nay..
Lưu lại…
…Bồi trẫm!
Đầu còn chưa kịp thẩm thấu hết lời nói thì người đã bị Phương Duệ bế lên.
Thẩm Ngọc giật mình vội vàng ôm lấy cổ Phương Duệ, nàng nhỏ giọng nói:
“Ngươi định làm gì!!?”
Phương Duệ cúi đầu bên tai Thẩm Ngọc, giọng khàn khàn:
“Bồi trẫm.”
Hai chữ này ngập tràn cảm giác cô độc, giống như một người bị mắc kẹt ở hoang đảo được gặp người rồi trở thành bạn bè, giọng nói ấy vừa cô độc lại vừa mang vẻ mong đợi.
Nghe giọng của Phương Duệ khiến Thẩm Ngọc cảm thấy nếu mình cự tuyệt hắn thì nàng chính là một nữ nhân có tâm địa sắt đá, không tim không phổi.
Thẩm Ngọc đã vô số lần chuẩn bị tinh thần bản thân bất cứ lúc nào cũng sẽ bị uy hiếp hiến thân. Mới đầu bị “Cổ Minh” phát hiện ra thân phận nữ nhi, nàng đã từng nghĩ nếu một trong ba điều kiện kia muốn nàng thành nữ nhân của hắn thì có khả năng nàng sẽ thoả hiệp, dù sao sau những chuyện ở Đại Lý Tự nàng cũng không ghét hắn, sau đó vào chính đêm uống rượu đó nàng đã sinh hảo cảm với “Cổ Minh”, nói đúng hơn thì trong đó còn trộn lẫn cả yêu thích.
Thẩm Ngọc khẽ cụp mắt rồi gật đầu một cái rất nhẹ.
Tại thời khắc Thẩm Ngọc gật đầu kia, Phương Duệ cực kỳ mừng rỡ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Ngọc sẽ đồng ý.
Phương Duệ liền phân phó với người bên ngoài cửa:
“Đêm nay không cần quấy rầy trẫm.”
Bên ngoài điện truyền tới tiếng đồng thanh trăm miệng một lời của cung nhân thái giám:
“Chúng nô tài đã rõ.”
Mặc dù thanh âm trên miệng bọn họ nghe có vẻ bình tĩnh nhưng dưới đáy lòng những cung nhân thái giám này đều đang dậy sóng — Bệ hạ giữ Thẩm đại nhân qua đêm tại Đại Nguyên Điện!!!
Đây là sự thật!
Mọi người còn đang giật mình hoang mang nên cũng không chú ý tới một cung nhân có vẻ mặt đặc biệt cổ quái, nàng ta ngẫm nghĩ thật lâu, xem xét cẩn thận mọi người, thấy không có ai chú ý tới mình thì nàng ta mới rón rén rút khỏi Đại Nguyên Điện rồi bước nhanh về hướng An Ý Cung.
Bên trong Đại Nguyên Điện có an bài giường nệm, bình thường nếu Phương Duệ phê duyệt tấu chương mệt mỏi thì có thể dùng để nghỉ ngơi.
Phương Duệ không thắp đèn, hắn bế Thẩm Ngọc đặt lên giường, còn chính mình thì ngồi bên mép giường ngắm nhìn Thẩm Ngọc.
Bị nhìn lâu như thế, Thẩm Ngọc vốn còn chút ngượng ngùng của nữ nhi gia, nhưng thấy Phương Duệ hồi lâu không có hành động gì, Thẩm Ngọc liền ngước mắt lên hỏi:
“Bệ hạ sợ người khác nhìn ra manh mối gì sao?” Thẩm Ngọc ngồi dậy, lúc hỏi lời này nàng hoàn toàn không để Phương Duệ tiếp tục ý định. Nhưng sau khi nói xong, nàng mới phát giác ra lời của mình có vẻ như đang muốn Phương Duệ tiếp tục tiến thêm bước nữa.
Ý thức được lời này còn mang theo một tầng ý nghĩa khác, Thẩm Ngọc bèn ngậm chặt miệng, sắc mặt không được tự nhiên nhìn vào mắt Phương Duệ.
