“Đừng!”
“Thiếu Thương?”
“Thả hắn ra!”
“Thiếu Thương, tỉnh dậy đi!”
“Kẻ điên, còn không mau đi!”
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên ngồi bật dậy, hai mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Tức Hồng Lệ vội ôm cánh tay của hắn: “Thiếu Thương, chàng làm sao vậy?”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời như dát bạc, Tức Hồng Lệ nhìn đôi mắt Thích Thiếu Thương ảm đạm mờ mịt, không che giấu nổi nỗi sợ hãi hoang mang. Tức Hồng Lệ đã chứng kiến hắn trải qua biết bao chông gai: mười bảy tuổi một mình một kiếm đấu với mười đại cao thủ võ lâm; vì yêu Hồng Lệ bị trục xuất khỏi Phích Lịch đường; năm đó do gánh tội danh của Lý Linh mà bị triều đình đuổi giết; một mình ở Ngư Trì Tử nguy hiểm trùng trùng tứ cố vô thân… thế nhưng trên mặt Thích Thiếu Thương, nàng chưa bao giờ thấy hắn lộ vẻ sợ hãi. Vậy mà giờ đây, khi Thích Thiếu Thương đã rời xa giang hồ đẫm máu, bình yên bên cạnh nàng, sao hắn lại không thể thản nhiên như trước kia?
Tức Hồng Lệ không phải không để ý thấy, ban ngày Thích Thiếu Thương ngồi trong sân đọc sách, có đôi lúc lại thất thần nhìn đăm đăm về nơi xa xăm nào đó, cứ vậy mà ngơ ngẩn cả buổi chiều. Nàng cũng đã dõi theo tầm mắt hắn, nhưng lại tuyệt không phát hiện ra điều gì. Đã lâu lắm rồi, Thích Thiếu Thương cũng không còn uống rượu nữa, nếu có cũng chỉ nhấp một vài ngụm rượu thuốc lần trước Tiểu Yêu tặng cho Tức Hồng Lệ. Nhưng hai năm đã qua rồi, mà bình rượu vẫn còn đến hơn phân nửa. Nàng biết Thiếu Thương thích uống Pháo Đả Đăng. Từ lúc họ gặp lại nhau, hắn đã thích uống rồi. Một lần, nàng đến Liên Vân Trại tìm Mục Cưu Bình đòi một vò, rồi mang về hồi hộp giấu trong ngăn tủ Thích Thiếu Thương thường hay lấy sách, sau đó núp sau cửa khấp khởi chờ mong vẻ mặt vui mừng của hắn. Kết quả, Thích Thiếu Thương mở tủ ra liền sững sờ một lúc lâu, ngón tay vô thức nhẹ nhàng vuốt ve vò rượu, sau đó lại lặng lẽ xoay người đi đọc sách. Tức Hồng Lệ càng không thể quên được khi hắn xoay người đi còn sâu kín thở dài, cái thở dài như đã chôn chặt trong lồng ngực đến ngàn vạn năm. Nàng từng nghe nói, có một loại tê tâm liệt phế rất trầm trọng. Thiếu Thương, chàng, rốt cuộc là làm sao vậy?
Thích Thiếu Thương dần dần đè nén cơn ác mộng, phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn người bên cạnh. Trong lòng Tức Hồng Lệ như có gió lạnh thổi qua: ánh mắt đó rất xa lạ, mà ẩn ẩn trong đó là mất mát vô biên.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay đang toát mồ hôi lạnh của hắn, “Thiếu Thương, lại gặp ác mộng?”
Ánh mắt Thích Thiếu Thương trong bóng tối thật bi thương. Hắn gật gật đầu, thu hồi bàn tay đang nằm trong tay Tức Hồng Lệ, nhẹ nhàng khoác áo bước xuống giường. Tức Hồng Lệ cúi đầu, nước mắt vô thức chảy xuống. Nàng không lo bị phát hiện, bởi Thích Thiếu Thương sau cơn ác mộng mỗi đêm đều như người mộng du, hắn nhất định lại ngồi trong sân, trong tay nắm chặt một cây đàn.
