“Lão Bát, dừng tay, mạng Cố Tích Triều hèn hạ, không đáng để tế huynh đệ…” Thích Thiếu Thương chặn trường thương trong tay Mục Cưu Bình.
Thân ảnh Cố Tích Triều lay động trong gió, mong manh tựa dáng liễu Giang Nam. Y cứ thế từng bước, từng bước lảo đảo rời khỏi linh đường. Cố Tích Triều ôm Vãn Tình trên đôi tay đẫm máu tươi, cứ một giọt, một giọt máu rơi trên thềm đá là lại một lần ruột gan Thích Thiếu Thương đứt lìa ra, tâm can co rút đau đớn. Nhưng mà, Thích Thiếu Thương còn có thể làm gì đây? Nhìn ánh mắt lão Bát đằng đằng sát khí mà lại mãnh liệt thương tâm, hắn thật sự không đành lòng. Cứ nghĩ đến bảy đại trại chủ Liên Vân Trại ngày đó chết thảm, tâm Thích Thiếu Thương lại rét lạnh, oán hận dâng ngập lòng. Nhưng vì cái gì, một khi hắn đối mặt với thân ảnh đang dần nhạt nhòa kia, tất cả oán hận lại cứ thế tan biến hết? A, không thể lại sa vào địa ngục, việc gì đã qua thì cho qua đi… Thích Thiếu Thương lắc đầu, muốn đem hết những suy nghĩ đang ám ảnh hắn kia giũ sạch ra khỏi óc.
“Thiếu Thương!” Tức Hồng Lệ bên cạnh kinh hỉ gọi Thích Thiếu Thương. Hắn quay đầu lại. Tức Hồng Lệ cầm trong tay miếng ngọc bội trắng, nét mặt hân hoan.
“Sao vậy?”
Tức Hồng Lệ lại mỉm cười không nói, lặng yên nhét ngọc bội vào tay Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương nhìn nàng không hiểu.
“Đây là mẫu thân để lại cho ta,” nàng nói, “tương lai trao cho người có thể cả đời bảo hộ ta…” Thanh âm Tức Hồng Lệ càng lúc càng thấp, thấp đến mức không thể nghe thấy, không biết là sợ cái tên lão Bát ngốc nghếch to xác phía sau hay là ngại Thích Thiếu Thương đây?
Thích Thiếu Thương sửng sốt một chút, nhìn ngọc bội óng ánh trong suốt trong tay, xung quanh khắc hoa văn tinh tế mượt mà, chính giữa ẩn ẩn thanh sắc, khiến người ta thoạt nhìn lập tức liên tưởng tới một đóa mẫu đơn trắng nhụy xanh, thanh nhã hoa lệ không gì sánh kịp. Trí tưởng tượng của nhà điêu khắc thật kỳ diệu, từ một khối ngọc thô sơ từ thiên nhiên có thể hóa thành một kiệt tác, có thể nói là khéo léo tuyệt vời. Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn Tức Hồng Lệ, chỉ thấy làn da trắng nõn của nàng dần dần ửng hồng, yêu kiều tuyệt mỹ động lòng người, khiến hắn bất giác ngẩn ngơ. Bị Thích Thiếu Thương nhìn chằm chằm như vậy, Tức Hồng Lệ càng thấy ngượng ngùng, nũng nịu nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến hắn.
Thiết Thủ đến cáo từ. Thích Thiếu Thương đứng nơi cửa thành, mờ mịt nhìn ngã tư đường người xe qua lại như mắc cửi, thầm hỏi lối đi nào mới dành cho hắn đây? Quay đầu lại? Hay tiến về phía trước? Thích Thiếu Thương hắn từ khi sinh ra, chưa bao giờ từng băn khoăn mình sẽ bước trên con đường nào, nhưng lúc này, hắn thật sự thấy hoang mang. Dường như xông pha nơi trận mạc bảo vệ giang sơn xã tắc đã là máu, là thịt của hắn, nếu có một ngày không thể tung hoành ngang dọc khắp bốn bể chân trời, hắn chợt nhận ra hắn cơ hồ không còn động lực mà sống.