Phương Duệ lắc đầu nói: “Muốn nhìn nàng nhiều hơn.”
Lúc Phương Trạm nói đời trước sau khi hắn chết thì Thẩm Ngọc cũng mất tích, sau đó thì có lời đồn nàng đã xuất gia… nội tâm hắn rất phức tạp, tại sao Thẩm Ngọc lại xuất gia? Là bởi vì hắn đã tỏ tình với nàng trước khi chết sao?
Tại đêm cuối cùng của sinh mệnh, hắn biết được thân phận nữ nhi của Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc biết được tình cảm của hắn dành cho nàng nhiều năm. Nếu như Thẩm Ngọc thật sự vì lời tỏ tình của hắn mà xuất gia thì hắn có nên giải thích với nàng về chuyện đời trước một chút không?
“Trẫm thật sự sợ nếu không tìm được tung tích Tuyết Thiềm Thừ, đến lúc ngũ quan suy yếu, cuối cùng không nhìn rõ được dáng vẻ của nàng, cũng quên mất bộ dáng nàng thì phải làm sao?!” Phương Duệ đưa tay vuốt ve mặt Thẩm Ngọc.
Đời trước, hắn nhìn Thẩm Ngọc kỹ càng nhất chính là trước lúc chết.
Ánh mắt ấy tựa như cái nhìn đầu tiên ở bờ sông năm ấy khi hắn thấy một thiếu niên lang nhẹ nhàng vén màn che trên thuyền nhỏ, mặc dù người thiếu niên này là nữ tử.
Thẩm Ngọc đột nhiên giữ chặt tay Phương Duệ, nàng cau mày nói:“Ngươi quả thực không giống như muốn giữ ta lại, bằng không tại sao lại nhắc đến chuyện Tuyết Thiềm Thừ?” Nàng chưa từng thấy một Phương Duệ tỏ ra yếu thế trước mặt nàng bao giờ, vậy mà đêm nay hắn lại như thế, đây quả thực không bình thường.
Phương Duệ tựa hồ như bị Thẩm Ngọc nói trúng, hắn cong môi cười:
“Vậy đêm nay nàng rời đi hay là không rời đi?”
Thẩm Ngọc chỉ tức một chút rồi liền chém đinh chặt sắt nói:
“Không rời đi!”
“Cho dù ngày mai phải đối mặt với cả triều văn võ bá quan, cho dù ngày mai phải đối diện với cả ánh mắt mọi người trong thiên hạ thì nàng cũng không sợ?”
Thẩm Ngọc lại lắc đầu lần nữa: “Ta đâu phải là người do dự thiếu quyết đoán, ta cũng sẽ không vì thế mà lung lay tình cảm đối với ngươi.” Thẩm Ngọc nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thẩm Ngọc hiểu lời Phương Duệ nói là có ý gì, bệ hạ cùng đại thần qua đêm ở Đại Nguyên Điện, cho dù hai người là đại nam nhân thì đến sáng ngày hôm sau chẳng lẽ lại nói đơn giản là có chuyện quan trọng cần thương nghị?
Tiền tuyến không có cấp báo, lại càng không có thiên tai, kỳ lạ ở chỗ sau khi hạ triều bệ hạ bất quá chỉ nói chuyện khoảng nửa canh giờ với Trạm Vương cùng quận chúa A Cửu, sau khi hai người đó rời đi thì bệ hạ lại ngồi một mình trong Đại Nguyên Điện không ăn không uống đến tận đêm, thử hỏi còn có chuyện khẩn cấp gì mà lại chỉ tuyên một mình Thẩm Ngọc, hơn nữa còn tuyên cả một đêm.
Bệ hạ xưa nay không gần nữ sắc đã sớm không còn là bí mật, lại nói Thẩm Ngọc mới làm quan vẻn vẹn ba năm thì cả ba năm này có thể nói là thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây. Các triều đại trước sẽ không có trạng nguyên nào có thể dùng thời gian ba năm để thành một quan viên nhanh như vậy, Thẩm Ngọc chính là người đầu tiên.
Nếu nói người khác không nghi ngờ quan hệ mập mờ giữa Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc là tuyệt đối không thể nào.