Buổi trưa, Tức Hồng Lệ chuẩn bị cơm trong nhà bếp, lại nghe Thích Thiếu Thương gọi vang tên mình ngoài cửa: “Hồng Lệ! Hồng Lệ!”
Nhanh chóng lau tay đi ra, Thiếu Thương hiếm khi tâm tình tốt như vậy, hắn là…
Nụ cười còn chưa kịp nở trên khuôn mặt Tức Hồng Lệ đã vội tắt ngấm: Thích Thiếu Thương ôm vai Truy Mệnh cười rạng rỡ, thì ra tâm trạng hắn tốt là do Truy Mệnh đến đây!
“Hồng Lệ, tỉ vẫn khỏe chứ!” Truy Mệnh trái lại vẫn lễ độ, chắp tay cúi chào. Hồng Lệ miễn cưỡng cười vui tiếp đón hắn.
“Hồng Lệ, nhanh nhanh chuẩn bị chút rượu và thức ăn, ta với Truy Mệnh lâu ngày xa cách mới gặp lại, nên ăn mừng một chút!” Thích Thiếu Thương tâm tình hiếm khi lại tốt đến vậy, Tức Hồng Lệ có bao nhiêu hy vọng hắn là vì mình mà vui vẻ a. Chẳng nói chẳng rằng, nàng vội vội vàng vàng vào bếp chuẩn bị.
Nhìn Tức Hồng Lệ bóng dáng lả lướt, Truy Mệnh cực kỳ hâm mộ: “Thích đại ca thật sự là có phúc lớn a! Có thể ở cạnh giang hồ đệ nhất mỹ nhân như vậy, còn cầu gì hơn!”
“Ha ha! Ngươi vẫn như vậy!” Tức Hồng Lệ vừa nói vừa chuẩn bị một bàn thức ăn, còn bưng ra vò Pháo Đả Đăng mà Thích Thiếu Thương chưa bao giờ động tới. Truy Mệnh thấy rượu mắt liền sáng rỡ, ôm lấy cả vò tu ừng ực.
“Chậm một chút chậm một chút, không ai tranh với đệ đâu!” Thích Thiếu Thương đoạt lại bình rượu, rót vào chén cho Truy Mệnh. Truy Mệnh sặc rượu, cúi người ho khan. Thích Thiếu Thương liền vỗ lưng hắn. Tức Hồng Lệ cũng vội gắp rau vào bát Truy Mệnh. Khó khăn lắm mới ngừng ho, Truy Mệnh mắt nước mắt lưng tròng (vì ho quá nhiều) cảm kích không thôi: “Vẫn là đại tẩu rất tốt với ta, xem ta như bảo bối!”
“Ngươi ở Lục Phiến Môn vẫn là con mèo cưng của ai đó a!” Tức Hồng Lệ cười nói. Nàng biết Truy Mệnh là người mang lại nụ cười cho cả Lục Phiến Môn, có hắn, mọi người sao mà còn thời gian mày chau mặt ủ, cho nên ai ai cũng đều thương yêu cưng chìu hắn hết lòng đi.
“Ai! Trước khác nay khác a! Người ta luôn có mới nới cũ mà!” Truy Mệnh ngẩng đầu nhìn trời —— à không, trần nhà, lắc lắc chiếc đũa trên bàn.
“A? Nha đầu Phù Dung kia gần đây lại lộng hành như vậy?” Thích Thiếu Thương nhấp một ngụm rượu nho nhỏ, cười hỏi.
“Thủy Phù Dung? Nàng? Kiếp sau cũng không giành được với ta!”
“Còn có thể là ai?” Thích Thiếu Thương cùng Tức Hồng Lệ đồng thanh hỏi.
“Hừ, đều do tiểu nha đầu kia! Thất quỷ bát tinh làm tên ngốc kia vui mừng quên trời quên đất, đến ta họ gì cũng quên luôn!”
“Ai, vẫn là Phù Dung mà!” Thích Thiếu Thương lại cúi đầu uống rượu, Tức Hồng Lệ vẫn như cũ nâng đũa gắp rau.