Ẩn sâu nơi đáy mắt Tức Hồng Lệ là trách cứ, là giận hờn, đôi môi nàng mấp máy vài lần, nhưng chung quy lại cũng không nói gì thêm. Tâm Thích Thiếu Thương đột nhiên xao động —— nơi khóe mắt Hồng Lệ đã có một vết nhăn mờ mờ rồi a! Người con gái như hoa thơm mơn mởn giữa ngày xuân, người con gái là giang hồ đệ nhất mỹ nhân năm đó! Hủy Nặc Thành, tuyết vương trên đỉnh, lạnh lẽo thê lương… Hắn vẫn không đành lòng an phận, nhưng sao có thể khiến Hồng Lệ lại chịu khổ vì mình! Không nghĩ ngợi thêm, xoay người, dứt khoát hôn lên môi nàng…
Ban đêm, người người chìm đắm trong hương say, gió mát vờn trên gương mặt, khẽ thổi những sợi tóc mai phong sương bay bay. Thích Thiếu Thương nắm tay Tức Hồng Lệ, trên cả đoạn đường hắn vẫn nắm tay nàng như vậy. Nếu đã quyết định cùng nàng, cả đời này tuyệt sẽ không thay đổi. Ánh mắt Tức Hồng Lệ một khắc cũng không rời khỏi gương mặt Thích Thiếu Thương. Gương mặt kia, tựa hồ ngắm nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Đã bao đêm nơi Hủy Nặc Thành, nàng nhớ đến hắn đâu chỉ một lần, nhưng không lần nào cảm nhận được ngọt ngào, hạnh phúc. Hiện tại, khuôn mặt này, rốt cuộc đã thật sự ở trước mặt nàng, lại vĩnh viễn thuộc về nàng! Tức Hồng Lệ cúi đầu, nép vào lòng Thích Thiếu Thương.
Xe ngựa xóc nảy một chút, Tức Hồng Lệ mơ màng tỉnh giấc, rút tay mình đang bị Thích Thiếu Thương nắm đến tê cứng. Thích Thiếu Thương ngại ngùng cười cười. Lúc đó, Tức Hồng Lệ nhìn thấy ngọc bội trong tay Thích Thiếu Thương.
“Đẹp không?”
“Đẹp.” Thích Thiếu Thương trả lời, ngọc bội này thật sự rất đẹp. “Sao ta chưa từng thấy nàng đeo nó?” Hắn hỏi.
Tức Hồng Lệ cầm lấy ngọc bội, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Bởi vì mẫu thân nói, ngọc bội này là người truyền cho ta, để ta tặng cho một nam tử. Nếu chưa gặp được người mình thật sự yêu, và người đó cũng yêu mình chân thành, thì không thể đưa cho ai.”
Thích Thiếu Thương như có điều suy nghĩ, “Chẳng lẽ ta và nàng quen biết lâu như vậy, nàng vẫn chưa yên tâm về ta?”
Trong mắt Tức Hồng Lệ hiện lên tia bi thương, “Năm năm trước, ngày chúng ta thành thân, ta định khi đêm xuống sẽ trao cho chàng…”
Thích Thiếu Thương không nói gì, chỉ ôm chặt vai Tức Hồng Lệ, “Thực xin lỗi, Hồng Lệ!”
Tức Hồng Lệ trong lòng Thích Thiếu Thương hạnh phúc lắc đầu: “Ta không trách chàng. Thiếu Thương, nếu như không có năm năm kia mỏi mòn chờ đợi, có lẽ ta sẽ không hiểu được tình chàng đối với ta có mấy phần thâm.”
Thích Thiếu Thương nhìn thẳng vào mắt nàng, cười lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu. Nhìn ngọc bội lấp lánh sáng, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nói: “Hồng Lệ, ta cảm thấy trên ngọc bội này dường như thiếu cái gì đó.”