Thẩm Ngọc dựa gần vào Phương Duệ, dưới ánh sáng yếu ớt trong đại điện, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt:
“Ta đã dám ở lại, vậy người còn sợ cái gì?”
Lời này của Thẩm Ngọc quả thực nửa phần sợ hãi cũng không có, lúc này nàng đã khôi phục dáng vẻ dám làm dám chịu.
Nghe được Thẩm Ngọc nói, Phương Duệ liền nằm xuống ở một bên:
“Lửa nóng trong người trẫm không phải là giả, nhưng trẫm cũng không phải là người hồ đồ, nếu như chưa thể danh chính ngôn thuận cưới nàng vào cung, vậy chạm vào nàng không khác gì một kẻ không biết chịu trách nhiệm.”
Thẩm Ngọc nghiêng người nhìn Phương Duệ rồi đột nhiên phì cười.
Phương Duệ cũng nhìn vào mắt Thẩm Ngọc, tò mò hỏi:
“Sao nàng lại đột nhiên cười?”
Thẩm Ngược lật người nằm ngửa, hai tay đặt trên phần bụng của chính mình, nàng nhắm mắt nói:
“Ta không cười cái gì, ta là đang cười bệ hạ người. Lúc trước cự tuyệt ngươi, ngươi lại không thuận theo cũng không buông tha ta. Hiện tại thoả hiệp thì ngươi lại lui một bước, trước kia ta chỉ hiểu được một phần câu nói thích nhưng còn tỏ vẻ, bây giờ ta đã phi thường hiểu rõ nam nhân quả thực giống như trong lời nói của những nữ nhân kia.”
Lời này của Thẩm Ngọc không mang vẻ khiêu khích, nàng chỉ đơn thuần nói ra tác phong làm việc của Phương Duệ.
Phương Duệ nghiêng người chống tay lên cằm, hắn nhìn Thẩm Ngọc và hiếu kì hỏi:
“Trẫm ngược lại muốn biết mấy nữ nhân kia nói như thế nào về nam nhân?”
Thẩm Ngọc cũng chỉ là tình cờ nghe được, nàng vẫn nhắm mắt nói:
“Các nàng nói nam nhân là loại dâng tới cửa không cần, càng thích lại càng tỏ vẻ như là không muốn.”
Phương Duệ bị lời này của Thẩm Ngọc chọc cho buồn cười:
“Mấy lời kia của các nàng cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, vẫn có người là ngoại lệ.”
Thẩm Ngọc mở mắt, nhanh chóng vạch trần không chút nể mặt:
“Chí ít bệ hạ không phải là cái người trong trường hợp ngoại lệ kia.”
Thẩm Ngọc nói chính là sự thật, cho dù có ngoại lệ thì Phương Duệ tuyệt đối không phải trong số đó.
Phương Duệ cong khoé môi: “Trẫm nói không thể tin tưởng hoàn toàn các nàng ý là muốn nói cho nàng biết có đôi khi nam nhân lại rất thích dâng tới tận cửa…” Hắn chậm rãi cúi đầu bên tai Thẩm Ngọc, “Mà trẫm xác thực là ngoại lệ. Trẫm vô luận là đưa tới tận cửa hay là thích nhưng tỏ vẻ không muốn.. thì chỉ cần là A Ngọc nàng thì trẫm đều không cự tuyệt.”Thẩm Ngọc: “…”
Được rồi, là nàng xem nhẹ Phương Duệ.
Phương Duệ kéo chăn che kín phía trên hai người, giọng nói nhu hoà đi rất nhiều:
“Ngủ đi, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Nói đến chuyện ngày mai, Thẩm Ngọc đột nhiên nhớ tới trước khi tiến cung nàng đã đáp ứng đưa Mai Tuyền Cơ đi chơi.
Mai Tuyền Cơ… Phương Duệ… hai người này mà gần một chỗ thì chắc sẽ đánh nhau chấn động toàn bộ kinh thành.
Nếu chuyện này là thật thì đúng là phiền toái!
