Thích Thiếu Thương trầm mặc một khắc, lắc đầu.
“Để ta đoán xem. Nhất định là giang hồ đệ nhất mỹ nhân đã làm cho Đại đương gia lo lắng không yên?” Cố Tích Triều cười ranh ma.
“Cố Tích Triều, ta đang suy nghĩ, lúc đó chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Thích Thiếu Thương xoay lại nhìn giường trên người.
“Chúng ta? Cái gì là cái gì?” Cố Tích Triều mất kiên nhẫn thu lại nụ cười, giận dỗi trở mình xoay mặt vào vách.
“Tích Triều…” Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ đến trước giường, đẩy đẩy bờ vai y.
Không trả lời.
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương nắm lấy bả vai xoay y lại đối mặt với mình. Con ngươi sáng ngời, thậm chí còn lóe ra tia tàn nhẫn, Cố Tích Triều liếc mắt qua bả vai nhìn hắn, giống như một con thú nhỏ đang ngủ say bị quấy rầy, chực chờ muốn há mồm cắn đối phương. Thích Thiếu Thương cũng đang trong cơn giận dữ, nhất quyết không buông tay, nhìn thẳng vào mắt Cố Tích Triều, kéo y về bên người.
“Nói cho ta biết, lúc ngươi ở cùng ta, ngươi đã đánh cược cái gì?”
“Thích Thiếu Thương! Ngươi cảm thấy ngươi đáng để ta đánh cược sao?” Cố Tích Triều thở hổn hển nhìn hắn.
“Tích Triều, ta cứ tự hỏi, ta thật lòng thật dạ với ngươi, nhưng ngươi…”
Không đợi Thích Thiếu Thương nói xong, Cố Tích Triều ngồi dậy, lạnh lùng nói:
“Thật có lỗi! Chỉ sợ Thích đại hiệp đã tìm nhầm đối tượng! Thích đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, uy danh lẫy lừng. Cố Tích Triều ta chỉ là một kẻ tiểu nhân, sống vì danh lợi, đốn mạt, không hiểu cái gì là thật lòng thật dạ, cái gì là hoạn nạn cùng gánh, chỉ biết tự bảo vệ mình mà thôi. Cái gì là tri âm tri kỷ khó kiếm? Khó kiếm chính là vừa cùng chung lý tưởng vừa môn đăng hộ đối cầm sắt hài hòa! Cái gì là anh hùng không màng xuất thân? Anh hùng xuất thân hèn kém, liệu các người có từng gặp qua chưa? Cơ bản là không có! Đại dương gia sao phải cố gắng kéo Cố Tích Triều vào cái gọi là hàng ngũ anh hùng kia, để cho người đời đàm tiếu “tiểu tước đòi hóa hồng hạc”! Cố Tích Triều không bằng Lôi Quyển xả thân vì bằng hữu, không bằng Cao Phong Lượng hy sinh vì đạo nghĩa, không bằng sáu Đại trại chủ chân thành dũng cảm, không bằng Nguyễn Hồng Bào gan góc lại nhu tình, càng không bằng Tức Hồng Lệ – người con gái hy sinh tuổi xuân vì một đấng hùng anh. Năm năm chờ đợi, tóc đã nhuốm sương, ta làm sao sánh được?!”
Thích Thiếu Thương chưa từng thấy Cố Tích Triều kích động như thế. Lời y dứt khoát, lời y gay gắt, lời y thê lương, nhưng những lời sau cùng lại bất giác nghẹn ngào. Yết hầu không ngừng co giật, như đang dùng sức nuốt chua xót xuống cổ, ánh mắt ảm đạm âm u, trong hốc mắt đã ngập tràn chất lỏng trong suốt. Y vội quay đầu che giấu, nhưng từng giọt từng giọt lệ đã rơi trên cổ tay Thích Thiếu Thương, lạnh lẽo lại như thiêu đốt, khiến cột sống hắn run rẩy từng cơn. Cứ cho rằng mình hiểu Cố Tích Triều, cứ cho rằng mình sớm đã cởi bỏ hết các khúc mắc trong lòng y, cứ cho rằng cái ấm áp của bản thân đã đủ sưởi ấm hy vọng cho y. Thì ra, Cố Tích Triều vẫn vậy, vẫn tách mình ra khỏi thế giới này, vẫn núp trong cái vỏ bọc băng giá không cho bất kì kẻ nào đến gần. Mặc cảm của y, tuyệt vọng của y, chưa từng biến mất, chưa từng…
Một tia trìu mến, một tia đau xót, thậm chí còn có một nỗi sợ hãi vô cớ dâng tràn trong tâm Thích Thiếu Thương, rối rắm hỗn loạn. Thích Thiếu Thương không biết hắn phải làm gì mới có thể phá tan xiềng xích trong tư tưởng Cố Tích Triều đây, lại càng không biết bọn họ sẽ đi về phương nào. Tay rời khỏi bả vai người nọ, Thích Thiếu Thương đứng dậy, thân thể sớm đã chết lặng trong đau nhức mỏi mệt, dường như không còn cảm giác, áo choàng da cáo chậm rãi rơi trên mặt đất…
Cành liễu trước trăng, bóng rọi trên vách, thái dương sao có thể bẻ cong cành ngọc quế?
Thế giới không có ngươi ngàn năm buốt giá, nhưng ta cũng không nhất định phải vì chuyện an nguy sinh tử của ngươi, hỉ nộ ái ố của ngươi mà sôi gan, mà nóng ruột, mà trăn trở. Rốt cuộc tình là chi? Rốt cuộc duyên ở đâu? Rốt cuộc yêu thương có nghĩa gì?