“Cái gì?” Tức Hồng Lệ nghi hoặc nhìn hắn.
“Tựa hồ là vật trang trí gì đó, nhưng rốt cuộc là cái gì thì ta không rõ.”
“Không đâu, lúc mẫu thân cho ta nó đã như vậy, nó vốn đã rất đẹp, hẳn là không cần vật gì trang trí đâu!”
Thích Thiếu Thương cười cười: “Có lẽ vậy, nhưng nếu có cái gì treo ở phía dưới không phải càng đẹp mắt hơn sao?”
Tức Hồng Lệ lúc này mới phát hiện trên ngọc bội có một cái lỗ nho nhỏ.
“Không phải, cái lỗ trên này là dùng để xuyên sợi tơ đeo lên cổ.”
Nói xong nàng nghiêng người, Thích Thiếu Thương nhất thời khó hiểu, nhưng thấy nàng có vẻ đang vuốt lại áo cho thẳng, vội vàng đưa mắt nhìn đi nơi khác. Một lát sau, Tức Hồng Lệ che vạt áo, trong tay là một sợi tơ màu đỏ. Đem dây tơ hồng xuyên qua lỗ nhỏ, nhẹ nhàng đeo lên cổ Thích Thiếu Thương, rồi đem ngọc bội bỏ vào giấu trong áo hắn.
“Ngọc này rất lạnh, đeo trong người chàng thấy không thoải mái?” Tức Hồng Lệ vừa mở miệng ôn nhu hỏi, nhìn đến đã thấy Thích Thiếu Thương hồn phách trôi dạt tự phương nào. Tĩnh lặng.
“Thiếu Thương, Thiếu Thương!” Tức Hồng Lệ lay lay vai hắn. Thích Thiếu Thương giật mình, cười cười không được tự nhiên: “Ngọc bội này, không phải ngọc bội bình thường a.”
Tức Hồng Lệ cười khẽ: “Đương nhiên, nó là bảo bối quý nhất của mẫu thân ta mà!”
Dựa vào vai Thích Thiếu Thương, Tức Hồng Lệ ngồi trên xe ngựa dần dần chìm vào mộng đẹp. Nhìn Hồng Lệ ngủ say, đôi mắt Thích Thiếu Thương vẫn mở to ráo hoảnh. Tuy đã mấy ngày liên tiếp bôn ba mệt nhọc, hơn nữa lần quyết đấu kia đã làm tiêu hao phân nửa nội lực, nhưng lúc này đây, Thích Thiếu Thương lại không thấy mệt mỏi. Những chuyện đã qua trong quá khứ cứ thế lần lượt tái hiện trước mắt hắn: Hách Liên mất trí nhớ, Vãn Tình qua đời, Gia Cát Thần Hầu nhìn xa trông rộng, còn có…
Không được nghĩ nữa! Thích Thiếu Thương kiên quyết ép mình quên đi. Không phải hắn không muốn nhớ, không muốn nghĩ, mà là mỗi một lần ký ức quay về, đều ẩn hiện một bóng thanh y. Hắn hiểu được, điều hắn không nên nhớ nhất chính là thanh y thư sinh kia, chỉ là, vì sao hắn không thể thoát khỏi bóng hình người ấy? Đặc biệt là mảnh ngọc bội kia, thời khắc Hồng Lệ đeo nó lên cổ hắn, Thích Thiếu Thương tựa hồ có một cảm giác kỳ lạ cứ quanh quẩn thật lâu. Hồng lệ nói ngọc bội rất lạnh, nhưng hắn không cảm thấy như thế, trên cổ hắn lại có chút ấm áp nữa kìa. Ngọc bội ẩn ẩn thanh sắc, phải chăng nó với người kia có một mối liên hệ ràng buộc nào đó? Phẫn nộ, hối hận, đau xót, không từ bỏ, đủ loại cảm giác rối rắm trong lòng không thể gọi tên, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, khiến Thích Thiếu Thương thống khổ nhắm mắt lại.