Thẩm Ngọc đột nhiên lộ ra vẻ khó xử, cho dù ánh sáng có mập mờ thì Phương Duệ cũng thấy đặc biệt rõ ràng:
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Nàng đang nghĩ nên dùng biện pháp gì mới có thể không để Phương Duệ biết Mai Tuyền Cơ đang ở kinh thành, lại còn ở trong phủ của nàng. Hình như không có bất kỳ cách nào, trừ phi ngày mai Mai Tuyền Cơ lập tức rời khỏi kinh thành, nhưng Mai Tuyền Cơ là ai, ngay đến Hoàng đế hắn ta cũng không sợ, hơn nữa hắn vừa mới chạy tới kinh thành nên làm sao có thể nói đi là đi.
Vì hôm nay Phương Duệ truyền lệnh không cho bất kỳ ai làm phiền hắn, nếu không sợ là chuyện Mai Tuyền Cơ đã sớm truyền đến lỗ tai Phương Duệ.
Nghĩ đến chuyện ngày mai phải đối mặt không phải là lời đồn nhảm ở kinh thành, mà là hai người Phương Duệ cùng Mai Tuyền Cơ đối diện giao tranh là nàng liền thấy nhức đầu.
Ánh mắt Thẩm Ngọc dứt khoát chuyển hướng, giọng nói đối với Phương Duệ càng thêm ngoan ngoãn:
“Bệ hạ, ta muốn nói với người một chuyện.”
Đáy lòng Phương Duệ loé lên một dự cảm xấu, nhưng sắc mặt vẫn thong thả nói:
“Nàng nói xem.”
“Vậy người phải đồng ý với ta, sau khi nghe xong nhất định phải thật bình tĩnh.’
Phương Duệ nheo mắt lại, giọng điệu mang chút lạnh lẽo:
“Nàng giấu trẫm có nam nhân khác?”
Thẩm Ngọc: “… Không có.” Chỉ là tự tin này có vẻ không đủ, ở trong mắt Phương Duệ thì chỉ cần là Mai Tuyền Cơ đến tìm nàng cũng giống với việc nàng giấu hắn có nam nhân khác.
Phương Duệ nghe ra trong lời nói của Thẩm Ngọc có vẻ chần chừ, vì muốn Thẩm Ngọc nói toàn bộ, hắn liền nói:
“Được, trẫm đồng ý với nàng. Vậy nàng nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thẩm Ngọc do dự hồi lâu rồi mới nói:
“Mai Tuyền Cơ đã đến kinh thành.”
Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống, ánh mắt Phương Duệ trở nên tối tăm, quả nhiên không sai biệt lắm với suy nghĩ của hắn, tên nhân yêu kia đuổi tới tận kinh thành.
“Hắn… còn ở lại quý phủ của ta.”
Trong nháy mắt nhiệt độ lại càng thấp hơn, thấp đến nỗi có thể đông lạnh chết một người, vậy nhưng hết lần này đến lần khác trên mặt Phương Duệ lại luôn nở nụ cười như đón gió xuân, hắn đắp chăn lên người Thẩm Ngọc, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
“Ngủ đi, ngày mai tỉnh lại sẽ không còn cái tên nhân yêu Mai Tuyền Cơ ở kinh thành, cũng không còn cả Thiên Cơ Lâu.”
Thẩm Ngọc: “…” Lời này ý nói hiện tại hắn sẽ phái người đi xử Mai Tuyền Cơ.
Thẩm Ngọc giữ chặt y phục Phương Duệ và nghiêm túc nói:
“Hiện tại ngươi không thể đi, với lại tối thiểu bây giờ không phải là lúc động vào Thiên Cơ Lâu.” Thiên Cơ Lâu nắm giữ không biết bao nhiêu bí mật của Khải Nguyên, nếu đắc tội sợ là chuyện sẽ rất khó giải quyết.
Phương Duệ hít một hơi thật sâu, đem tức giận đè nén xuống đáy lòng. Đạo lý này ai cũng biết, nhưng làm gì có người nam nhân nào chịu được cảnh tức phụ nhà mình bị nam nhân khác thèm thuồng, cho dù Mai Tuyền Cơ trong mắt hắn coi như là nửa nam nhân cũng không được!