Từng ly từng ly rượu Thiệu Hưng nuốt vào bụng, chỉ giống như nước lã không có chút hương vị. Thích Thiếu Thương không biết cứ uống như vậy có ý nghĩa gì. Từ trước đến nay, hắn chưa từng hận vì sao mình không thể say, không thể quên.
“Thích huynh, uống quá say có thể tổn thương ngũ tạng, xin hãy bảo trọng thân thể!”
Áo trắng tịch mịch, Vô Tình không biết đã ở bên cạnh từ lúc nào. Thích Thiếu Thương cầm một chén rượu rót đầy đưa cho Vô Tình, lại bị y nhẹ nhàng đẩy ra.
“Thích huynh, uống rượu không hữu dụng, cần gì phải tiếp tục uống?”
“A? Làm sao ngươi biết không hữu dụng?” Thích Thiếu Thương cười hỏi.
“Nếu quả thật hữu dụng, huynh cũng không nhất thiết phải uống.” Vô Tình mặt không chút thay đổi nhìn vầng trăng sáng trên trời. “Huynh đang giết thời gian bằng cách uống rượu, để mình không còn tâm trí mà suy nghĩ một chuyện.”
Chén rượu trong tay Thích Thiếu Thương bỗng rớt xuống bàn.
“Vô Tình, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn Liên Vân Trại hay kinh thành?”
“Nếu ta là huynh, trước hết ta sẽ ngưng uống rượu, vì nó vô ích!” Chiết phiến trong tay Vô Tình khẽ khép lại.
Ngày hôm sau, Cố Tích Triều lại biến mất. Đồng thời, Thích Thiếu Thương cũng biến mất. Truy Mệnh bất luận có dỗ thế nào, Ngọc Tuệ nhi vẫn gào khóc không thôi.
“Cuộc đời này ta thiếu nợ hai người các ngươi rồi! Truy Mệnh ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở lại bị tra tấn thành ra thế này a!”
Thiết Thủ kinh ngạc nhìn Truy Mệnh cho Ngọc Tuệ nhi ăn cơm, uống nước, dỗ nó ngủ, chơi đùa với nó. Truy Mệnh vội đến sứt đầu mẻ trán lại không làm Ngọc Tuệ nhi cảm động, cái miệng nhỏ nhắn của nó cứ khóc rống, nước mắt đầm đìa. Thiết Thủ, Lãnh Huyết xa xa nghe được tiếng khóc chạy trối chết mà không thoát, tức giận mắng cho Truy Mệnh một trận, bình thường thì xun xoe vỗ ngực, thời khắc mấu chốt lại chẳng được tích sự gì!
Lục Phiến Môn đại loạn, nhưng Cố Tích Triều lại không hay biết gì. Giờ phút này, y đang ở ngã tư đường tại kinh thành, xuyên qua chợ đêm ồn ào, vội vàng vào Ngọc Kiều Các, thanh lâu vang danh nơi này. Trước lâu là lồng đèn đỏ chói khiến người hoa mắt, nhưng xuyên qua tấm rèm mỏng manh khinh bạc lại là cảnh xuân say lòng người. Chỉ là, những thứ này là cái gai trong mắt một người. Hắn hận không thể vung kiếm chém nát đèn lồng, phá tan thanh lâu phồn hoa tráng lệ, tiêu hủy giọng nói ôn tồn ma mị mê hoặc một người như vậy, một người tâm cao khí ngạo, nhìn thiên hạ bằng nửa con ngươi! Thích Thiếu Thương nắm chặt Nghịch Thủy Hàn sắc bén, băng qua vô vàn mỹ nữ yểu điệu lả lướt đang không ngừng mời gọi. Bước vào Ngọc Kiều Các, gió thơm thoang thoảng thổi cành liễu mượt mà, hơn mười đôi mắt to tròn nhìn hắn không chớp, nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh như tiền! Người này, không phải là người gỗ đó chứ?!!
Đã mấy chục năm từng trải, bà chủ Ngọc Kiều Các vẫy khăn hồng trước mặt Thích Thiếu Thương, mỹ nữ Ngọc Kiều Các không thể chịu ủy khuất như vậy! Vuốt ve thắt lưng hắn, cười yêu mị, Từ nương tuổi đã tứ tuần những phong thái không kém thời son sắc.
“Vị đại hiệp tuấn tú anh dũng này, ngài muốn cô nương nào tiếp ngài đây?”
“Vị công tử vừa mới vào tìm cô nương nào?” Thích Thiếu Thương né chiếc khăn hồng của Từ nương.
“A, ngài nói Cố công tử?! Y tìm Tử Yên cô nương.”
Lòng Thích Thiếu Thương chùng xuống. Lời nói của Thiết Thủ, chẳng lẽ lại là sự thật? Tình nhân của Cố Tích Triều quả nhiên ở trong này? Là Tử Yên?
“Cố công tử mỗi lần đến đây chỉ tìm Tử Yên cô nương, nhưng chúng tôi còn nhiều vị cô nương khác xinh đẹp hơn nhiều…”
Thích Thiếu Thương không nói gì, gương mặt u ám lặng lẽ lên lầu. Từ nương ánh mắt dõi theo bóng hắn dần xa, thở dài, nhìn các cô nương ngoài cửa, phun trầu trong miệng ra.
“Phì! Chưa thấy ai ghé vào thanh lâu lại như hắn! Đã có ý hoang đàng còn vờ tỏ ra thất thần, không để ta bắt chuyện chào hỏi.”