“Cái gì Phù Dung, là một tiểu nha đầu bốn tuổi!”
!!!
“Truy Mệnh, đệ cùng Phù Dung ầm ĩ còn coi được, sao lại tranh giành tình nhân với một tiểu cô nương bốn tuổi chứ!” Thích Thiếu Thương khuyên nhủ.
“Không phải, tiểu cô nương nhà người khác cũng được thôi, nhưng đây lại là nữ nhi của Cố Tích Triều, ta sao lại có thể bại bởi tiểu nha đầu đó!”
“Ba!” Cái chén trên tay Thích Thiếu Thương rơi xuống đất vỡ tan tành. Ánh mắt Tức Hồng Lệ dừng lại thật lâu trên gương mặt Thích Thiếu Thương, gương mặt giờ phút này đã trở nên trắng bệch.
“Ai, Thích đại ca, huynh còn chưa uống nhiều, sao có thể say!” Truy Mệnh cười ha hả.
“Đúng vậy, đã lâu không uống, tửu lượng thật sự kém nhiều rồi!” Ánh mắt Thích Thiếu Thương vội lảng tránh, cúi đầu. Tức Hồng Lệ đứng dậy đi ra ngoài.
“Ha hả, huynh có thể lén lút rèn luyện tửu lượng của mình một chút mà!” Truy Mệnh ngửa đầu uống ực một chén.
“Truy Mệnh, Cố Tích Triều y… đã thành thân?” Thích Thiếu Thương vẫn không ngẩng đầu, chiếc đũa dừng trên đĩa run run.
“Không có.”
“Đệ vừa nói đến nữ nhi của y?”
“A, huynh nói tiểu nha đầu kia? Là con của y và Vãn Tình!”
“Vãn Tình? Bọn họ không phải không…”
Lời còn chưa dứt, một chiếc đĩa dằn xuống trước mặt Thích Thiếu Thương. Tức Hồng Lệ ngồi đối diện hai người, vẻ mặt khó chịu. Thích Thiếu Thương yên lặng nhìn nàng, cúi đầu uống rượu. Truy Mệnh nghĩ Tức Hồng Lệ tiếc rượu, liền ngừng uống, dồn toàn bộ sự chú ý vào đề tài vừa rồi.
“Nói tới tiểu nha đầu này, được người khác yêu thương là phải, còn bé như vậy đã thông minh vô cùng, cái miệng nhỏ nhắn mà mở ra là mật ngọt chết ruồi! Bộ dáng thật có vài phần giống Vãn Tình cô nương!”
Tức Hồng Lệ liếc nhìn Thích Thiếu Thương bên cạnh. Hắn tuy rằng cúi đầu, trên mặt lại thấp thoáng một nụ cười, một nụ cười ấm áp. Tức Hồng Lệ thực hy vọng đề tài này mau chấm dứt một chút. Nàng rót đầy chén rượu của Truy Mệnh: “Truy Mệnh, sao không uống rượu nữa? Lại đây, nếm thử một chút, cá ta làm ăn ngon không?”
“Được được được, cám ơn Hồng Lệ tỉ!” Truy Mệnh tay chân luống cuống, “Rất ngon rất ngon! Thật là thơm!”
Thích Thiếu Thương cười, nhưng lại khó nổi giấu thất vọng nơi đáy mắt. Hắn đứng dậy tựa vào khung cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài kia.
Truy Mệnh nhai nhồm nhoàm, khó khăn lắm mới đem thịt bò một hơi nuốt xuống, lại không để miệng mình một khắc nhàn rỗi: “Kỳ thực, tên xấu xa đó làm Đỗ Quyên Túy Ngư cũng ngon lắm, đáng tiếc, y không còn nhiều thời gian…”
Thích Thiếu Thương không có cách nào tiếp tục im lặng nữa, lập tức lao tới nắm chặt tay Truy Mệnh: “Đệ nói cái gì? Cố Tích Triều y làm sao?”
Tức Hồng Lệ ngơ ngác nhìn Truy Mệnh, lại nhìn sang nét mặt khẩn thiết của Thích Thiếu Thương.